Phần 21
Sau bữa cơm đó ba tôi lại trở về bên đoàn. Ông dự định sẽ đi làm suốt tết để tăng thu nhập vì trong những ngày này có nhiều nơi mướn lân sư rồng về múa để rướt lộc cầu phú quý. Thù lao cho mỗi một lần múa như thế tăng cao hơn bình thường thậm chí là gấp 2 gấp 3 lần vì thế có rất nhiều đoàn lân sư rồng hoạt đồng xuyên suốt Tết, đoàn lân sư của ba tôi cũng không là ngoại lệ. Vì lí do đó đương nhiên ba tôi sẽ vắng mặt suốt Tết và thay vào đó là sự có mặt của chị em nhỏ Nhung vào dịp tết này, chán bà cố!
Vào đầu giờ chiều theo yêu cầu của bé Linh tôi dẫn nó ra ngoài công viên Hồ bán nguyệt để thưởng ngoạn không khí tập nập của đường phố ngày tết và tất nhiên nhỏ Nhung cũng đi theo vì lí do hết sức buồn cười:
– Tui phải đi theo em tui vì không biết ông sẽ làm gì với nó!
Công viên hồ bán nguyệt cách nhà tôi khoảng 4 km, nằm trong một khu thắng cảnh đẹp mắt ở Phú Mỹ Hưng. Đương nhiên với tên gọi của nó, công viên này nằm gần hồ Bán Nguyệt lung linh với ánh đèn được bật sáng trải khắp bờ hồ.
Ngặc cái tôi chỉ có một xe đạp mà phải chở đến 2 người vì thế tôi đành phải gồng hết nội công trong người ra mà đạp như điên như dại mới mong đến công viên mau được. Lúc đầu nhỏ Nhung đòi ngồi giữa để ngăn cách con bé Linh thân với tôi nhưng một lúc sau thấy con bé Linh cứ loắc choắc chỉ chỗ này chỉ chỗ khác trên xe nên chúng tôi phải cho nó ngồi giữa để đề phòng tình trạng bé Linh rớt giữa đường, khổ!
Đến gần công viên, tôi bỗng ngập ngừng không bước nữa. Bởi vì muốn qua công viên hồ Bán Nguyệt phải đi qua cầu Ánh Sao. Đó chính là nơi tôi và Hoàng Mai chia tay cách đây không lâu. Nhìn từ hồ bán nguyệt, cầu Ánh Sao mong manh như sợi chỉ, lúc xanh lúc hồng vắt ngang mặt nước. Bây giờ gặp lại trong lòng rôi chợt dáy lên biết bao cảm xúc khó tả, những hình ảnh của Hoàng Mai lại ùa về đến ngập tràn.
Trong khoảnh khắc, bài học của Hoàng Mai lại vang lên trong đầu tôi: “Trước khi yêu ai, anh phải hiểu được tình yêu là gì trước đã nếu không anh chỉ khiến người đó đau hơn mà thôi”
Vậy thực sự tình yêu là gì? Mình đang yêu ai?
– Anh Phong… nè… anh có nghe em nói hông!
Giọng của con bé Linh cất lên làm tôi tỉnh mộng quay về thế giới hiện tại với nhỏ Nhung và con bé Linh đang nhìn mình chăm chăm như động vật quý hiếm.
Biết đang bị nghi ngờ, tôi liền cười hềnh hệch chữa thẹn:
– Hề hề, có gì đâu! Tại đau bụng giữa đường!
– Ghê, đừng có đi gần tui đấy! Mắc công thả bom lại đổ thừa!
– Hừ ai thèm đi gần bà, mơ à!
Nhỏ Nhung chỉ hừ mũi rồi tiếp tục bước đi thưởng ngoạn cảnh đẹp, tôi và bé Linh vẫn lẽo đẽo theo sau như bảo vệ riêng của nhỏ vậy. Mà kể cũng ngộ, con bé Linh này đã xa tôi 2 năm rồi, đáng lẽ ra khi gặp lại nó cũng phải tỏ ra e dè một chút mới đúng chứ đâu phải đeo dính tôi như bây giờ đâu.
Nhưng nghĩ lại thì có người đi cùng tán phét, lanh chanh lóc chóc thế này cũng vui. Vả lại cũng đỡ làm tôi cảm thấy tủi thân khi nhìn mấy cặp đôi khác âu yếm bên nhau. Vì bé Linh giờ đây cũng tạm gọi là có chút nhan sắc nếu không muốn gọi là ưa nhìn. Đôi khi đi ngang mấy thằng FA nó cũng nhìn bé Linh với cặp mắt thèm thuồng vô số kể làm tôi cũng hãnh diện lây.
Tuy nhiên chuyến đi của chúng tôi sẽ tốt đẹp biết bao nếu như con nhỏ Nhung không gặp chuyện khiến tất cả đều mất vui hẳn.
Ấy là lúc Nhỏ Nhung đi được hơn nửa chiều dài cầu Ánh Sao. Nhỏ bỗng nhiên nhăn mặt lục tìm thứ gì đó trong túi rồi dáo dác tìm kiếm xung quanh vẻ như sắp khóc đến nơi vậy. Thấy lạ, tôi và bé Linh chạy đến hỏi:
– Gì thế, tới phiên bà đau bụng rồi à!
