Phần 1
Một buổi sáng an lành và không kém phần lạnh rung sau đêm noel lại đến với tôi. Đang thiu thiu giấc nồng thì một giọng hát cao vút vang lên làm tôi chợt tỉnh giấc.
Đáng lí ra nếu như giọng hát đó không có gì đặc biệt thì tôi đã cuộn chăn nướng tiếp rồi, trời lạnh muốn rét run luôn mà. Đằng này giọng hát đó xuất phát từ bên trên tôi, lại còn đang hát bài Đám cưới trên đường quê mà tôi đã từng hát nữa chứ.
Chợt nhớ lại hôm qua mình đã ở lại nhà của Ngọc Lan không hề về nhà nên tôi bỗng giật thót tỉnh giấc hẳn.
Hiện giờ tôi đang nằm trên chiếc sofa, đắp một tấm chăn dày cộm ấm áp nhưng quan trọng là chiếc gối tôi dùng để kê đầu không giống những chiếc gối bình thường. Nó mềm mại, mịn màng y chang da người, lại còn rất thơm nữa. Mà cái cảm giác mịn mịn này quen lắm, hình như tôi đã gặp ở đầu đó rồi.
Vừa định tìm hiểu thêm thì bỗng giọng hát ấy tắt đi, thay vao đó là một giọng nói lạnh băng cả sống lưng:
– Phong, gối đầu lên thì được! Làm những việc khác thì đừng trách!
Tôi điếng hồn bật dậy vì giọng nói lạnh băng đó là của Ngọc Lan. Thì ra nãy giờ tôi đang gối đầu lên đùi của nàng mà không hề hay biết.
– Phong nằm nãy giờ bao lâu rồi!
– Chỉ mới 5 – 10 phút thôi! Lan cũng mới thức dậy mà! Thấy Phong nằm co ro tội nghiệp nên cho mượn đó.
– L… Lan mới thức dậy! Vậy từ tôi qua tới giờ Phong ngủ với…
Tới đây nàng nhăn mũi chỉ vào trán tôi:
– Đương nhiên là ngủ một mình rồi, hôm qua say Phong bét nhè! Lan không lôi xuống đây chắc Phong bị cảm lạnh trên sân thượng rồi đấy!
– Ơ, Phong lên sân thượng làm gì?
– Sao… Phong không nhớ hôm qua đã làm gì à? – Lan bỗng ngập ngừng hỏi tôi.
Nhưng nhăn mặt bóp trán một lúc lâu, tôi vẫn chẳng thể nào nhớ ra được mình đã làm gì trên sân thượng cả.
– Chịu, cùng lắm Phong chỉ nhớ đã cùng Lan lên sân thượng ngắm cảnh thôi, còn chuyện gì xảy ra tiếp thì mờ mờ ảo ảo quá, không nhớ nổi.
Nghe đến đây, nét mặt của Lan bổng chuyển sắc. Sự vui tươi trên gương mặt của nàng không còn nữa, nó đã bị chiếm lấy bởi những nét ưu buồn lan tỏa.
Ngạc nhiên vì những biểu hiện của Ngọc Lan tôi liền quay sang nàng nhỏ nhẹ:
– Sao thế Lan, tự dưng buồn nữa rồi!
– Không có gì đâu, tại bài nhạc buồn quá làm Lan buồn theo đấy! – Vừa nói nàng vừa rút tai phone ra khỏi tai.
Nhưng ngay cả khi tháo tai phone ra, Ngọc Lan cũng không vui hơn là bao. Những nét buồn vẫn phảng phất đâu đó trên gương mặt thon nhỏ của nàng.
Vì chẳng biết nguyên do nỗi buồn bất chợt của Lan, tôi đành phải làm bù nhìn bất đắc dĩ mặc cho nàng ngồi thừ ra đó bấm bấm chiếc điện thoại bằng những ngón tay nhỏ nhắn của mình mà chẳng nói được lời nào an ủi.
Phải nói thật là cố gắng dữ lắm tôi mới nặng ra một câu nói để tiếp chuyện với nàng nhưng khỗ nỗi nó lại cộc lốc, chẳng ăn nhặp gì với những suy nghĩ trong đầu tôi cả:
– Mấy giờ rồi Lan?
– Ừm, 8h rồi!
Nghe nàng nói, tôi giật mình nhìn lại đồng hồ. Quả thật bây giờ đã 8h hơn rồi. Chợt nhớ về những gì nàng nói tối qua, giờ này chắc là ba mẹ của nàng đã về.
Để cho chắc hơn và cũng để có cơ hội tiếp chuyện với nàng, tôi bèn hỏi lại:
– Vậy ba mẹ của Lan đã về chưa?
– Họ về rồi!
– Họ đang ở đâu để Phong vào chào hỏi đã!
– Thui khỏi cũng được, ba mẹ Lan mệt nên ngủ rồi! – Nàng vội bỏ chiếc điện thoại xuống khẽ cười – Phong ăn sáng chưa, hay là ở lại ăn sáng nhé?
