Phần 96
Thế nhưng cái thằng thủ môn gà mờ đó làm sao mà thắng được thằng Toàn ma lanh này chứ, thậm chí lúc nãy khi tôi sút banh thì cái thằng thủ môn đó còn che mặt mà né sang một bên nữa mà, may mà banh trúng cột dọc nếu không thì tôi đã ghi bàn rồi.
Nhưng với Toàn phởn thì không bao giờ có chuyện đó, khi nó dẫn banh đến đối diện với thủ môn thì liền vung chân sút làm thằng thủ môn đó hoảng hồn mà bay người về một bên, nhưng thật ra đó chỉ là đòn giả sút của thằng Toàn mà thôi, khi thằng thủ môn đã bay sảng thì việc còn lại của nó là đưa banh vào khung thành một cách nhẹ nhàng và tình cảm.
– 1 – 0 Nhe tụi bây! – Toàn phởn hớn hở đưa một ngón tay lên.
– Đù… ù… ù! Đẳng cấp dữ! – Huy đô khoái chí vỗ vai thằng Toàn lia lịa.
– Mấy bà thấy tui đá chưa? – Nó vỗ ngực nhìn về đám con gái.
– Chuyện thường thôi, ông thử để thua xem có xử đẹp ông không! – Lam Ngọc trừng mắt đe dọa.
– Ực, thôi đá tiếp đi chúng mày!
– Ê thằng Huy, chuyền banh cho tao ghi bàn coi, thèm quá! – Tôi hớn hở.
– Mày cắm trên đó lúc nào cũng bị kèm mà không biết vẽ thì ghi bàn nỗi gì! – Toàn phởn bễu môi trêu chọc.
– Mà mày muốn ghi bàn chứ gì? – Huy đô nhíu mày.
– Muốn chớ, lấy le mấy em lớp tao phát!
– Được rồi, làm theo thế này nhá… – Nó chụm đầu cả 5 thằng lại bàn chuyện.
– Ớ xời, chuyện đó thì dễ, để xem biểu hiện của thằng Phong thôi!
– Tụi bây yên tâm, có khẩu đại bác ở đây mà mạy!
– Ờ, đại bác mà không có người châm ngòi thì cũng tịt à mày!
– Chờ đó đi! Đưa banh cho tao là xong! – Tôi tự tin vỗ ngực.
Thế là 6 thằng bọn tôi liền trở về vị trí của mình mà chuẩn bị cho kế hoạch sắp tới đây.
Nhưng nói bọn đường 14 là một đội gà thì cần phải xem xét lại, vì tuy không có kỹ thuật tốt như đội tôi nhưng bù lại là bọn này chơi rất rắn, nhiều lúc bọn nó vào banh cứ như cái máy vậy, hùng hổ lao tới mà chả cần biết đâu là banh đâu là người hết.
Thằng Toàn thì miễn cưỡng có thể né những cú vào banh đó với tốc độ của mình rồi, chỉ có tôi và thằng Huy là bị bọn nó chơi xấu nhất thôi, đặc biệt là tôi, với khả năng vẽ banh kém thì việc bị bọn nó vào banh ác là điều không tránh khỏi.
Như tình huống tôi nhận được đường chuyền từ thằng Huy sau một pha đột ngột tăng tốc của nó, viễn tưởng tôi sẽ thực hiện một cú sút trái phá vào khung thành thì từ đâu hai thằng đường 14 đã đứng lù lù trước mặt tôi và một thằng trong đó lao đến cướp banh như đầu máy xe lửa.
Hoảng hồn, tôi định chuyền lại cho thằng Huy đã bị thằng còn lại kê chân làm tôi mất đà té lộn nhào trên sân cỏ.
– Tiền đạo như hạch! – Tên đó dẫn banh đi, không quên để lại một câu châm chọc.
Khi đã có banh, tất thẩy cả bọn đường 14 đều ồ ạc lao lên như vũ bão, thằng Huy và thằng Toàn thì do mất nhịp nên phải cấm đầu mà lao theo bọn nó. Hai hậu vệ duy nhất giờ này là thằng Bình và thằng Tú thấy biền liền lao lên cản phá. Nhưng chỉ một mình 2 thằng mà đấu với 4 thằng giờ này đang tràn bên phần sân của tôi thì quả là việc vô cùng khó.
Thằng Tú bên cánh phải vừa lao lên cản phá thì tên đó lại bật banh vào giữa cho thằng khác, thằng Bình chạy theo thì bọn nó lại chuyền banh dạc ra biên trái. Bất thình lình, thằng đường 14 ở bên cánh trái căng ngang vào giữa làm 2 hậu vệ đội tôi nhất thời trở tay không kịp mà đành bất lực nhìn banh trôi qua chân mình.
Tên đội trưởng đường 14 giờ này là người duy nhất có thể tiếp cận đường căng ngang tuyệt mỹ đó và dự là nếu nó tận dùng thành công thì đội tôi sẽ bị thủng lưới ngay trong lần chạm banh đầu tiên.
