Phần 87
Thế nhưng khi vừa đi được vài bước thì ông đã gọi phắt tôi lại, chỉ để một mình Hoàng Mai vào bếp mà thôi. Giờ đây chỉ còn hai cha con đối diện nhau, ông mới thay đổi sắc mặt mà dịch sang, nói khẽ với tôi:
– Mày chọn bạn kiểu gì vậy Phong?
– Ba nói gì thế, Hoàng Mai rất tốt mà?
– Tao thấy con nhỏ này không được rồi, mày liệu sao thì liệu!
– Nhưng tại sao chứ?
– Tao là ba mày, mấy việc này tao đã từng thấy hết, giờ có nói ra mày cũng không hiểu đâu.
– Không hiểu thật?
– Nói chung là tao có cảm giác con nhỏ sẽ làm gì đó có hại cho mày, nhưng mày khờ quá!
– Ba cứ để con lo, không có gì đâu mà! – Tôi vớt vác.
– Tùy mày, mới bây lớn… – Ông về chỗ ngồi, không nói gì thêm.
– Vậy con vào phụ nhỏ nhé?
– Ờ… – Ông thở dài.
Lúc đó tôi nào để ý đến lời cảnh báo của ba mình, chỉ biết ông không ngăn cấm tụi tôi là mừng hết lớn rồi. Thế nên đó là lí do sau này tôi phải trả giá đắt đến mức nào, thậm chí nếu không có bạn bè giúp đỡ chắc tôi đã không còn trên cõi đời này nữa rồi, đúng thật tôi còn quá non nớt mà…
– Anh với ba anh nói gì vui thế! – Hoàng Mai vừa sắc đồ ăn vừa hỏi tôi.
– À, thì hỏi về tình hình học tập thôi, không có gì!
– Ừa, mà anh khỏi cần xuống đây phụ đâu, để em được rồi!
– Hề, có gì đâu, từ đó đến giờ chưa tận mắt thấy em làm đồ ăn mà!
– Mà Phong này, dường như ba anh không thích em hả?
– Ơ… ực… sao em lại hỏi thế? – Tôi giật thót.
– Hì, thì em cảm thấy thế mà!
– Không có đâu, ba anh rất thích em mà!
– Ừa, mong vậy… au… – Em nhăn mặt, đưa tay lên bóp vai.
– Hơ, gì vậy, mỏi hả? – Tôi luống cuống bóp vai cho em.
– Anh nấu bữa sáng, bữa trưa rồi bữa tối đi thì biết ngay mà!
– Thì anh phụ cho, lúc trước anh cũng tự nấu được nhiều món lắm đó, rau muống xào nè, trứng ốp la nè, thịt kho nè…
– Được rồi, như thế này cũng đỡ mỏi lắm, cảm ơn anh! – Em mỉm cười vẫn xinh như ngày nào.
– Việc gì phải cảm ơn, nếu thích thì ngày nào anh cũng xoa bóp cho nhé!
– Mà nếu ba anh thích em như vậy… – Em đột nhiên trầm ngâm.
– Thì sao?
– Cưới luôn đi anh!
– Sặc máu…
– Hì giỡn tý thôi mà, làm gì ghê vậy! – Em nheo mắt.
– Suýt chết…
– Đàn ông con trai gì yếu xìu… – Em bểu môi.
– Uầy… – Tôi ngậm đắng.
Ít lâu sau, các món ăn đã được dọn lên bàn trong thật là bắt mắt và ngon lành, có thể nói từ ngày Hoàng Mai chuyển về đây thực đơn của tôi phong phú ra hẳn, toàn là những món ngon không thôi, mặc dù những món này không có gì là lạ, tôi cũng có thể nấu được nhưng qua bàn tay chế biến của Hoàng Mai thì nó ngon hơn hẳn, nhìn cứ như là một món mới hoàn toàn vậy.
Ba tôi tuy vẫn còn ác cảm với Hoàng Mai nhưng cũng hài lòng với những món ăn ngon lành trên bàn, và tranh thủ lúc em xuống bếp dọn món khác lên thì ông đã thủ thì với tôi:
– Nếu mà không vì nhỏ này xảo huyệt quá thì làm dâu của tao được đấy!
– Ba này, Mai đâu có xảo huyệt gì đâu mà ba nói thế!
– Thôi tao không nói nữa, thưởng thức đồ ăn cái mày ạ, có thực mới vực được đạo chứ!
Có thể thấy ba tôi mang một chút gì đó tính cách của thằng Toàn đó là hay đá xoáy, nhưng không quá lố như nó, dù gì ông cũng là một người cha hết mực tận tụy, điều gì tốt đẹp ông cũng dành cho tôi hết, tuy có đôi lúc ông rất nghiêm khắc, sẵn sàng giáng những đòn roi tóe máu vào mông tôi nhưng những lúc như thế, tôi thấy mắt ông lúc nào cũng đỏ lên như ngấn lệ, vì vậy tôi luôn nghe theo lời ông, nhưng duy chỉ có vụ việc của Hoàng Mai lần này là tôi nhất quyết tin vào chính mình thôi…
Cùng ăn cơm với bọn tôi mà ông cứ huyên thuyên đủ chuyện, cũng đã lâu lắm rồi chúng tôi mới được ngồi ăn chung thế này mà, có nhiều chuyện để kể với nhau lắm, ông thì hay kể những chuyện như dạy võ rồi đi hỗ trợ bắt cướp bla bla, rồi đến phiên bọn tôi thì lại kể cho ông chuyện học hành trên lớp nhưng tuyệt nhiên không nhắc đến chuyện của tụi thằng Vũ, kẻo lại làm ông lo lắng.
Rồi cũng có nói qua chuyện đi tập dợt văn nghệ của cả lớp:
– Tập văn nghệ à, thế một lát đi liền hay gì? – Ông trầm ngâm.
– Dạ, có gì để bọn con xin nghỉ một buổi, chắc là không sao!
– Thôi khỏi, cứ tập đi! Dù gì tao cũng không ở lâu được, mà hai đứa tập chung à?
– Dạ không, bạn Phong tập với người khác, con chỉ theo coi thôi!
– Ồ, mày làm diễn viên chính luôn hả Phong?
– Dạ thì chỉ là bất đắc dĩ thôi, nhưng cũng cố gắng!
– Làm sao thì làm, đứng có làm mất mặt dòng họ được rồi!
– Sặc, chỉ là văn nghệ thôi mà, đâu cần phải đặt cả dòng họ lên vai con chứ!
– Văn nghệ hay gì cũng vậy, chỉ cần mày có mặt trước đám đông thì phải làm rạng danh, biết chưa?
– Dạ… – Tôi xui xị.
Kết thúc buổi ăn, dù muốn dù không thì tôi cũng phải chia tay ông tại đây, chắc có lẽ đến Tết ông mới về nhà trở lại, nhưng được thấy ông mạnh khỏe thế này tôi cũng vui rồi. Giờ thì tôi có thể an tâm mà giải quyết những chuyện còn bề bộn trước mắt. Nhưng chỉ một thắc mắc nhỏ thôi, vì sao ông lại nghi ngờ Hoàng Mai chứ?