Phần 94
Kết thúc bữa ăn, nhóm bọn tôi cũng quay lại với việc tập luyện. Bây giờ thì nhóm đàn trai đàn gái coi như đã diễn ổn định rồi, còn ku Toàn với nhỏ Kiều ẹo thì có hơi miễn cưỡng một tí nhưng nhờ có sự… đe dọa và hăm he của nhỏ Ngọc thì cũng đã đi vào quỷ đạo. Duy chỉ có tôi và Lan thì có hơi lọng cọng một tí, chính xác hơn thì chỉ có tôi lọng cọng mà thôi.
Vả lại tôi còn chưa thuộc được lời bài hát nữa, chẳng bù với Lan tuy là ngoại quốc nhưng đã thuộc làu làu rồi, lại còn hát rất hay nữa chứ, chất giọng khi hát so với khi nói của Lan dường như khác một trời một vực luôn, rất cao bổng và rành rọt.
Thế nhưng, khi trời về chiều thì đám con trai chúng tôi bắt đầu đâm nản, việc tập đi tập lại mãi một bài hát thì nhàm chán vô cùng, cảm giác như thể bạn đang cố ngốn một bài sử dài thòn vậy, rất chán, rất oải.
Đám con gái thì đã kéo vào phòng của Lan bày trò, tám chuyện trong ấy rồi.
Vì vậy:
– Ơ, oáp… Buồn quá tụi bây ơi! – Tôi ngáp dài trên ghế sofa.
– Tụi tao vui hơn mày chắc! – Đám thằng Huy thì nằm gát giò lên nhau trên sàn nhà.
– Tụi bây có thôi đi không, than vãn mãi làm tao… chán theo tụi bây luôn! – Chỉ có thằng Toàn bá đạo nhất, trèo lên cây táo nhà Lan mà tru tréo.
– Chứ biết kiếm gì chơi đây, chẳng lẽ lại tập nữa?
– Thôi đi ba, nãy giờ chán chết rồi! – Huy đô xua tay lia lịa.
– Chậc! Giờ này mà tao ở nhà thì đã đạp xe ra Wonderland ngắm gái rồi! – Toàn phởn chẹp miệng.
– Còn tụi tao thì đã đi đá banh với tụi trong đường 14 rồi, hôm nay hẹn kèo ngon với tụi nó mà bỏ ngang tiếc ghê!
– Ê, tụi mày hôm nay có kèo phải không? – Tôi sáng mắt.
– Ờ tụi ở đường số 14 nó thách đó, mà tao hứa cầm chừng vì tập dợt nè!
– Giờ chẳng còn việc gì nữa thì đi đá banh luôn đi, ở đây chán chết!
– Ý hay đó bây, lâu lâu tao khởi động tý cho khỏe người! – Khanh khờ hưởng ứng,
– Ê, đá banh hả, tao đi với! – Toàn phởn vừa nghe tin thì nhảy tót xuống đất hóng hớt.
– Mà vào nói với tụi con gái một tiếng đi, mắc công lại bảo mình vô trách nhiệm nữa!
– Mày vào nói đi Huy! – Toàn phởn đùng đẩy.
– Đâu được, tao đâu có quen với tụi con gái đó!
– Vậy Mày đi Phong!
– Bậy, có Hoàng Mai trong ấy tao khó xin lắm, mày vào đi Toàn!
– Thôi đi cha, còn Lam Ngọc nó chúa ghét tao, vào trong ấy bị làm thịt thì sao?
– Thôi mệt quá, cả đám vào hết đi!
– Ờ, vào thì cùng vào, đùng đẩy làm gì cho mệt!
Thế là cả đám hùng hổ tiến lên phòng của Lan, tôi là người duy nhất biết vị trí phòng của nàng nên được ưu tiên đi đầu nhóm, thế nhưng đó lại là nguyên nhân khiến tôi trở thành miếng mồi ngon cho bọn bạn sau lưng hãm hại đến không thể ngốc đầu dậy.