Nhưng như tôi đã nói, chỉ là dự mà thôi, bọn nó quên mất rằng, đội tôi còn có một thủ môn chắc tay đang án ngữ kiên cố trước khung thành và đó không ai khác chính là Khanh khờ, người đã tuyên bố hùng hồn rằng đây là vị trí sở trường của nó.
Như chứng mình cho điều đó, vừa thấy đường căng ngang từ biên trái vào, thì nó đã lao ra ôm gọn trái banh trong sự tiếc nuối xen lẫn ngỡ ngàng của thằng đội trưởng đường 14.
– Lên tụi bây! – Khanh khờ vung tay, ném quả banh bay vút đến chỗ của thằng Toàn giờ đây đang ở vị trí trung tâm của sân do vừa chạy về tham gia phòng thủ lúc nãy.
– Kèm nó, nhanh! – Thằng đội trường phì phèo văng cả nước bọt.
Ngay lập tức, cả 4 thằng đối phương liền lao theo thằng Toàn như 4 mũi tên sẵn sàng ghim vào mình nó. Nhưng việc lấy banh từ chân của thằng Toàn là việc còn khó hơn cả lên trời, nội cái khoảng chạy đua với nó không thì đã mệt nghỉ rồi.
Bỗng thằng Toàn đột nhiên giảm tốc độ lại vừa kịp cho 4 thằng sau lưng nó đuổi tới thì nó lại tăng tốc, dẫn banh về sát góc phải sân. Khi bọn đường 14 đã bu lại nó như cục nam châm rồi thì nó lại đảo chân, chuyền một đường thẳng tấp đến chỗ tôi giờ đây chẳng có một thằng nào kèm cặp, bởi lẽ tên hậu vệ duy nhất còn lại đã kèm thằng Huy mất rồi:
– Của mày đó Phong! – Toàn phởn thét lớn.
Thực hiện theo kế hoạch đã bàn tính lúc nãy thì thằng Toàn sẽ là cục nam châm, thu hút hết tất cả cầu thủ đội đối phương về nó rồi sẽ bật banh lại cho tôi để dứt điểm trong tình thế không một ai kèm như hiện nay.
– Bốp… víu… – Tôi vung chân sút banh nhanh như cắt.
Lực sút từ chân cộng với hướng di chuyển của trái banh đến tôi tạo nên một đường banh thẳng tấp như sợi chỉ hướng về khung thành đối phương với tốc độ khiếp vía, tên thủ môn gà mờ giờ đây chỉ biết nhắm tịt mắt lại mà đưa hai tay lên đỡ banh vô vọng…
– Vào… ào… ào… ào! – Tôi vui mừng thét lớn ăn mừng bàn thắng vừa ghi được.
– Thấy tao kiến tạo ngon không ku? – Toàn phởn được nước vênh mặt.
– Phải nói là thấy anh mày vạch ra kế hoạch ngon không mới đúng! – Huy đô cũng vênh mặt không kém.
– Mấy tụi bây dang ra hết, không có tao thì chắc tụi bây có banh để mà võ vẽ à? – Khanh khờ láo táo chạy lên.
– Được rồi được rồi, công sức của cả đội chứ gì!
– Thế thì nghe được! – Khanh khờ gật gù.
– Hú u! Mấy bạn nữ thấy thế nào! – Tôi giơ nắm tay lên hướng về phía đám con gái.
– Hi, Phong vô đối! – Hoàng Mai giơ hai ngón tay lên làm thành hình chữ V chiến thắng.
Còn mấy nường kia thì cũng khẽ cười đưa tay lên ăn mừng.
– Đệt cụ, tao ghi bàn thì tụi nó chả có phản ứng gì, còn mày ghi bàn sao tụi nó hồ hởi thế hả? – Toàn phởn trố mắt ghen tị.
– Điểm khác biệt đấy mày ạ! – Tôi nhướng mày làm mặt đểu.
– Ẹc, phân biệt đối xử!
– Thôi, ít ra mày cũng được em Kiều cổ vũ còn gì! – Huy đô vỗ vai thằng Toàn an ủi.
– Đệt, đừng nhắc nhỏ đó nữa, tao sợ lắm rồi! – Toàn phởn xám mặt.
– Thôi đá tiếp đi tụi bây, đang phiêu mà! – Tôi hăng hái.
– Ok, tiếp luôn!
Và kể từ đó cho đến kết thúc trận đấu, bọn đường 14 dù có vài tình huống nguy hiểm nhưng cũng chả ghi được bàn nào, đã vậy thằng Toàn còn ghi thêm một bàn vào cuối trận đấu từ chấm penalti nữa, tỉ số chung cuộc là 3 – 0. Một chiến thắng giòn giã cho ngày đầu tiên bọn tôi rắp đội hình. Đây chắc chắn sẽ là một món quà củng cố tinh thần cho bọn tôi tiếp tục tập dợt cho tiết mục biểu diễn sắp tới.