Phần 88
Trở lại với những buổi tập không đâu vào đâu của lớp tôi, từ ngày bị nhỏ Ngọc cho ăn trái đắng tời giờ thì thằng Huy không còn tò tè theo nhỏ nữa mà chú tâm hơn vào việc tập dợt, những thật ra là chú tâm vào tìm mục tiêu khác ấy chứ, mặc dù cũng có đôi chút lọng cọng nhưng coi như đã ổn rồi, tự tập ở nhà một chút nữa là ô kê con dê.
Đàn trai đàn gái đã duyệt, bây giờ là đến cặp cô dâu chú rễ phụ họa Toàn phởn và Kiều ẹo. Chã biết mặt thẩm mĩ của thằng Toàn này đến đâu mà cứ chê lên chê xuống con Kiều ẹo, chứ theo nhận xét của tôi thì nhỏ này cũng chẳng tệ là bao. Nếu xếp theo mức độ đẹp của tôi thì đường nhiên Lan đứng nhất rồi, thứ 2 là Hoàng Mai, thứ 3 và thứ tư lần lượt thuộc về Lam Ngọc và Ngọc Phương, nhỏ Kiều ẹo không đứng hạng 5 cũng đứng hạng 6, ấy vậy mà nó lại chê, nói là ẻo lả gì đó rồi còn chưa phải mẫu người nó thích nữa.
Thế nên vừa hô “diễn” là ngày lập tức nhỏ kiều ẹo chụp phốc lấy tay của thằng Toàn dắt đi tung tăng làm nó xám cả mặt mày, cứ la bài hãi lên:
– Ối sàm sỡ… bớ… giết người cướp sắc!
Nhỏ Kiều sau một lúc ngẩn người ra vì hành động của thằng Toàn thì cũng bắt đầu mếu mếu, hai mắt đỏ hoe như sắp khóc báo hại cả đám phải an ủi nhỏ méo cả lưỡi, còn thằng Toàn thì bị tôi và thằng Khanh bắt lại giáo huấn:
– Phạm nhân Nhật Toàn quỳ xuống nhận tội! – Tôi chiễm chệ ngồi trên chiếc sofa phán xét khi thằng Toàn đã bị cả đám con gái kiềm chặt.
– Buông ra, tui vô tội mà… – Toàn phởn vùng vẫy yếu đuối!
– Điêu phụ ủa lộn điêu dân to gan! Nhân chứng vật chứng rành rành mà còn dám cãi.
– Cãi đâu, tao chỉ tự vệ thôi mà, rõ là giết người cướp sắc!
– Bép… hoang đường, cho nhân chứng thứ nhất ra đối chấp! – Tôi vỗ đùi đánh bép bắt chước bao công xử án.
– Dạ thưa quan lớn lúc nãy con có thấy cái anh này sàm sỡ con gái người ta nè, trừng trị nó đi quan, quỷ sứ à! – Khanh khờ giả giọng nữ chơi đểu.
– Sàm sỡ cái đầu mày, thằng cờ hó bán đứng tao…
– Alô 1 2 3 4, tất cả im lặng nghe phán! Phạm nhân Toàn phởn tội danh hù dọa, sàm sỡ con gái nhà lành thành lập, tuyên án ngũ nữ phanh thây!
– Hả, gì nghe ghê thế! – Nó thất kinh.
– Thì 5 con nữ kéo mày ra đó mà!
– Không, đổi hình phạt đê!
– Vậy đổi thành trảm thủ, người đâu “nữ đầu trảm” đợi lệnh…
– Ẹc, nữ đầu trảm là gì?
– À, có bạn nữ nào cho mượn cái đùi gối đầu nó lên để chặt không!
– Quan lớn vô duyên, xử quan lớn luôn bây giờ! – Cả bọn nữ tru tréo, phản kháng quyết liệt!
– À dzậy thôi đổi thành mộc nhân hình đê!
– Gì vậy, tao nghe quen quen! – Toàn phởn trố mắt.
– À, đó là dựng thằng Toàn lên làm mộc nhân cho Lam Ngọc ấy mà!
– Ờ, được đó nghen, nhất trí luôn! – Cả đám nhốn nháo lên dựng thằng Toàn đứng dậy.
– Cờ hó Phong, lần thứ hai rồi nghen! Mày sẽ phải trả giá… á… ối… óe… – Nó tru tréo.
Kết cục của thằng Toàn sau khi xử án xong thì khỏi phải nói, đưa tay cho nhỏ Kiều nắm vô điều kiền, đã thế còn phải chấp nhận những hướng dẫn từ chỉ đạo nghệ thuật Lam Ngọc nữa, nếu trái ý thì cả đám lại bắt làm mộc nhân, đường nào cũng chết, tiến thoái lưỡng nan.
