Phần 82
Về phần mình, Hoàng Mai sau khi nghe xong câu chuyện của tôi thì sắc mặt có giãn ra một tí nhưng xem ra vẫn còn giận lắm, bằng chứng là khi vừa nghe xong em đã luồng tay định véo hông tôi một cái rồi, cũng may là tôi kịp thời phản xạ mà né tránh, tuy nhiên:
– Anh hay lắm, hôm nay dám né nữa à? Nhớ mặt anh đấy! – Mai tức tối bỏ đi một mạch.
– Ê, khoang muốn nhéo thì nhéo đi nè! – Tôi hốt hoảng ghì tay em lại để vào hông mình.
– Có thật muốn em nhéo hông?
– Thì muốn mà, em hết giận thì sao cũng được hề hề! – Tôi cười cầu tài nhưng đã âm thầm gồng người lên chống chịu từ lâu.
Thế nhưng em lại không véo hông tôi mà sử dụng một tuyệt kĩ khác còn lợi hại hơn gấp trăm lần, có thể gọi tuyệt kĩ này là đỉnh của đỉnh trong giới võ học, một tuyệt kĩ có thể làm mọi cho anh hùng cho dù có mạnh tới đâu cũng phải lụy mình mà chào thua, đó chính là mỹ nhân thần công, bài ôm đại pháp.
Phải, thay vì véo hông, em lại vòng tay mà ôm chằm lấy tôi, tựa đầu vào ngực tôi mà thỏ thẻ:
– Phong à, sau này có xảy ra chuyện gì cũng phải thành thật với em nha?
– Ơ, sao…
– Vì em sợ bị lừa dối lắm…
Câu nói đó của em… sao tim tôi đau quá… Có phải em đã đoán trước việc gì rồi không? Lúc nào tôi cũng ngờ ngợ rằng Mai đã biết chuyện của tôi rồi, nhưng làm sao em có thể biết được chứ, không lẽ linh cảm của con gái sắc bén đến thế sao, đoán được ý nghĩ của người khác luôn à? Tôi có nên nói cho em biết hay không đây, dù gì chuyện này cũng đã ém nhẹm khá lâu rồi…
– Phong…
– Ơ, hả? – Tôi giật mình vì tiếng gọi của Hoàng Mai.
– Bộ nhớ đến ai sao mà thừ người ra vậy?
– Bậy không, tại êm quá đấy chứ?
– Êm gì dzạ? – Em hỏi dồn.
– Thì… ôm… – Tôi gãi đầu nói bừa.
– Muốn nữa hông?
– Thôi, chết người đấy!
– Yếu… – Em che miệng cười.
Ơ, đệt… Sao ai cũng chê yếu thế này, lúc trước dạy võ đã bị Lan chê rồi, giờ lại bị thêm Hoàng Mai chê nữa, sao cái số tôi nó xui thế này? Toàn là bị con gái áp đảo không thôi, cơ mà là con trai thì phải giữ thể diện chớ, giá nào cũng phải đáp lại một câu trả lễ:
– Ờ, dzậy đó! Hông thích thì thui!
– Ộ ôi, hôm nay lại còn làm giá nữa kìa!
– Phải vậy chứ sao? – Tôi được dịp lên mặt.
– Thôi xuống đi ông tướng, trễ rồi đó, gần tới giờ cơm rồi! – Mai phe phẩy tay trước mặt tôi giống kiểu gọi hồn.
Chợt, từ đằng sau vách căn tin tôi nghe tiếng khút khít cười của một đám con trai, mà tiếngn ày quen lắm, cái điệu bộ cười “hô hố” nữa chứ, đích thị là nó rồi, cái tụi thằngToàn chứ hông ai hết. Đệt cụ tụi mày dám nghe lén ông hở, này thì…
– Nghe lén này… cười này… – Tôi chạy vòng ra sau vách đấm cho mỗi thằng vài phát vào ngực.
– Chu choa mẹ ơi, giết người… – Toàn phởn ôm ngực xuýt xoa.
– Tội nghe lén thì đáng lắm!
– Đáng gì, ai bảo hai tụi bây làm chuyện mờ ám giữa thanh thiên bạch nhật làm gì! Êm quá ha Khanh?
– Êm gì dzạ?
– Thì… ôm…
– Muốn nữa hông Toàn!
– Thôi, chết người đó!
– Toàn yếu quá à…
Cái tụi cô hồn này dám nhại lại tình huống lúc nãy của hai tụi tôi, làm Hoàng Mai giờ đây phải gọi là đỏ mặt toàn tập, chỉ biết đứng sau lưng tôi mà cúi gằm mặt xuống đất.
– Phong à, đại khai sát giới đi! – Hoàng Mai tức tối, thỏ thẻ với tôi.
– Yes, madam…
Kì này tụi nó không mềm mình thì xấu mặt còn nhà võ quá, hề hề…
– Ê, mày làm gì đó… – Khanh khờ nuốt khan.
– Đại khai sát giới mày ạ! – Tôi bẻ ngón tay cười đểu.
– Ê, bình tĩnh bạn hiền… – Toàn phởn xám mặt.
– Dám chọc ghẹo người yêu của bố mày hả… lên gối này… xuống chỏ này… đấm vỡ mồm này… móc trái này… móc phải này… móc lên này…
– Thằng cờ hó, giỡn tý làm ghê thế? – Toàn phởn ôm bụng.
– Nghe lén chưa chết là may rồi!
– Thì tụi tao trợ giúp mày mà, có gì nhỏ Mai hông tha lỗi cho mày thì tụi tao ra quỳ lại năn nỉ hộ! – Khanh khờ chống chế.
– Hai bạn hay he, muốn làm mộc nhân của Lam Ngọc nữa hay gì?
– Hề hề, đâu dám, thôi tụi này về trước nhe, ở lại vui vẻ! – Toàn phởn với Khanh khờ nghi binh chuồn lẹ.
Quả thật tụi nó nói thế không sai, ngay cái lúc mà Hoàng Mai ôm tôi thì tôi đã cuống cuồng lên sợ người ta phát hiện rồi, bị tụi nó thấy thì không sao, lỡ mà bị mấy tụi mỏ nhọn trong trường thấy được thì coi như cả trường biết, mà cả trường biết thì coi như nổi tiếng luôn, thiệt là khổ hết sức mà… =.=!