Phần 86
Nghĩ là làm, ngay khi vừa kết thúc buổi tập, thằng Huy lại lẽo đẽo theo sau nhỏ Ngọc như mọi khi và tiếp đó:
– Ê, nhỏ kia! Đứng lại bọn tao biểu. – Tụi thằng Bình, Tú quát tháo.
– Bọn bây dám…
Tuy nhiên Thằng Huy chưa kịp nói hết câu thì đã thấy hai thằng bạn của nó đã nằm bẹp dưới đất chỉ sau vài cú đá của nhỏ Ngọc.
– Bạn quen hai người này sao? – Nhỏ Ngọc nhoẻn miệng cười.
– Ớ, không! Mình đâu có đi quen với đám lưu manh làm gì! – Thằng Huy lắp bắp, mặt mày đã trắng bệch.
Kể từ lúc đó, nó không còn dám bén mảng đến chỗ nhỏ Ngọc nữa, tiến độ tập dượt cũng vì thế mà được rút ngắn. Cơ mà thấy nhỏ Ngọc thế tôi cũng muốn một lần được tỉ thí lắm, định bụng lúc nào rảnh rỗi sẽ làm thử một trận, vậy mà mãi đến đầu lớp 11 mới có dịp, lại chẳng phải dịp tốt lành gì.
…
Cũng bàn qua về chuyện nghỉ trưa một tí, các nường trong lớp tôi toàn là thuộc dạng tiểu thư không thôi, diễn một chút lại than mệt, ngồi một chút lại than ê mông, cứ canh đến cận trưa là nháo nhào lên đòi nghỉ trưa về nhà ăn cơm rồi, cơ mà người tập dợt là bọn tôi chứ có phải mấy nhỏ đó đâu mà than này than nọ chứ, thiệt là bực mình.
Em Lan thấy thế cũng đành chào thua liền cho giải tán cả lớp hẹn hết buổi trưa lại vào tập tiếp, tôi với Hoàng Mai vì nhà gần nên chỉ cần về nhà ăn trưa rồi nghỉ ngơi một chút thôi. Cứ tưởng cái nóng như thiêu như đốt là nỗi cực hình lớn nhất đối với chúng tôi khi về nhà, vậy mà vẫn còn có thứ đáng sợ hơn đấy các bác ợ…
Gác chân chống xe bước xuống mở cổng thì tôi mới giật mình tưởng nhớ tới cái lúc mà tôi đưa Mai về nhà em thăm mẹ, lúc đó cổng không khóa chỉ khép hờ, và bữa đó là bữa tôi bị mẹ Mai thẩm tra muốn trầy vi tróc vẩy luôn, và giờ đây tôi lại nơm nớp lo âu khi cổng nhà của tôi hiện giờ cũng vậy, không khóa, chỉ khép hờ, mà người thứ 2 giữ chìa khóa nhà chỉ có ba tôi…
– Gì vậy Phong? – Hoàng Mai thắc mắc.
– Ực… ba anh… về rồi… – Tôi nuốt khan.
– Về rồi thì sao… – Em tròn xoe mắt.
– Thì không sao nhưng mà…
– Thôi vào đi anh, em cũng muốn gặp ba anh lắm! – Mai vẫn điềm nhiên, kéo tay tôi vào.
Tính ra tôi đã không gặp ba mình gần 1 năm rồi, ông ấy thì đi theo đoàn võ không còn dạy cố định nữa nên cứ đi hết nơi này đến nơi khác, có dịp về quê nhà là ông về nhà ngay, nhưng không ở được quá 1 ngày, chỉ ghé thăm thôi buổi chiều lại đi tiếp và mỗi lần về như thế ông lại thường không báo trước, nhiều lúc đang ngủ ngáy trong nhà mà ông vào hù phát làm tôi muốn đứng tim…
Lần này ông về, tối chắc chắn rằng, là để coi tụi tôi sống ra sao thôi…
– Anh làm cái gì như ăn trộm vậy? – Hoàng Mai thắc mắc khi thấy tôi rón rén bước vào nhà.
– Suỵt… nhỏ tiếng thôi…
– Anh làm em buồn cười quá!
– Suỵt… – Tôi vẫn làm mặt căng thẳng.
Và ngộ một điều là sau khi đã kiểm tra cả phòng ngủ lần sau bếp nhưng vẫn không thấy ông ở đâu cả, không lẽ ông về từ hồi sáng mà đợi hoài không thấy bọn tôi về nên đã đi tiếp rồi?
Phi lí, nếu thế thì ông cũng phải khóa cổng lại chứ, không lẽ đi mua đồ? Cũng không đúng, sao trên đường về ông không mua luôn mà phải đợi ghé nhà rồi mới đi? Ôi thôi khó hiểu quá…
– Uầy, chuyện gì vậy chứ? – Tôi ngồi bệch xuống sofa suy nghĩ.
– Ủa, ba anh đâu? – Hoàng Mai nhích lại gần.