Số là khi Lan vừa mở cửa phòng thì mạ cha thằng nào xô tôi phát rõ mạnh làm tôi chúi người về phía trước ôm luôn Lan theo phản xạ rồi tẽ ngửa vào đám con gái đang ngồi trên giường y như phim hành động thứ thiệt vậy.
Còn chưa kịp định hình được mình đang ở chỗ nào thì đã nghe tiếng nhỏ Kiều oang oang lên rõ lớn: “Đánh chết Phong lưu biến thái đi! ” Và kéo theo sau đó là một tràng các cú đánh, đấm, đá giáng vào người tôi như trút nước.
Tôi thì chẳng thể nào đánh con gái nên đành còng lưng mà chống đỡ thôi, xét theo nhịp độ thì đến 2 đứa đánh là ít, trong đó tôi biết chắc là có nhỏ Lam Ngọc vì mấy đòn bàn tay mở đặc trưng giáng vào lưng tôi nghe chan chát.
Bị oánh bầm dập như thế cứ tưởng tôi sẽ chôn thây ở nhà Lan thì đột nhiên một thân mình nhỏ nhắn che lấy tôi mà hét lớn: “Mấy bạn đừng đánh Phong nữa, không phải tại bạn ấy đâu! ”
Vâng, đó không ai khác ngoài Lan người trong cuộc luôn biết rõ hơn cả:
– Bạn tránh ra đi Lanna, cái tên dê xòm này không có bao che được! – Kiều ẹo khó chịu.
– Không phải đâu, lúc nãy mình thấy Phong ấy bị xô vào đây mà!
– Tên dê xòm kia, có thật thế không? – Lam Ngọc lườm tôi tóe lửa.
– Thật… mà, không biết thằng nào xô nữa!
– Ra đây với tôi!
Với lửa nộ đang bùng cháy trong người, nhỏ Ngọc lao ra ngoài nhanh như cắt khiến cho tụi thằng Huy đang ngồi trước cửa phòng Lan một phen hú vía, chạy toán loạn như bị ma đuổi:
– Này thì chạy! – Lam Ngọc lao tới túm ngay cổ ao của thằng Toàn.
– Còn mày nữa! – Tôi cũng thó ngay cổ tay của thằng Huy.
Do hai thằng đầu đản đã bị bọn tôi túm được nên thằng Khanh khờ với tụi thằng Bình, thằng Tú chẳng còn cách nào khác đầu thú vô điều kiện. Và giờ đây trùm thẩm tra Lam Ngọc lại một lần nữa trổ tài:
– Nói, ai đã xô Phong!
– Thằng Huy đó!
– Bậy, thằng Toàn đó!
– Đâu có, thằng Khanh chớ bộ!
– Tụi bây láo, tao thấy thằng Tú rõ ràng.
– Hồi nào, thằng Bình ấy chứ!
– Sao đỗ cho tao?
– Tất cả im hết, 3 người kia lui ra Huy với Toàn ở lại cho tôi…
– Ớ, sao hai tụi tui!
– Lúc nãy chỉ có hai người đứng sau Phong thôi, 1 trong hai người tức phải có người làm!
Vừa dứt lời, mặt mày hai thằng đã tái mét cả lên, đứng cụm rụm lại mà nói chẳng nên lời, thấy thế Lam Ngọc chốt chặn luôn không cần hỏi một lời nào nữa:
– Hai người này xô chứ không ai hết!
– Éc, sao hai người!
– Còn chối nữa hả, nhìn cái điệu bộ kìa! Vã lại Lanna đã trình bày cho tôi hết rồi, nãy giờ tôi chỉ thử thôi!
– Óe, tha tội cho tui với! – Toàn phởn ồm chằm lấy Lam Ngọc mà khóc thống thiết.
– Bỏ ra, nhanh! – Nhỏ Ngọc trợn mắt quát lớn.
– Không tha không bỏ!
– Này thì không bỏ…
Vừa dứt lời, nhỏ Ngọc đã lòn tay cấu vào sợi gân hai bên nách của thằng Toàn làm nó hoảng hồn bỏ tay ra, tức thì nhỏ đánh vào ngực thằng Toàn một đòn tay mở chát chúa làm nó ngã văng ra sàn nhà nằm thoi thóp.