Phần 93
Vâng, theo lời Lan mở cổng thì biết ngay, nhưng tôi chưa kịp mở cổng thì đã biết luôn rồi, người đó ai khác chính là Hoàng Mai, em giờ đây đang ngồi sau xe của thằng Toàn phởn và theo sau đó là đám diễn viên trong đôi văn nghệ của lớp tôi, không thiếu một ai từ Khanh khờ cho đến tụi thằng Huy.
– Ẹc, kéo đi trẩy hội hay gì vậy? – Tôi thất kinh.
– Hỏi thằng Toàn kìa, tao đang ngủ ngon lành lại bị cả đám tới gọi cửa! – Khanh khờ ngáp dài như còn say ke.
– Ế, không phải tao, hỏi bé Mai của mày kìa! – Toàn phởn hất hàm về phía Mai.
– Vậy là sao?
– Hi, mọi người đâu cần khó chịu vậy chứ, mình thấy càng đông càng vui mà! – Em nheo mắt cười duyên.
– Ừm, đáng lẽ hôm nay nghỉ một buổi ở nhà tự tập nhưng thôi gom lại diễn lần cuối cũng được! – Lam Ngọc thở hắc tỏ vẻ chán nản lắm.
– Còn không ra mở cổng đón anh hai mày vào, đứng đó làm gì? – Toàn phởn lớn giọng lên mặt.
– Từ từ, đập mặt mày giờ! – Tôi lều bều mở cổng.
Ai ngờ đâu Hoàng Mai hôm nay tới nhà Lan chứ lại còn kéo theo nguyên băng luôn, thiệt đúng là oan nghiệt, cảm giác lúc này của tôi chẳng thể nào miêu tả được, cứ như vừa rớt từ trên trời xuống vậy, không biết nên vui hay nên buồn nữa.
Nhưng mà Hoàng Mai làm sao lại biết tôi tập với Lan một mình nhỉ, thuê thám tử theo dõi tôi chăng?
Như để giải đáp thắc mắc, vừa vào đến nhà thì thằng Toàn đã kéo tôi ra gốc táo vườn nhà Lan để bàn chuyện rồi:
– Chu choa, con Mai nhà mày lanh lợi khiếp luôn!
– Sao lanh lợi?
– Mới sáng nó đã gọi điện cho tao hỏi thăm tình hình rồi. Khi biết được mày tập một mình thì nó cứ nằng nặc đòi tao chở đi rũ từng đứa một, chịu thua luôn.
– Uầy, thì tại tụi bây làm biếng nên em nó gọi hộ đấy thôi!
– Mày kém quá, không biết dụng ý của con Mai là gì sao?
– Là gì?
– Phong, vào ăn cơm nè? – Hoàng Mai lảnh lót từ trong nhà.
– Thôi, mày vào ăn cơm đi, nói bây giờ thì mày không tin đâu!
– Gì chứ, tao cũng thông minh lắm chớ bộ!
– … gặp gái cái nó ngu!
– Hạ nhục tao hả mạy?
– Sự thật là thế mà, thôi cứ vào ăn cơm đi, mấy việc này tao thấy lúc nào cần thì nói cho mày thôi!
Thế nên chẳng còn cách nào khác, tôi đành lê thân tàn vào nhận hộp cơm quý giá từ Hoàng Mai mà ăn cho đỡ đói lòng.
…
– Ủa Phương cũng ăn cơm hộp á! – Tôi ngạc nhiên ngồi cạnh bé Phương.
– Lúc nãy khi vừa nấu cơm xong chuẩn bị dọn ra ăn thì nhóm của Hoàng Mai đến rũ đi rồi, gấp quá nên bỏ cơm vào hộp mang theo thôi.
– Uầy, Hoàng Mai thiệt là…
– Hi, không sao, mấy khi mình được chơi chung với nhiều bạn thế này!
– Ừ, cũng phải! Mà sao Phương lại xin vào được thư viện của trường cấp 3 vậy?
– Mình quen Cô Chiêu dạy văn lúc học thêm nên xin vào!
– 3 Năm kết bạn với sách, Phương không buồn sao?
– Lúc đầu cũng buồn lắm sau này cảm thấy càng thích rồi quen luôn!