– Chã biết nữa, chắc đi đâu đó rồi!
– Làm em nãy giờ chuẩn bị tinh thần!
– Ẹc, bộ muốn gặp lắm sao cô nương?
– Muốn sao hông, hi ra mắt phụ huynh mà!
– Sặc, vậy còn cười!
– Bộ anh hông thích hả, hay chán em rồi? – Hoàng Mai ôm cổ tôi ghì xuống.
– Nặng quá, làm gì vậy? – Tôi hốt hoảng.
– Trả lời đi!
– Trả lời cái gì?
– Có chán em hông! – Em càng nói càng kéo tôi xuống sát hơn.
– Thì…
– Trả lời, mau!
– Chào cả nhà… ớ…
Giữa tình hình chiến sự đang gây cấn thì hỡi ơi, ba tôi từ trong nhà vệ sinh vừa bước ra đã thấy cảnh Mai ghì cổ tôi xuống rồi, vẻ mặt ông hiện giờ như hồn bay đi đâu hết rồi vậy, cứ ngẩn ra chã nói được câu nào. Còn chúng tôi khi vừa thấy ông thì liền hoảng hồn mà bỏ nhau ra, ngồi lại chỉnh tề mà mặt đỏ như gấc.
Phải lâu sau đó thì ông mới trấn tĩnh mà ngồi xuống ghế sofa đối diện chúng tôi, khuôn mặt đã trở lại vẻ uy nghi như thường ngày:
– Người bạn mà con nói đây hả Phong? – Ông ôn tồn.
– Dạ, phải đó ba…
– Sao rồi?
– Đang rất vui vẻ ạ?
– Ý ba nói là sống ra sao rồi, có khó khăn gì không?
– Ơ, dạ hông có! – Tôi hoảng hồn chữa lời.
Ôi trời, ba tôi thường ngày vui vẻ lắm, nếu như lúc nãy tôi với Hoàng Mai không xảy ra chuyện gì thì chắc giờ đã nói chuyện vui vẻ với nhau rồi, đâu phải hằn học như bây giờ, thiệt là tình, ba tôi mà cáu lên rồi thì ông khó chịu lắm, nói chẳng ai nghe đâu…
– Con tên Mai phải không?
– Dạ phải đó ba!
– Ba đang hỏi bạn con, con trả lời làm gì vậy?
– Ờ, thì… chậc… ba cứ hỏi đi ạ!
– Con tên Mai phải không?
– Dạ phải ạ, Huỳnh Hoàng Mai – Em vẫn bình tĩnh.
– Gia đình con thế nào, sao phải chuyển qua nhà Phong?
– Là chỉ vì ba mẹ con bất hòa thôi ạ!
– Thế sao không tìm chỗ ở khác?
– Thưa bác, nhà dì con thì không đủ chỗ ạ!
– Qua nhà bạn khác, không được sao? Nhất thiết phải qua nhà Phong à?
– Thưa… – Hoàng Mai bắt đầu đuối lí.
– Còn trẻ mà hai đứa nông nỗi thế sao, nếu lúc nãy bác không có ở đây thì sẽ ra thế nào nữa nhỉ?
– Ba ơi, chưa đến mức độ đó đâu, chỉ là giỡn thôi mà! – Tôi thản thốt.
– Giỡn mà đã thế rồi hả? Vậy thiệt là đến mức nào nữa?
– Uầy, nói chung là không có chuyện gì đâu mà, nếu có thì giờ Mai đã ói lên ói xuống rồi!
– Thằng này ngon, dám nói thế nữa á?
– Anh nói cái gì vậy Phong? – Hoàng Mai mặt mày đỏ ửng lườm tôi.
– Thì… sự thật là thế, ba biết tính con rồi mà… – Tôi nheo mắt trăn trối trước vị cha già đáng kính của mình.
– Tính mày thì khỏi cần nói tao cũng biết, chỉ là nãy giờ tao thử hai đứa bây thôi!
– Thử… – Bọn tôi tròn mắt.
– Để xem có tật giật mình hay không đó mà! – Ông cười xòa, trở lại bản tính thật của mình.
– Nãy giờ làm hú hồn, tưởng ba đuổi Mai ra khỏi nhà không à!
– Mày thấy mặt tao ác thế hả con?
– Dạ không, hề hề!
– Vậy lúc nãy hai đứa giỡn gì mà vui thế! – Ông bắt đầu đá xoáy.
– Thì giỡn bình thường mà! – Tôi vớt vác.
– Tụi bây thiệt là… làm tao nhớ má bây quá!
– Hi… – Hoàng Mai che miệng cười châm chọc tôi.
– Mà tới bữa trưa rồi, có gì ăn không? Chiều tao phải đi nữa đấy!
– Dạ để con! – Hoàng Mai nhanh nhẩu chạy vào bếp.
– Để con phụ luôn! – Tôi cũng đứng dậy nối gót.