– Không đùa, tui mất cái bóp tiền rồi!
Vừa nghe, con bé Linh đã nhảy đong đỏng lên chạy đến chỗ chị:
– Trời, chị hai kiếm kĩ chưa, xem có rớt chỗ nào không?
– Chị kiếm kĩ rồi, lúc ở chân cầu bên kia còn mà, giờ mất tiêu rồi, bực thật!
Quan sát một hồi lầu tôi cũng đã mường tượng được một vài sự việc trong đầu mình. Để cho chắc hơn nên bèn quay sang hỏi nhỏ Nhung:
– Này, bà hồi nãy có lạng vào chỗ đông người không!
– Ừ có! Đông mới vui chứ!
– Rồi có ai đụng chạm gì bà không!
– Không… – Rồi nhỏ nghĩ ngợi một lúc lâu – À… hình như có!
– Uầy, có hay không?
– Có, lúc nãy đang đi đến gần giữa cầu thì có một người đến hỏi tui đường đi!
– Rồi sao nữa?
– Cái tự nhiên có người đụng nhầm vào tui từ sau lưng!
Đến đây tôi đã chắc mẩm sự việc 90% rồi, nhưng để cho chắc hơn tôi hỏi thêm một câu nữa:
– Vậy bóp tiền bà để túi sau à!
– Ư, phải rồi! Thì tui thường để vậy mà! Có gì sai à?
– Ùm…
Thấy tôi trầm ngâm không nói gì. Hai chị em tỏ vẻ bực mình giục tôi nói ngay. Riêng con bé Linh còn cố chọc lét phá tôi nữa. Thế nên tồi đành nói sự thật cho hai chị em biết:
– Uầy thì bà bị móc túi rồi đó!
– Hả, móc túi!
– Ờ, chắc cái bọn hỏi đường với đụng vào bà lúc nãy là cùng một băng đấy! Bà bị bọn chúng dụ rồi!
– Không thể nào! Cái người hỏi đường lịch sự lắm mà!
– Bọn móc túi bây giờ là vậy đó, dùng thủ đoạn làm phân tâm mấy người nhẹ dạ, mất cảnh giác rồi ra tay móc túi, giờ ra đường không tin bất cứ người lạ nào được đâu!
Bỗng tự nhiên nhỏ đùng đùng nổi giận với tôi:
– Giờ ông bảo tui là nhẹ dạ, mất cảnh giác chứ gì?
– Ơ, đâu có, tui đang giải thích cho bà mà!
– Đừng có ngụy biện với tui, tui biết ông đâu nghĩ tốt lành gì cho tui đâu, tui bị thế này ông khoái lắm chứ gì?
– Ơ, cái bà này! Tui nghĩ thế hồi nào! Ê nè…
Chưa kịp gọi với, nhỏ đã bỏ chạy một mạch xuống đầu cầu bên kia làm tôi với bé Linh chạy theo muốn bở hơi tai.
Dừng lại bên một băng ghế đá, nhỏ Nhung ôm mặt khóc tức tưởi làm tôi nhất thời bối rối chẳng biết làm gì ngoài để cho bé Linh an ủi chị của nó.
Thiệt là, nhỏ từ dưới quê mới lên chân ướt chân ráo, chưa hiểu cuộc sống phức tạp trên Sài Gòn phồn hoa, đô hội. Tôi chỉ muốn cho nhỏ Nhung hiểu rõ cái nhân tình thế thái trên này thôi mà, làm gì nhỏ khóc như thế chứ.
Thôi cũng chả trách, tự nhiên mất một số tiền lớn cộng với việc bị tôi dạy đời như thế chắc nhỏ cũng ấm ức lắm. Bao đời bắt rắn này lại bị rắn cắn không thấy bực tức sao được. Nếu tôi cà chớn chọc nhỏ thêm mấy câu chắc nhỏ bỏ nhà ra đi luôn ấy chứ. Nhưng hôm nay nhìn thấy cảnh cũ nơi chia tay thế này tôi cũng mủi lòng mà không đá động gì đến nhỏ nữa. Cứ để nhỏ khóc một hồi sẽ nín thôi, thời gian sẽ chửa lành tất cả mà.
Cảm nhận được những cơn gió lạnh khẽ luồn vào thân thể, tôi sọt hai tay vào túi quần nhìn ngắm bao quát cảnh vật xung quanh như thể mình là một người từng trải đang nhìn ngắm cảnh vật với con mắt già đời vậy.
Như thế là nhỏ Nhung và em nhỏ sẽ ở nhà tôi đến hết Tết. Từ nay về sau khi đi đâu chơi tôi cũng phải dẫn hai chị em rắc rối này đi theo mình, thiệt là mệt mà!
Chợt, tôi bỗng giật thót khi nghĩ đến Ngọc Lan và Lam Ngọc. Nếu như đi chơi với 2 chị em nhỏ thế này làm sao tôi đi xem pháo hoa với họ được đây…