Phần 112
Chẳng còn cách nào khác, bọn nó đành quay về tiếp tục việc thả diều với bộ mặt ũ rũ vô cùng. Điều đó chẳng trách tôi được, đó là do bọn nó tự sớn xác vào trước mà không hỏi cô gái đó có đối tượng chưa và hậu quả là thế đấy thôi, hề hề.
Sau việc đó, bọn tôi bắt đầu việc thả diều của mình. Ngọc Lan đương nhiên là cộng tác viên giữ diều cho tôi chuẩn bị đón gió rồi. Khi những cơn gió bắt đầu thổi mạnh, tôi ra hiệu cho Ngọc Lan buông diều và chạy chầm chậm kết hợp với việc giật diều để giúp nó có thể bơi trong gió có hiệu quả hơn là cầm dây chạy thường. Ấy thế mà phải mất 3 lần thử tôi mới đưa được con diều ngoan cố đó lên bầu trời xanh thẳm hòa cùng những con nhiều khác trong một khung cảnh chiều đồng quê trữ tình.
Ghim cuộn dây gân vào một mô đất, tôi ngồi ngã ngửa ra thưởng thức thành quả cả một buổi chiều của mình giờ đang bay phấp phới trên nên trời cao vút, nhỏ xíu và bé tẹo. Ngọc Lan cũng ngồi xuống cạnh tôi, những giọt mồ hôi đã chảy thành dòng trên má nàng. Vừa rồi nàng đã cùng tôi chạy biết bao nhiều vòng trước khi con diều có thể cất cánh, đến tôi còn cảnh thấy mệt huống chi là nàng.
– Nè, có khát nước hông qua bên tụi thằng Khánh uống đi!
– Hì hì, hông khát!
– Đổ mồ hôi kìa!
– Thì nóng mới đổ thôi, hông lẽ cởi áo cho mát!
– Ặc, chết dở!
– Công nhận thả diều tự làm vui thật, hông như diều mua!
– Thế lúc còn bên đó Lan có thường đi chơi không?
– Um… cũng hông nhiều đâu, chủ yếu là cuối tuần đi chơi với đám bạn cùng lớp, ngoài ra thì chỉ có đi tập thể thao thôi!
– Thảo nào lại thon gọn dữ ta!
– Đừng trêu Lan, tại hông có gì làm hết nên tập vậy thôi!
– Nè, vậy Lan có muốn học võ lại hông? Như lúc trước ấy!
– Ui, Phong tiếp tục dạy hả?
– Đương nhiên rồi!
– Có thiệt hông đó!
– Thiệt, 100 phần công lực luôn!
– Hì hì, vậy khi nào về thì dạy luôn nha!
– Rồi ok luôn!
Nhìn sắc mặt Ngọc Lan giờ này rạn ngời quá. Nó như sáng mặt trời luôn soi sáng lòng tôi nhất là khi tôi cảm thấy cô đơn, trống trãi. Có đôi khi tôi tự nhủ với lòng mình đây chắc chắn là tình yêu đích thực của tôi rồi, người có thể làm cho tôi vui, người có thể khiến tôi phải hi sinh tất cả.
Trong cái khung cảnh bình yên này, mấy ai biết được tôi đã phải huy động biết bao nhiều là can đảm mới dám lần mò đến bàn tay nhỏ nhắn của nàng. Nó rất ấm, rất mềm tôi cứ muốn nắm mãi không buông. Và để đáp lại, nàng cũng khẽ siết lấy bàn tay rụt rè của tôi như tiếp thêm động lực để nó có thể suy trì thêm sự can đảm nơi bàn tay nàng.
– Hơ…
Đột nhiên nàng bỗng nhăn mặt tựa đầu vào vai tôi. Thần sắc biến đổi thấy rõ, từ khuôn mặt hồng hào bỗng chuyển sang nhợt nhạt đến phát sợ.
– Gì vậy Lan, sao thế?
