Phần 95
– Ê, có sao không mạy?
– Phong ơi… Chắc tao không chịu được lâu nữa đâu! – Toàn phởn le lưỡi trăn trối.
– Hừ, rõ đóng kịch, tôi có đánh mạnh đâu mà làm như sắp chết tới nơi.
– Ê, nhỏ kia, đánh thế không chết là may rồi còn xỉa xói tui nữa! – Toàn phởn ôm ngực tru tréo.
– Thế có muốn chết thật không?
– Ớ thôi, đủ đau rồi hề hề!
– Còn bạn nữa Huy, Toàn phởn là thành phần bất hảo trong lớp nên đừng dây dưa với hắn nhiều, biết chưa?
– Ừ, ờ…
– Éc, nói kiểu gì thế hả, tui là lớp phó học tập đó!
– Ừ, lớp phó học tập bất hảo!
– Sặc máu…
Thế là chuyện điều tra thủ phạm xô tôi đã kết thúc nhanh gọn lẹ, nhỏ Ngọc này quả thật không phải là người, Lan đâu có nói gì về người xô đâu, vậy mà nhỏ vẫn làm cho tụi thằng Huy phải hú vía mà khai ra tất tần tật luôn.
Còn về thằng Toàn, khi tôi hỏi vì sao phải ôm chằm nhỏ Ngọc để phải bị đánh cho bầm dập cả người thì được nó đáp một câu gọn ơ nhưng đầy thương hiệu Toàn phởn: “Trước sau gì cũng bị nhỏ đánh, ôm phát coi như gỡ vốn vậy! ”
Nhưng mà điều làm tôi ngạc nhiên nhất không phải cái cách thẩm vấn của nhỏ Ngọc mà là thái độ của mấy tụi con gái khi biết được tụi tôi sắp đi đá banh:
– Ê, cho đi theo xem với! – Kiều ẹo khoái chỉ.
– Được đó, mình thích đá banh lắm! – Em Lan cũng tươi tỉnh.
– Xùy xùy, đàn bà con gái đi theo tổ hỏng chuyện! – Toàn phởn xua tay.
– Này, khinh thường bọn tôi đấy hở?
– Đâu có, muốn đi cứ đi, hề hề!
– Vậy ok nhé, đi nào! – Chẳng để bọn tôi kịp trả lời, Lan đã đẩy cả đám con trai ra cửa.
Thế nhưng, khi dẫn xe ra khỏi cổng, tôi mới phát giác ra một điều, dường như nãy giờ tôi đã quá chú tâm vào những chuyện khác mà quên bẵng đi Hoàng Mai, em giờ đây đang đi líu ríu theo sau xe tôi mà không nói lời nào.
Thấy vậy tôi liền bước đến gần em nhẹ giọng:
– Bé Mai của anh hôm nay bị sao thế?
– Em lại là người đến sau rồi!
– Đến sau gì?
– Thì lúc nãy đó, chẳng phải Lanna che chắn cho anh còn gì?
– Giận anh hả bé Mai?
– Em không giận, em chỉ thấy mình vô dụng thôi, thấy người mình yêu bị đánh mà không làm gì được!
– Uầy lại nữa rồi, Lanna biết võ mà nên bạn ấy mới gan như thế, còn em chân yếu tay mềm thế này lỡ có bị gì thì sao?
– Thiệt hông đó?
– Thiệt luôn, anh là anh cưng bé Mai lắm nhé! – Tôi khoái chí vẹo má em.
– Hứ, lấy đâu ra cái kiểu xưng hô đáng ghét thế không biết! – Em chề môi nguýt dài nhưng hai gó mà ửng hồng đã phản chủ.
– Ê, hai tụi bây tâm tình xong chưa? Đi lẹ lên kẻo trễ! – Toàn phởn cáu gắt gọi với.
– Rồi mày, làm như chạy giặc! – Tôi lều bều dắt xe đi.
