Phần 91
Đặt chai dầu gội lên bàn rồi ngồi xuống sofa tầm ngầm suy nghĩ, tôi không tài nào tưởng tượng được cái cảnh tôi đưa thứ này cho Lan sẽ ra sao. Một là Lan tự thân mình ra lấy, hai là tôi trực tiếp vào nhà tắm đưa cho Lan, mà không đưa lại không được, cứ như phía trước là vực thẳm đằng sau là con hổ vậy ở lại cũng chết mà tiếp tục đi cũng chết, chẳng lẽ lại bịt mắt mà vào phòng Lan?
Thế nhưng, còn chưa kịp suy nghĩ xong thì Lan lại gọi điện hối thúc:
– Phong làm cái gì mà lâu vậy, đem lên cho Lan đi, sắp lạnh chết rồi nè!
– Rồi rồi, đem lên ngay…
– Ừa, nhanh đấy…
Thay kệ tới đâu thì tới, bất quá thì chịu khó nhắm mắt lại đưa cho Lan thôi, lỡ có đụng nhằm thứ gì thì xin lỗi một tiếng là xong ngay ấy mà, dù gì thì người nước ngoài cũng khá là thoải mái, tự do, cùng lắm là ăn tát thôi, còn không thì ăn luôn nguyên bài “thập bát triệt thủ quyền” rồi nằm viện vài hôm là khỏi ngay ấy mà.
Nói là làm, tôi bắt đầu lê bước lên từng bậc cầu thang rồi tiến đến phòng nàng một cách chầm chạp và có phần rụt rè, sợ sệt:
– Cốc… cốc… cốc… Phong mang chai dầu gội lên này!
– Cửa phòng không khóa, Phong mang vào đi!
“Lại còn cửa phòng không khóa nửa cơ à, sao giống kiểu mời gọi thế này. Kệ, vào luôn, tới đâu thì tới. ”
Vừa bước vào phong Lan, mùi hương nước hoa sộc vào mũi tôi thơm phức, hơi lạnh từ chiếc điều hòa phả vào người tôi nghe lạnh ngắt cả thân mình. Nghe nói ở nước ngoài lạnh lắm, chẳng lẽ khí hậu nơi Lan ở lạnh thế này sao, nếu quả thật là vậy thì tôi chẳng ham hố gì ra nước ngoài nữa rồi, có mà chết cóng ở bên ấy, chắc là ai sống quen thì mới sống được thôi. Hèn gì, chắc khí hậu ở đây nóng nên Lan mới mặc những bộ đồ thoải mái đây mà.
Công nhận, phòng Lan trang trí đẹp ghê, khắp phòng toàn là màu vàng sẫm của lá vàng mùa thu nhìn ấm cúng lắm, trên kệ sách còn trưng bày thêm mấy chai rượu Tây nữa, nghe đâu ba nàng làm ở công ty sản xuất rượu, thảo nào đô của nàng lại mạnh đến thế, chắc có lẽ thằng Khanh khờ cũng đành chào thua thôi.
Đang ngắm ngía say sưa mấy chai rượu trên kệ sách thì Lan đột nhiên gọi phắt từ đằng sau làm tôi giật mình mém rớt chai rượu:
– Chơi gì hù hoài vậy?
– Ai bảo có người thèm rượu cứ ngắm nghía mấy chai rượu hoài!
– Bậy, thèm đâu mà thèm, tại thấy đẹp quá cầm lên ngắm chút xíu thôi!
– Hì, vậy đưa chai dầu gội cho Lan nào!
– N… n… nè…
– Gì vậy, sao không quay mặt lại!
– Thì, cứ cầm chai dầu gội đi, h… hỏi làm gì?
Chả là từ hồi bị Lan hù tới giờ tôi chỉ dám đứng quay lưng lại với nàng thôi chứ làm gì dám đứng đối diện với nàng mà nói chuyện chứ, biết đâu nàng không có một mảnh vải trên người thì sao, tuy người nước ngoài coi chuyện này là chuyện thường nhưng tôi là người Việt Nam mà, dễ mang tiếng lắm.
– Ê nè, quay mặt lại đây nói chuyện coi! – Nàng tức tối.
– Ẹc, lấy chai dầu gội vào tắm đê, hỏi hoài!
– Hông thích, giờ quay mặt lại mới vào tắm…
Sặc, trên đời làm gì có con gái bướng bỉnh thế này, lại còn chờ người ta quay mặt lại mới chịu dzô tắm nữa, nghĩa lý gì thế?
– Không quay mặt lại là Lan dùng vũ lực đấy!
– Không!
– 1… có quay hông?
– Không…
– 2… hỏi lại có quay hông?
– Không bao vờ!
– 3… hỏi lại lần cuối!
– Quên đi gái!
– Không quay này! – Nàng lấy hai tay vặn đầu tôi lại.
– Á… Phong không có thấy gì đâu! – Tôi quýnh quáng che mắt lại.
– Thì ra nãy giờ Phong… hihihi hahaha khẹc… khẹc!
Chả hiểu sau khi thấy tôi che mắt lại thì Lan chỉ cười, à cười chỉ thôi thì không đúng, mà phải nói là cười hả hê, cười nghiên ngả, vì nhe giọng cười của Lan thì có vẻ khoái chí lắm. Phải rất lâu sau đó nàng mới nhịn cười được mà nói chuyện với tôi được, còn tôi thì vẫn cứ bịt mặt như hiệp sĩ mù vậy:
– Trời ơi, bỏ tay ra dùm cái đi ông nội ơi!
– Sặc, bỏ tay ra rồi lỡ thấy thì sao?
– Thì cứ bỏ tay ra đi, cho nhìn miễn phí đó!
– Éc, con gái con đứa ăn nói kiểu gì thế!
– Thì cứ bỏ tay ra đi mà, không sao đâu!
– Đã bảo là không mà, Phong còn trong sáng lắm đó!
– Không bỏ này! – Nàng kéo hai tay khỏi mắt tôi.
– Ây da, nhỏ này, muốn nhìn chứ gì, chơi luôn… – Tôi tức tối bỏ hai tay khỏi mắt mình.
Thế nhưng trái ngược với những gì tôi tưởng tượng, Lan giờ đây đang khoác một bộ áo choàng tắm kín bít khắp người, muốn tìm chỗ nào hở cũng khó, đã thế còn quấn thêm cái khắn tắm trên đầu nữa, hệt như người Ấn Độ vậy.
Thấy tôi ngớ người ra vì tưởng bở, nàng nhìn tôi chúm chím cười không quên châm chọc tôi mấy câu:
– Sao, nhìn đã chưa? Có giống trong tưởng tượng hông?
– Thì Phong cứ tưởng… – Tôi chẳng biết nói gì ngoài cúi gằm mặt.
– Tưởng là Lan không mặc gì ra ngoài lấy chai dầu gội hả?
– Ừ… ùm!
– Trời ơi, Lan đâu có ngốc đến vậy chứ! – Nàng cười giả lả mà đấm nhẹ vào ngực tôi.
– Ai biết, tưởng người nước ngoài tự do…
– Y, Phong nghĩ vậy là sai lầm đó nhe! Tự do thì tự do, chứ không phải muốn làm gì cũng làm đâu, việc gì cũng phải có chừng mực hết đó!
– Ừ, giờ thì biết rồi!
– Vậy đi ra được chưa, hay đợi Lan tắm xong rồi xuống một thể đây!
– Ặc, ra liền chứ! – Tôi luống cuống đi về phía cửa phòng.