Lúc đó tôi cũng muốn ở lại ăn sáng lắm nhưng nghĩ lại bây giờ đã trễ. Hoàng Mai có thể đã về nhà rồi nên tôi không dám ở lâu. Dù gì tôi cũng rất muốn gặp mặt Hoàng Mai, đã 1 đêm không gặp em rồi mà. Có thể giờ này em đang mong ngóng tôi lắm. Càng nghĩ tôi lại càng nôn nao muốn về.
– Giờ trễ rồi, Phong phải về nhà đã! Hẹn dịp khác nhé!
Tôi ngập ngừng nói với Lan như một chú bé lễ phép, kính cẩn với chủ nhà.
– Phong về à? – Nàng bỗng thở dài rồi tươi cười chỉ sau phút chốc – Ùm… thôi noel này thế là đủ rồi! Dù sao cũng cảm ơn Phong về tất cả nhé!
– Không có gì! Vui là chính mà! Thôi Phong về đây! Tạm biệt!
Chừng khi tôi chuẩn bị dắt xe ra khỏi cổng thì Ngọc Lan lại gọi với phía sau làm tôi dựng chống xe ngơ ngác:
– Có chuyện gì vậy Lan?
– Hì, hôm qua Phong đã tặng quà noel cho Lan rồi, đến lượt Lan tặng qua lại cho Phong chứ!
Nói rồi nàng đưa một chậu hoa được giấu sau lưng nãy giờ lên trước mặt tôi mỉm cười rất ư là rạng rỡ. Cảm tưởng như nó còn chói lóa hơn cả ánh mặt trời nữa đấy!
– Đây là hoa gì vậy, nhìn đẹp quá!
Tôi liếm môi nhìn chậu hoa màu vàng sặc sỡ mà không khỏi trầm trồ vì nét đẹp của nó.
– Đây là hoa lan vàng, chậu hoa Lan quý nhất đó!
– Ớ không được đâu! Chậu hoa quý nhất của Lan mà!
– Không sao, ai chứ Phong thì Lan tin sẽ chăm sóc chậu hoa tốt mà! – Nàng khẽ cười lung linh như hoa – Phong giữ gìn cẩn thận nhé!
Nhận lấy chậu hoa từ trong tay Ngọc Lan, tôi có thể cảm nhận được độ nặng của chậu cũng như độ nặng của trách nhiệm đang đè nặng lên tay tôi.
Chậu hoa thật đẹp, thật lung linh, nó vàng rực đến nao nức lòng. Chẳng trách đầy là chậu hoa Lan thích nhất. Nhớ những lần đến nhà Lan dạy võ lúc trước, lần nào Lan cũng chăm sóc tỉ mỉ chậu hoa rồi mới đi ra công viên học võ được.
Có những khi nàng còn đòi ôm theo chậu hoa ra công viên nữa cơ. Nhưng may sao tôi thuyết phục được nàng mới thôi cái ý định ấy, thiệt khổ gì đâu!
Ôm chậu hoa một cách cẩn thận. Tôi từ biệt Lan để trở về căn nhà yêu quý của mình.
Được một đoạn tôi linh tính như có ai đó đang theo dõi nên lén nhìn về phía cánh cổng trắng cao vút. Chợt thấy Ngọc Lan vẫn còn đang đứng đó, tựa lưng vào cổng mà nhìn theo tôi. Trong lòng tôi bỗng dấy lên một cảm giác bồi hồi đến xao xuyến con tim.
Nhưng tôi đã đi, đã cất bước khỏi căn nhà thân yêu đó rồi, không thể nào trở lại được nữa. Vả lại nếu quay về thì tôi sẽ nói gì với nàng đây, “Chúc Lan buổi sáng vui vẻ” chăng?
Cùng lúc đó những luồng tư tưởng trong đầu tôi cũng hùa với ý định ấy:
“Mày nên bỏ qua cách ý định đó đi Phong ạ. Mày với Lan không thể nào đến với nhau đâu! Người mà mày cần thương yêu nhất bây giờ là Hoàng Mai đấy có biết không?
Mày thử nghĩ đi, trong 4 tháng qua ai đã chăm sóc cho mày, ai đã nấu cơm cho mày ăn, ai đã thức đêm trông chừng những lúc mày bị bệnh. Cả những khi mày gặp chuyện buồn ai đã cùng mày sang sẻ nỗi buồn đó.
Rồi cái lúc Hoàng Mai bị bắt cóc, em cũng sẵn sàng dẹp lòng tự trọng qua một bên mà tha thứ cho cái tính nóng nãy của mày. Thử nghĩ xem bây giờ ai là người xứng đáng để mày yêu hơn?”
Với những ý nghĩ như thế, tôi càng gồng người đạp xe nhanh hơn bất chấp đường phố bây giờ đã đông người qua lại.
Sau một hồi đạp vật vã, tôi cũng đứng trước cổng nhà mình. Trãi qua một đêm nó vẫn không hề thay đổi gì. Vẫn cũ kĩ, hoen gỉ và đen thùi lùi như từ trước đến giờ.
Nhưng có một điểm khác giữa chiếc cổng khi tôi rời khỏi nhà ngày hôm qua và cái chiếc cổng bây giờ đang án ngữ trước mặt tôi.
Đó là chiếc ổ khóa…