Lại nói về chuyện đá banh, trong vòng 5 năm trở lại đây thi sân cỏ nhân tạo phát triển rầm rộ về chiều rộng lẫn chiều sâu, số lượng tăng khủng. Chơi bóng trên sân cỏ nhân tạo đang trở thành “mốt” cho dân chơi thể thao bình dân và chúng tôi lúc đó cũng không ngoại lệ.
Nếu như hồi 2 chúng tôi gắn liền với sân cát chỗ quán café bà tư thì lúc cấp 3 chúng tôi toàn chơi sân cỏ nhân tạo. Nhưng cái gì cũng có mặt trái của nó, sân cỏ nhân tạo nếu được chăm sóc, chải chuốt tốt thì đá rất có chất lượng, còn nếu gặp sân bóng dởm thì nguy cơ chấn thưởng sẽ rất cao, nhiều nhất là ở đầu gối do phải chịu lực mạnh với nền đất cứng ở sân bóng.
Tôi lúc đó nào biết đến những tác hại này, chỉ biết bay nhảy rồi đá thôi, nhưng hiện giờ thì đầu gối tôi cũng thấy nhoi nhói mỗi khi vận động mạnh rồi, chắc là sao này phải chừa đá sân cỏ nhân tạo thôi vậy.
Trở lại với hiện tại, khi chúng tôi vừa đến nơi thì bọn ở đường 14 đã tụ tập đông đủ trên sân rồi. Nhưng có một điều khó chịu là mấy tụi con trai trong sân cứ nhìn chăm chăm đám con gái lớp tôi như hàng hiếm khiến bọn tôi khó chịu vô cùng, thậm chí có thằng thủ môn bên sân kia do mải mê ngắm nhìn nên ăn nguyên trái banh vào mặt rồi nằm cù lăn cù lốc luôn.
Chả trách, 5 em đi cùng chúng tôi thì có đến 4 em được xếp vào top mỹ nhân rồi, làm sao mà tụi nó không xiêu được chứ, ấy thế mà thằng Toàn còn chơi đểu, chạy đến bá cổ bé Phương như thể cặp bồ với nhau làm mấy thằng trong sân cứ trố mắt ra mà ghen tị, thế nhưng chỉ được vài giây thôi là nó lại lĩnh ngay cú giẫm chân quỷ khóc thần sầu của Ngọc Phương mà nhảy tưng tửng lên.
Vào đến sân banh, chúng tối bắt đầu giao kèo với tụi đường 14:
– Đá thế nào đây?
– Đá bồ 6, bên nào thua trả tiền sân, ok? – Thằng đội trưởng bên đó dõng dạt.
– Rồi, chơi tụi mày luôn.
Nhóm con trai tụi tôi tổng cộng có 6 thằng vừa đủ bồ nên việc bây giờ là phải chọn vị trí đá cho phù hợp thì mới có hiệu quả được. Việc này thì thằng Huy đô nó rành nhất nên cả nhóm giao phó cho nó chức đội trưởng kiêm luôn huấn luyện viên vì thằng này đã có bề dày đá banh nhiều vô số kể nên ít nhiều cũng có kinh nghiệm chỉ đạo:
– Tao tính đội mình sẽ đá 2 tiền đạo, mày với thằng Toàn chia ra hai cánh đi, tao thì làm tiền vệ tổ chức cho, có thằng Bình với thằng Tú làm hậu vệ thì chắc rồi, còn mày làm thủ môn được không Khanh?
– Xời, yên tâm! Vị trí sở trường của tao mà mạy! – Khanh khờ vỗ ngực chắc nịt.
– Rồi ngon, đá cẩn thận là được! Cái tụi đường 14 này cũng gà lắm coi như cho mình rắp đội hình trước vậy! – Đoạn rồi nó quay sang tôi – Mày có mất banh thì ở trển luôn đi, để tao với thằng Toàn về thủ là được rồi!
– Ơ, sao tao không được về thế?
– Mày sút thì tốt nhưng dẫn bánh kém quá, có vẽ qua nổi thằng nào đâu mà đòi về làm gì, cấm ở trên đó đợi banh được rồi!