Phải mất gần 2 tuần lễ mởi chính đốn được cặp cô dâu chú rễ trời đánh này. Kết quả là khi vừa hô “diễn”, có ngay một cặp cô dâu chú rễ hạnh phúc nắm tay nhau ra ngoài, mặt cô dâu thì hớn hở chưa từng thấy cứ như là có cả một núi vàng bên nhà chồng vậy, còn chú rễ thì khỏi phải nói, mặt mày mèo xệch như bị ép hôn làm cả lớp một phen cười đau cả bụng, lăn lê bò càng.
Nhưng mà người ta thường nói cười người hôm trước hôm sau người cười, lúc bọn nó tập dợt, tôi cười đủ kiểu từ ôm bụng cười cho đến lăn lộn cười thế nên khi đến lượt tôi và Lan tập thì bọn chúng đều hớn hở ra mặt, cốt là để chọc bọn tôi cho bằng được mà.
Bằng chứng là lúc bọn tôi mới chạm tay nhau thôi là bọn nó réo ùm lên rồi, lại còn kèm theo câu cảm thản “Ôi, Phong lưu quá! ”, Làm tôi tức muốn trào máu. Và đây cũng là dịp để thằng Toàn phởn trả thù:
– Ê, cái đoạn này hai tụi bây phải ôm nhau chớ!
– Ôm ôm cái đầu mày! – Tôi phản pháo.
– Hông đúng sao, bài này là miêu tả cặp tình nhân tầm tình với nhau chứ gì, ôm mới hợp chớ, đúng hôn mấy bạn!
– Ờ phải đó ôm đê, ôm đê! – Quần chúng nổi dậy hùa theo thằng quỷ Toàn.
– Ẹc, ôm ôm cái nỗi gì?
– Phải đó, đoạn này mình thấy không cần thiết! – Hoàng Mai khó chịu.
– Á… à… á… à… bênh kìa – Toàn phởn nhìn Hoàng Mai cười đểu.
– Toàn à, có vẻ ông thích làm mộc nhân lắm phải không? – Lam Ngọc đứng sau hăm he.
– Hế, đâu có đâu, chỉ đạo nghệ thuật cứ làm việc tiếp đi ạ! – Nó lui lại ngồi xếp re.
Giải quyết xong phần tử nổi loạn Toàn phởn, tôi và Lan tiếp tục việc tập dợt của mình, nhưng không dám mạnh dạn mà tập nữa bởi vì Hoàng Mai giờ đây đang dò xét từng cử chỉ của tôi, cứ y như rằng hể có hành động nào thân mật quá là bị tử hình ngày vậy, phải nói là xung quanh tôi cơ quan trùng trùng, sơ sảy một tí là toi ngay.
Nhưng Hoàng Mai và Toàn phởn không phải mối nguy hại gì lớn lao đối với việc tập dợt của tôi và Lan, nổi lo lắng hàng đầu của tôi đó chính là nhỏ Tiên, không ai khác ngoài nhỏ lúc nào cũng muốn chơi xỏ tôi cả, trong học tập cũng vậy, trong hoạt động lớp cũng vậy, và trong lần tập dợt này cũng không ngoại lệ.
Lúc diễn tập mấy cảnh nắm tay thì nó với đám bạn cứ hú hí cười làm tôi thấy nhồn nhột, không tài nào tập trung được, rõ là muốn phá tôi mà, thế nên tôi tức tối càu nhàu:
– Này, đừng có dùng cắp mắt đểu cán đó nhìn tôi, ngứa lắm, không tập được!
– Eo ôi ngứa à? Hay là có tật giật mình đây nhỉ! – Nhỏ tiên cười gian.
– Bà có thôi đi không?
– Ớ xời! Hổng đúng thì thôi, làm thấy ghê, không khéo người ta tưởng thiệt!
Mặc dù tôi đã lập ra quy tắc là không đả thương con gái nhưng nhỏ này vẫn cố ý muốn tôi phá vỡ quy tắc đó mà, “được, thích thì chiều! ”
– Bà vừa nói gì nói lại xem! – Tôi lăm le nắm đấm trừng mắt nhìn nhỏ.
– Ơ… ơ, không… nghe thì thôi, tôi không nói lại đâu! – Nhỏ hoảng sợ lắp bắp.
– Này thì…
– Đừng Phong, hạn người này không đáng nói đâu! – Lan bình tĩnh ngăn tôi lại.
– Bao che nhau hở? – Nhỏ Tiên biểu môi.
– Hừm… Mình không muốn nói nhiều với bạn, vì cơ bản bạn không hiểu tiếng người là gì!
– Bạn…
– Chỉ duy nhất một câu thôi, ủng hộ thì ở lại, không ủng hộ thì ra ngoài!
– Vậy sao…
– Thôi đủ rồi… – Nhỏ Lam Ngọc cất tiếng phá tan bầu không khí căng thẳng.
Giờ đây tất cả ánh mắt đang đổ dồn về nhỏ, chờ đợi phán quyết của vị lớp trưởng đáng kính…