Phần 80
Bất giác, em lại ngã người, gối đầu lên đùi như hồi đầu mới quen nhau vậy, mặc dù đã là bạn trai của em rồi nhưng quả thật những tình huống như thế này tôi chưa trãi qua nhiều, làm sao mà biết cách ứng xử thế nào chứ, và vì không biết các ứng xử ra sao nên tôi cứ đơ như khúc củi, mặc cho Hoàng Mai cứ luyên thuyên nói.
– Nè, hồn bay về đâu rồi! – Em ngước mặt lên trêu tôi.
– Ơ, đâu có, tại làm anh nhớ tới lúc đầu…
– Suy tưởng lung tung!
– Ừ thì… hề hề! – Tôi cười câu tài chã biết nói gì.
– Mà anh nè, trả lời thật xem em có mập lên không hả? – Em khẽ cầm tay tôi đặt lên má của mình.
– Làm gì có, vẫn thon gọn mà.
– Um… vậy em yên tâm rồi, lúc nãy nghe anh nói làm em lo lắm cơ.
– Ớ, lo gì?
– Con gái ai cũng sợ mập hết, anh hông biết sao?
– Mập thì có gì đâu, anh cũng muốn mập nè!
– Anh khác, người ta con gái, mập rồi… ai mà thích nữa?
– Ai cần người ta thích, anh thích được rồi!
– Hứa đó nhe, không được nuốt lời đấy!
– Rồi, ô kê luôn.
– Hi, ghét anh… – Em lại chuyển mình mà nắm chặt lấy tay tôi.
Thế là sự việc của gia đình Ngọc Phương đến đấy có thể chấm dứt được rồi, tất cả người xấu đều phải chịu luật nhân quả mà mình đáng phải nhận, mụ Hoa thì phải chịu mức án 5 năm tù vì tội âm mưu lừa gạt tài sản, ông Trung thì trốn đi biết tâm mãi cho đến 2 tháng sau mới được phát hiện đang sử dụng chất ma túy dưới chân cầu Phú Mỹ, còn nhỏ kiều Linh được gửi về gia đình ngoại chăm sóc.
Chỉ một câu thôi, tất cả đều có nhân quả báo ứng, ở hiền gặp lành, ở ác gặp dữ…
…
Bạn đang đọc truyện Sex tại hệ thống: Tuoi69.Com
Diễn văn nghệ…
Ngày qua ngày rồi lại ngày qua ngày, mọi việc cứ diễn ra bình thường như mọi khi, chẳngcó diễn biến gì mới mẻ hết. Đã hơn một tháng rồi tôi không nói chuyện với Lan và cũng ngần ấy thời gian tôi dành trọn cho Hoàng Mai, những lúc đi chơi, đi căn tin, đi chợ, và cả ghé thăm nhà mẹ em nữa, cứ hễ có mặt tôi là có mặt Hoàng Mai, đến nỗi trong lớp cũng chã đứa nào thèm đoái hoài gì đến bọn tôi, cứ như đó là điều hiển nhiên rồi vậy.
Phải, tôi đã hứa với Mai là sẽ hạn chế giao tiếp với Lan thậm chí là Lam Ngọc và cả bé Phương nữa, tôi đã hứa và đã làm được. Nhưng chung quy lại thì tôi chỉ tự dốl òng mình, nói là hạn chế đó nhưng trong giờ học chẳng hiểu sao tôi lại thầm liếc nhìn Lan, phải nói là nhìn rất lâu cho đến khi giáo viên nhắc nhở tôi mới hoàn hồn lại được, có lẽ chừng ấy thời gian vẫn chưa làm tôi quên được hình bóng của nàng, có lẽ tôi phải cần thêm một ít thời gian nữa mới có thể hoàn toàn quên nàng được.
Thế nhưng người ta có câu “hữu duyên thiên lí năng tương ngộ, vô duyên đối diện bất tương phùng”, ý nói những người có duyên với nhau dù có cách xa nhau cỡ nào rồi cũng có ngày gặp lại, còn nếu không có duyên thì cón gần nhau đi chăng nữa cũng không bao giờ được gặp nhau. Không biết là với người khác thì sao nhưng đối với tôi, câu nói đó chuẩn xác 100 phần công lực, thật luôn!
Mọi chuyện xảyra vào những ngày cuối tháng 10 khi mà cả trường đang nhao nhao lên chuẩn bị kếhoạch chào mừng ngày lễ nhà giáo Việt Nam. Đương nhiên lớp tôi cũng khôngngoại lệ, vào giờ sinh hoạt cuối tuần, trong khi cả lớp đang bàn tán xôn xao đểchuẩn bị tiết mục dự thi thì tôi… khò… khò… khò.
Như mọi khi tôi sẽ để cái cặp lên bàn làm bình phong, sau đó sẽ đánh một giấc nồng cho đến hết tiết sinh hoạt, lúc đầu Ngọc Phương cũng khó chịu lắm, cứ cằn nhằn miết, nhưng lâu dần rồi nhỏ cũng đành chào thua, đâu dễ gì lây chuyển thằng nhóc cứng đầu như tôi được, từ đó nhỏ đổi thành nghề cảnh giác hộ bất đắc dĩ cho tôi luôn, kiểu như giáo viên mà để ý thì nhỏ khều tôi dậy ngay, thiệt là sướng hết ý.