Nó quả thật nói không sai chút nào, tôi thì sút thì có kí thiệt đó nhưng chẳng bao giờ dẫn banh ra hồn cả, vẽ banh thì càng không, bắt banh thì còn lọng cọng quả được quả không, thế nên trong mấy lần đá bánh trước, tụi nó toàn để cho tôi làm tiền đạo cấm hoặc dự bị không thôi, tệ hơn nữa là bị đôn xuống làm thủ môn, ăn banh đến ngu người luôn.
Và rồi trận đấu giữa tôi và bọn đường 14 cũng được bắt đầu, đội tôi giành quyền giao bóng trước nên ở những phút đầu tiền có phần chủ động tấn công đội nó, tôi thì theo lời dặn của thằng Huy chỉ cắm ở phần sân bên nó mà ăn cắp hột vịt thôi.
Thằng Huy thì khỏi phải nói về kĩ thuật của nó, tuy tướng tá cao to chứ vẽ thì tốt lắm, khả năng chuyền cũng tốt nữa, làm tiền vệ tổ chức thì quá ư là ngon rồi.
Bằng chứng là khi thằng Bình vừa chuyền banh cho nó thì đã có 1 thằng đội kia đứng lù lù trước mặt nó như bồ tượng rồi, ấy thế mà nó vẫn bình chân như vại lách người xỏ bóng về phía bên phải rồi chạy về phía bên trái theo hình chữ V làm thằng kia cứ đứng ngẫn ra một lúc mới rượt theo được.
Trong một tình huống tương tự có người kèm thì nó lại đánh gót về đằng sau cho thằng Tú rồi chạy lên để thằng Tú bật tường ngược lên cho nó trong sự bất lực của thằng kia, quả đúng là 3 thằng này thường xuyên đá chung nên hiểu ý nhau như một.
Còn Toàn phởn thì sao? Thằng này thì khỏi phải nói rồi, không phải tự nhiên mà thằng Huy cho nó làm tiền đạo đâu, phải nói là thằng quỷ này có tố chất kĩ thuật chẳng kém gì thằng Huy, lại có thêm một ưu điểm là sút tốt và xoáy nữa nữa, nhưng về lực sút thì còn thua tôi một bậc, hề hề khoe khoan tý thôi.
Nhưng điều đặc biệt khiến tôi thấy khiếp nó là về tốc độ chạy, còn nhớ trong lần học thể dục thì nó chạy 100m chỉ với 11 giây thôi còn nhanh hơn cả nhỏ Ngọc nữa, thế nên việc nó tung hoành ngang dọc trong sân cỏ thì không có gì là lạ cả. Khi thì thấy nó ở cánh trái khi thì thấy nó cánh phải, còn nếu mất bóng thì nó lại lao vút về mà phòng ngự nhanh như thỏ vậy.
Vì thế nên tụi đường 14 thì bị thằng Toàn nó quay như dế vậy, phải chạy tới chạy lui theo nó mà chẳng bao giờ đụng được trái banh trừ khi nó sút hỏng, mà việc thằng Toàn sút hỏng thì quả là hiếm thấy, bởi vì thằng cô hồn này đã sút thì quả nào quả nấy chất lừ, xoáy như bông dụ vậy.
Tiểu biểu là tình huống xỏ kim thằng Huy, sau khi nó qua được một thằng đội đường 14 rồi liền chuyền thẳng xuống cho thằng Toàn giờ đây đang bị kẹp chặt bới hai thằng đường 14, viễn tưởng nó sẽ chuyền lại cho thằng cho thằng Huy nhưng không, khi banh gần tới chân nó thì nó bổng xoay người chạy ra đằng sau làm hai thằng đường 14 để banh vụt qua mặt mình mà ngẫn tò te hết một lúc, đến khi hai tụi nó nhận thức được thì thằng Toàn đã có banh và đang lao xuống cấm địa của tụi nó nhanh như cắt.
– Ra bắt banh mau! – Thằng đội trưởng tức tối kêu réo thủ môn đội nó lao ra cản phá.