– À, không có gì đâu! Tại sáng giờ đi chơi nhiều quá nên thấy mệt đó!
– Có thật không, sao thấy nghiêm trọng vậy?
– Thật mà, cheríe đừng lo!
– Hả vừa… vừa nói sơ ri cái gì đấy?
– Hông biết thì thôi, Lan thả diều tiếp đây!
Nàng lật đật rút dây ghim khỏi mô đất, giật giật con diều làm nó bay phấp phới trong gió. Nhìn nét tinh nghịch của nàng lúc này tôi cảm thấy vừa mừng, vừa lo. Mừng vì chính cô gái này một ngày nào đó sẽ gắn bó với mình, nhưng lo vì thời gian gắn bó đó sẽ kéo dài trong bao lâu…
…
Buổi tối ở miền quê người ta thường ngủ rất sớm, chỉ khoảng 8 – 9h hơn mọi nhà đã bắt đầu tắt đèn chuẩn bị đi ngủ cả rồi. Nhà nội tôi cũng thế nhưng tôi không quen ngủ sớm được, nằm trên giường mà mắt cứ mở tráo tráo lo nghĩ về những chuyện không đâu nhất là chuyện tôi suýt bị hạ gục bởi 3 thằng choai choai nếu không có Lam Ngọc kịp thời cứu giúp.
Thực sự thì tôi cảm thấy mình càng ngày càng yếu, hoặc bọn nó đã mạnh lên trông thấy. Còn nhớ lúc đầu năm tôi còn có thể một mình đỡ đòn của tụi song sát, giờ thì đến 2 thằng trẻ trâu còn khống chế được tôi nữa cơ mà, ngay cả phản xạ còn kém đi so với lúc trước. Quả thật những chuyện rắc rối xảy đến với tôi trong suốt năm học vừa qua đã khiến tôi sao lãng chuyện rèn luyện võ đi khá nhiều và thua trận là một điều tất yếu.
Tôi trằn trọc như thế khá lâu, không biết là lâu đến chừng nào nhưng nó lâu đến mức tôi không thể chịu nổi phải bật dậy ngồi tựa lưng vào vách tường thờ dài. Xung quanh tôi cả bọn thằng Toàn đã ngủ như chết, nằm lăn lóc mỗi đứa một nơi. Tôi muốn được như bọn nó lắm, được tự do, vô tư làm điều mình muốn, thư thả trong giấc ngủ mà không lo nghĩ một việc gì. Nhưng ai cũng có số cả, đây có lẽ là những gì đã được sắp đặt sẵn cho tôi và tôi phải gánh lấy nó.
Miền quê về đêm thật yên tĩnh, những tiếng động ồn ào nhất chỉ là những tiếng dế kêu ren rét, tiếng ếch kêu ồm ộp, thi thoảng đâu đó lại vang lên tiếng tắc kè nghe vui tai đến buồn cười. Nó khác hoàn toàn với cuốc sống hối hả ở thành thị chỉ toàn tiếng còi xe, khói bụi đinh tai nhức óc. Đồng quê vẫn thế, luôn cho con người cảm giác thật bình yên, thật thư thái như chính tên gọi của nó mang lại.
Tôi bước xuống giường, rón rén ra ngoài bậc thềm để tránh làm nội tôi thức dậy. Trời giờ này đã khuya, từng hạt sương bé tí cứ rơi lất phất làm tôi phải kéo sát cổ áo để giữ ấm. Nhưng cũng chính những hạt sương đó khiến không khí ở đây thật mát mẻ và trong lành, tôi cứ muốn hít thật sâu vào lòng ngực để rồi phả ra và cảm thấy mình thật chững chạc và yêu đời.