Cơ mà tôi ngủ trong giờ sinh hoạt thì cũng có lí do chính đáng đấy, chẳng phải lười biếng gì đâu. Đây này, để tôi phân tích cho…
Thứ nhất, như tôi đã nói ở trên, giờ sinh hoạt là thời gian để các tổ trưởng công bố điểm thi đua cuối tuần cho từng tổ biết và cũng là lúc các cán bộ tổng kết lại một tuần hoạt động của lớp, đương nhiên việc đó chỉ dành cho các tổ trưởng, lớp trưởng Lam Ngọc, lớp phó học tập Toàn phởn, bí thư chi đoàn Lanna và cả con mắm lớp phó lao động nữa. Tôi thì chỉ là dân thường trong lớp thôi, mang tiếng là cán sự anh văn chứ ngọa chăng đến tiết kiểm tra 15 hoặc 45 phút tôi mới được trọng dụng, nên đương nhiên là khò… khò… khò…
Thứ hai, tiết sinh hoạt cuối tuần cũng là lúc giáo viên chủ nhiệm phê bình tình hình học tập của cả lớp, các bác biết đấy, những lời phê bình đó thì chẳng dễ nghe tý nào cả, đại loại như “Cô muốn tụi em tuần sau phải phấn đấu hơn”, còn không thì “lớp chọn gì còn thua cả lớp cơ bản”, tệ hơn nữa thì “em nào tuần sau vi phạm nữa sẽ bị đứng cột cờ”. Nghe đến đó mặt đứa nào đứa nấy khỏi phải nói, nhăn như khỉ cắn ớt, cơ mà những người chịu trách nhiệm nhiều nhất không ai khác chính là lớp phó học tập Toàn phởn và lớp trưởng Lam Ngọc, tôi thì đứng về phe trung lập, không vi phạm cũng không có thành tích gì nổi trội, nếu có bị đứng cột cờ thì cả lớp đứng cùng chứ có phải riêng tôi đâu, như thế còn vui nữa là đằng khác, thế nên đương nhiên là tôi phải khò… khò… khò…
Thế nhưng chả biết hôm nay là ngày gì mà xui phải biết, đâu tiên là vừa vào lớp đã bị nhỏ Thu lớp phó lao động sạc vào mặt vì tội không trực vệ sinh lớp, kế đến lại bị em Lan khẽ nhắc nhở vì tội không đeo huy hiệu đoàn, cuối cùng vào giờ ra chơi phảiở lại trực bù còng cả lưng.
Cứ tưởng đến giờ sinh hoạt là thoát khỏi số kiếp rồi, ai ngờ đang an giấc nồng thì…
– Phong… – Giọng cô lảnh lót.
– Hả… ủa… dạ… – Tôi điếng người đứng dậy.
– Em đồng ý không?
– Gì vậy Phương… – Tôi bối rối khều nhỏ Phương.
– Phong, em quay lên trả lời đàng hoàng.
Chết chửa, nãy giờ đang say giấc nống có biết cái khỉ gì đâu mà trả lời, tai hại rồi, tự nhiên bị bà cô hỏi đột xuất thế này có thánh mới trả lời nổi, bây giờ mà hỏi lại cô thì chẳng khác gì lạy ông tôi ở bụi này, thế nào cũng bị trừ hạnh kiểm vì tội mất tập trung cho xem.
Ngó xung quanh thì thấy mấy đứa trong lớp đang nhìn tôi với ánh mắt hậm hực, trông chờ, còn em Mai thì đang nhíu mày xem xét thái độ của tôi. Làm sao đây, chắc phải trả lời đại thôi, dù gì bà cô cũng hiền mà, đâu thể nào dồn học sinh vào chỗ thiệt thòi được, chi bằng đồng ý cái rụp cho xong, để lâu lại sinh nghi, thế nên:
– Em đồng ýthưa cô, rất là vinh hạnh nữa là đằng khác!
– Ố… ồ… ồ… – Cả lớp nhìn tôi trầm trồ.
Phải mất gần 1 phút đồng hồ thì nhỏ Lam Ngọc mới ổn định được cả lớp, ngó thấy xung quanh ai cũng đều nhìn tôi mà cười đểu hết, duy chỉ có Hoàng Mai là cau có nhìn tôi rồi quay lên thôi, đã có chuyện gì xảy ra thế này, có ai cho tôi biết với?
– Mày ngon rồi Phong ui, khà khà! – Toàn phởn đá đểu tôi.
– Sư phụ nhất rồi nha! – Khanh khờ hùa theo.
– Ẹc, chuyện gì vậy? Tao biết gì đâu? – Tôi ngẩn người ra.
– Phong, chú ý nghe cô nói kìa? – Ngọc Phương nhíu mày nhưng cũng mím môi nhịn cười.
Sau khi ổn định lớp xong, cô Thanh yêu quý mới trịnh trọng thông báo cho bàn dân thiên hạ trong lớp biết:
– Được rồi, như vậy chúng ta đã chọn được vai diễn trong tiết mục văn nghệ của lớp, đó chính là Phong và Lanna, chúng ta nhiệt liệt hoan nghênh nào!
– Ố… ồ… hú… ú… – cả lớp tung hô như sấm dậy.
Lần này Hoàng Mai chẳng thèm nhìn tôi nữa, cứ khoanh tay quay lên, trong điệu bộ thì đã khó chịu ra mặt. Cái quái gì thế này, ở đâu ra cái vụ song ca vậy trời?