Phần 98
Thế rồi tất cả đều chìm vào trong im lặng, bởi lẽ công sức bấynhiêu lâu tập luyện giờ đây phải mất theo bộ đồ bà ba xấu số đó, rồi phải nghĩcách đối diện với tụi còn gái mỏ nhọn trong lớp nữa, thế nào cũng sẽ cãi nhau vài ba câu thôi.
Nhưng giữa tình huống bế tắc đó, bỗng nhiên trong đầu tôi lạinãy ra một sáng con kiến trên cả tuyệt vời, nhà tôi vẫn còn lưu giữ một bộ áobà ba vàng nâu, đó là kỉ vật duy nhất mà mẹ tôi đã để lại, và bộ bà ba đó giờđây đang nằm ở một chỗ trang trọng trong tủ quần áo của tôi, được tôi chỉnh chuđàng hoàng mỗi ngày.
– Ê, được đó nhe, quá xá được luôn! – Toàn phởn khoái chí khinghe tôi trình bày.
– Nếu được thế thì nhất rồi! – Ngọc Phương cười rạn rỡ.
– Nhưng đó là kỉ vật mà, liệu có tiện không? – Lan ngập ngừng.
– Ừ, thì là kỉ vật, nhưng dùng cho việc cần thì chắc không sao đâu! – Tôi gãi đầu cười giả lả.
– Vậy thì được rồi, ông mau về nhà lấy đi, kẻo trễ! – Lam Ngọc sốt sắn giục tôi.
– Mình đi theo với!
– Ơ, để Phong đi được rồi, Lanna đi theo làm gì?
– Mình cũng muốn ướm thử bộ áo tý! – Nàng khẽ cười tròn xoe đôi mắt xanh biếc nhìn tôi.
– À, ừ! Thế cũng được! – Tôi nhập tâm bối rối.
Thế rồi tôi và Lan dắt chiếc xe đạp lén ra cổng sau của trường để tránh sự chú ý của bàn dân thiên hạ nói chung và của Hoàng Mai nói riêng. Để em thấy tôi với Lan đi thế này chắc chiến tranh lại xảy ra nữa mất, chi bằng cứ hành động trong im lặng thế này lại hay, nghe cứ như vụng trộm ấy nhỉ?
Chở Lan trên chiếc xe đạp thân quen ngày nào, tôi bất giác lại nhớ đến cái lần đầu tiên tôi chở nàng về nhà, đó là một buổi trưa hè nóng nực, do xe bị hư nên nàng phải chờ taxi đến đổ mồ hôi hột, và nếu tôi không tình cờ đi ngang qua thì chắc nàng đã phải chờ đến chiều rồi.
Dường như cảm nhận được sự mơ tưởng của tôi nên nàng khẽ giật tay áo gọi nhỏ:
– Nè, đang suy nghĩ gì đấy!
– Không, thì… chậc! Thì suy nghĩ bộ áo đó đang để ở đâu thôi ấy mà!
– Trời, chứ Phong không giữ nó à?
– Thì có chứ, hề hề! Mà Lan đã thuộc bài hát chưa? – Tôi cười giả lả rồi đảnh sang chuyện khác.
– Thuộc rồi, làu làu luôn ấy chứ, chỉ lo cho Phong thôi!
– Khỏi lo, hề hề! Thấy bữa hổm trả bài mà toàn lẹo “cô dâu”, “chú rễ” là biết khổ luyện cỡ nào rồi!
– Chà, ghê hen?
– Chứ sao! – Tôi được dịp lên mặt.
Thế nhưng, sau màn trò chuyện đó cả hai lại chìm vào yên lặng, lúc nào cũng thế, cứ mỗi khi trò chuyện với nàng được vài câu thì tôi lại đâm khớp, chẳng biết nói gì nữa. Với tôi, nàng là một cô tiểu thư cao quý, lúc nào tôi cũng muốn được nhìn thấy nàng vui, được nhìn thấy nàng tươi cười rạng ngời như nắng mai, nhưng khổ nỗi càng nghĩ tôi lại càng bí, chẳng biết nói gì để nàng được vui cả. Thế nên tôi chỉ biết đạp xe đi trong sự lặng yên mà thôi.
– Au, au! – Nàng nhăn mặt khi xe đi ngang qua khúc đường đang được sửa chữa gần nhà tôi.
– Sao thế, đau hả?
– Biết rồi còn hỏi, yên xe gì mà hông có đệm, đau mông quá đi! – Nàng hồn nhiên nói ra lí do chẳng ngại ngùng.
– Sặc, con gái con đứa nói thế…
– Thì sự thật là vậy mà, hông phải sao?
– Ừ thì vậy, nhưng đường đang sửa mà, đâu nhanh một sớm một chiều được!
– Vậy Phong cho mượn chút nha! – Nàng bỗng dưng trầm giọng.
– Ơ, mượn gì?
– Có cho mượn hay không, nói một tiếng!
– Ch… cho chớ!
– Vậy nha…
Vừa dứt lời, nàng liền vịnh hai tay vào hông tôi cứng ngắc làm tôi giật mình suýt lạc tay lái đâm vào cột điện, do thắng quá gấp nên nguyên thân mình của Lan ập vào lưng tôi đến tê người:
– Au… Phong dê xòm, cố ý thắng gấp phải hông! – Nàng ôm ngực nhăn mũi.
– Đ… đâu có, tại Lan làm Phong giật cả mình ấy chứ!
– Người ta có hỏi mượn trước rồi mà, giật mình gì nữa?
– Chỉ hỏi mượn chứ có hỏi mượn cái gì đâu?
– Hông biết, lỗi của Phong đó! – Nàng cau mày phùng má lên.
– Ẹc, rồi rồi, lỗi của Phong vậy! Giờ để Phong xem chỗ đau nhé!
– Thấy chưa, rõ dê xòm!
– Sặc, thì bị đau chỗ nào, người ta xoa bóp để chuộc lỗi cho!
– Á, à! Thì ra Phong cũng bạo ghê nhỉ, còn đòi xoa bóp cơ đấy! – Nàng nhìn tôi cười huyễn hoặc.
– Ơ, không phải hả? Nói xem Lan đau chỗ nào?
– Lúc nãy ngực Lan đập vào lưng Phong này, còn đau lắm đó!
– Ớ…
– Sao, dám xoa bóp không?
– Ọc, con gái con đứa… – Tôi trố mắt.
– Con gái con đứa thế nào hả? – Em nheo mắt xoáy tôi.
– Thì th… thôi, lên xe mau kẻo trễ tiết mục bây giờ! – Tôi lại bối rối đánh trống lảng.
– Thế có cho mượn không?
– Mượn thì mượn!
Và rồi vòng quay của bánh xe đạp trên con đường lồi lõm vẫn cứ tiếp tục, lần này tôi không còn ngỡ ngàng bởi bàn tay của nàng nữa mà thay vào đó là cảm giác bồi hồi, xao xuyến đến rung động con tim. Nhìn thấy bàn tay trắng xinh của nàng mà tôi cứ ao ước được nắm lấy đường đường chính chính một lần, bởi lẽ nếu nắm bình thường thì trong lúc tập dợt tôi đã nắm khá nhiều rồi, nhưng nắm với tư cách là bạn trai của nàng thì có lẽ sẽ chẳng bao giờ làm được.
Thế nên giờ đây tôi chỉ mong sao con đường lồi lõm này thật dài để tôi có thể được ở bên nàng lâu nhất có thể, chỉ thế thôi cũng đủ để tôi cảm thấy bình yên lắm rồi…