– Vậy tiền đâu Phương xoay sở, còn ăn ngủ nghỉ nữa?
– Phương làm thêm ở quán cơm sau trường đấy, còn ăn ngủ nghỉ cũng dễ, cô Chiêu có cho mình một chiếc nệm ngủ cũng êm lắm, hi!
– Vậy mà còn cười được sao, rõ khác người, trước cũng vậy giờ cũng vậy!
– Muốn bị dẫm chân nữa phải hông! – Nhỏ cau có phồng đôi má mủm mỉm của mình lên.
Có thể nói Ngọc Phương trước đây và Ngọc Phương bây giờ chẳng khác nhau là bao, chỉ khác ở chỗ nhỏ bây giờ nhỏ có thể nói chuyện hoạt bát vui đùa cùng với mọi người thay vì chỉ ngồi im một chỗ và viết giấy chuyền cho nhau như trước đây.
Nhờ thế mà đột nhiên bé Phương nổi tiếng trong trường luôn, phải nói là kể từ cái vụ vạch trần mẹ kế của nhỏ trong trường trước đây, ai cũng tò mò về nhỏ hết, ngày nào cũng có một top vài ba thằng lớp khác đến hỏi han trò chuyện với nhỏ làm tôi nhức mắt vô cùng, đồ rằng nếu tôi là lớp trưởng thì đã tống thẳng cẳng mấy thằng đó về lớp hết rồi.
– Ô, bé Phương đang ăn cơm đấy à? – Toàn phởn hóng hớt ngồi kế bên Ngọc Phương.
– Hi, lúc nãy gấp quá nên mang theo cơm ăn.
– Lúc nãy hông nói để mình vào ăn ké luôn, giờ đói rã ruột rồi nè hay là hai đứa mình ăn chung hộp cơm đi!
– Ê thằng cô hồn kia, tòm tèm gì đó mày! – Tôi giở giọng lèn èn vì chướng mắt.
– Xùy xùy, lo ăn cơm đi, đừng nhiều chuyện!
– Hi, nếu Toàn đói thì có thể hỏi Lan đấy!
– Ớ, thôi giờ hết đói rồi!
– Hé hé, có thằng tưởng bở kìa, thôi sít ra để tụi tao ăn cơm! – Tôi cười nắc nẻ chọc quê nó.
– Tao ăn không được thì phá cho hôi luôn – Đoạn rồi gọi nó gọi với – Ớ Mai ơi, thằng Phong nó gọi có việc gì nè.
– Tổ cha mày chơi đểu! – Tôi tru tréo.
Nghe được tiếng gọi của thằng Toàn, Hoàng Mai từ chỗ của Lam Ngọc chạy tất bật đến ngồi cạnh tôi hỏi han:
– Gì vậy Phong, cơm bị gì hả?
– Ớ, đâu có! Ngon mà, hề hề!
– Vậy kêu em lại làm gì!
– Đâu có gì đâu, tại ngồi ăn một mình buồn quá!
– Vậy hen, hay là nãy giờ ngồi nói chuyện với bé Phương chán rồi mới kêu em?
– Bậy không, anh đang chú tâm ăn cơm mà, thôi em về chỗ của Lam Ngọc đi, bàn việc quan trọng gì hả?
– Thì bàn về tiết mục thôi, giờ hết rồi ngồi ngắm anh ăn cơm vậy!
– Sặc…
– Hố hố, chết nha con! – Toàn phởn nhướng mày cười đểu cán.
– Chưa đâu, tao chơi mày sát ván luôn – Rồi tôi gọi lớn – Kiều ơi, thằng Toàn gọi có việc gì nè!
Ngay lập tức, Kiều ẹo đã lao vút tới chỗ của thằng Toàn nhanh như mũi tên làm nó giật mình, tái xanh cả mặt mày:
– Gọi Kiều có chuyện gì dzạ?
– Đ… đâu có gì đâu!
– Không có sao kêu?
– Thì…
– Tại nó buồn quá tính kêu bạn qua trò chuyện mà không dám nói đấy, mình thấy tội nên nói hộ!
– Ộ ôi, dzậy hả? Sao hông nói sớm, ngồi với Toàn tới chiều luôn cũng được mà!
– Bà nội mày Phong! – Nó lườm tôi tru tréo.