Nhưng đi chừng ra giữa sân, tôi bỗng giật mình khi thấy một bóng đen tóc dài đang đứng bên góc sân gần rẫy ca cao. Giờ này mọi người đã ngủ cả, ai lại thức đến giờ này lại còn vào nhà nội tôi đứng ở đó nữa. Chẳng lẽ đó là trộm khi nghe bọn tôi từ thành phố về nên mon men đến đây chôm chỉa hay sao? Nếu quả thật như thế thì hôm nay xui cho nó rồi, dù tôi có bị lục nghề cỡ nào nhưng mỗi khi 1 đấu 1 tôi vẫn tự tin mà không ngán bất cứ thằng nào cả.
Thế rồi tôi rón rén bước từ từ đến nó. Cái bóng đen hiện lên ngày một rõ hơn khi tướng tá rất giống một cô gái đang xõa tóc. Nhưng dù cho có là con gái cũng thế thôi, nếu đã ăn cắp thì ai cũng như nhau cả.
Khi đến đủ gần tôi liền lao nhanh đến toan khống chế mục tiêu đó. Nhưng chỉ vừa kịp thó lấy cánh tay, tôi chợt khựng lại vì cánh tay đó cho tôi một cảm giác quen thuộc lắm, chưa kể khi tôi lao đến gần, một hương hoa lại tỏa ra thơm dịu khiến tôi cứ chần chừ không ra tay được, đó là hương lily.
Nhưng trái lại, trong khi tôi còn đang lưỡng lự, bóng đen nó đã thó ngược lại cánh tay tôi, bẻ quặp, quật ngã xuống đất không thương tiếc và nếu tôi không nhận ra được khuôn mắt đó, có lẽ tôi đã bị bóng đen đó hạ gục:
– Ngọc hả?
– Ơ… Phong?
Nàng vội vàng thu nắm đấm, kéo tôi dậy.
– Khuya rồi ra ngoài đây làm gì?
– Ừ tại vì khó ngủ? Còn Ngọc?
– Thì cũng khó ngủ. Mà Phong ngồi xuống đây! – Nàng dẫn tồi ngồi xuống bậc thềm – Ngọc vật xuống có đau không?
– Không đâu, nhưng suýt tý nữa thì bị đấm chết rồi!
– Hừ, chỉ tại Phong phản xạ kém quá, bản lĩnh đánh song sát đâu mất rồi!
– Uầy, thì có luyện tập nhiều đâu, nó thui chột mất rồi! Nhưng mà cũng cảm ơn Ngọc chuyện lúc trưa nha!
– Không có gì, nhưng Phong phải tranh thủ mà luyện tập đi, mấy người đã đúng chạm đến băng người ta thì không có chuyện họ bỏ qua dễ dàng đâu!
– Nhưng Ngọc biết đấy, ba Phong đâu có ở nhà thường đâu, làm sao mà học thêm võ được!
– Ngọc thấy bây giờ về 1 đấu 1 phong không có vấn đề gì, chỉ bị hạn chế chiêu thức khi đánh đông thôi phải không?
– Ừ phải, khó nhất là về khoảng đó!
– Phong đứng lên Ngọc chỉ cho vài bước bộ phòng khi gặp phải số đông mà ứng biến nè!
– Luyện bây giờ luôn à?
– Chứ sao, Ngọc chỉ cho vài chiêu bước bộ rồi tự mà tập luyện!
– Uầy, rồi bắt đầu nào!
Suốt cả buổi đêm hôm đó tôi đã phải vã mồ hôi rất nhiều mới theo kịp hết những động tác di chuyển mà Lam Ngọc đã bày cho. Phải công nhận rằng những động tác đó rất hiệu quả, nhất là những bước bộ di chuyển áp sát đối thủ chỉ trong vòng tíc tắc.
Giờ đây, Lam Ngọc dường như không còn lạnh lùng với tôi như hồi đầu nữa. Những bước di chuyển của tôi, những lúc tôi vấp ngã và cả những vết thương trong lúc tập luyện đều được nàng quan tâm rất tận tình, rất chu đáo. Điều đó khiến tôi cứ tự hỏi, chuyện này nên vui, hay là nên lo đây?