Phần 29
Mặt tôi lúc này đỏ hừng hực như cái bếp lò. Giờ này lấy miếng bánh tráng để lên mặt tôi không khéo nó chín luôn ấy chứ. Làn da trắng phỗng phao của nàng cứ dán chặt vào mắt tôi không rời được. Cứ mỗi lần xoay sang nàng là tôi lại bối rối chẳng thế nào cất lời được, vốn luyến câu chữ cứ thế mà bay hết sạch.
Mãi cho đến một lúc lâu sau, có lẽ vì thấy tôi quá căng thẳng nên nàng rút trong túi ra chiếc tai nghe cắm vào điện thoại rồi đưa tôi một bên:
– Nè, nghe nhạc đi, làm gì mà căng thẳng vậy?
– Hì, tại hôm nay thấy Lan…
– Lan sao?
– Thì…
Tôi bỗng ngượng miệng không mở lời được, cổ họng tôi như có trái chanh vướng ở đó nghẹn ứ không thể tả. Nhưng Ngọc Lan đã trở về tính cách khi xưa của mình, nghịch ngợm, táo bạo và tự do như trẻ con. Nàng chụp lấy mặt của tôi kéo về phía nàng, tròn xoe đối mắt xanh biếc của mình nhìn thẳng vào mắt tôi:
– Nói, Lan thế nào?
– Ực thì…
– Nói mau!
Trước thế lực áp đảo kinh hồn của Ngọc Lan, tôi chịu thua ngay tức khắc. Cũng nhờ đó tôi mới nhả được trái chanh đang nghẹn ứ ở cổ ra nói ấp úng:
– Thì nhìn Lan…
– Sao?
– G… gợi…
– Gợi gì?
Sắc mặt nàng bỗng trở nên nghiêm trọng, càng dí sát mặt vào tôi hơn làm tôi sợ khiếp vía:
– Thì… g… gợ… gợi…
– Gợi thế nào?
– G… gợi… cảm!
Nghe đến đó mặt nàng bỗng dãn ra, nhưng hai má lại nổi lên một màu gạch cua đặc trưng:
– Đồ dẻo miệng! Gợi cảm chỗ nào đâu!
– Thì… hai vai đó!
Nghe tôi nói, nàng nhìn lại hai vai của mình rồi chu mỏ cốc đầu tôi:
– A, thì ra nhìn lén nãy giờ!
– Đâu, thì tại Lan hỏi Phong mới nói!
– Hông tin… đồ háo sắc!
– Ẹc, có cố ý đâu!
– Hông tin là hông tin!
Nàng phồng má chu mỏ hếch mặt với tôi.
Đến giờ này tôi đã bắt đầu cởi mở hơn và sẵn sàng trêu đùa lại nàng nếu cần thiết. Bị nàng trêu thế này, cộng với máu háo thắng sẵn có trong người, tôi đánh bạo áp dụng lại cách tra khảo của Ngọc Lan lúc nãy. Thò tay chộp lấy mặt nàng kéo sát lại mặt tôi. Nhưng vừa kề sát mặt nàng, máu bạo gan trong người tôi tự dưng bóc hơi hết tẹo. Bởi lẽ nhìn gần mặt nàng, nó quá ư là dễ thương, đầu tôi như muốn nổ tung ra khi thấy mặt nàng kề gần đến vậy.
Tôi run rẩy định bỏ tay khỏi mặt nàng nhưng Ngọc Lan đã ghì tay tôi lại, khẽ rướng đôi môi xinh xắn của mình về phía tôi. Từng hơi thở ấm nóng, từng tia mắt nàng trao cho tôi khiến trái tim tôi gần như ngưng đập. Nhưng nó cũng đồng thời làm bản năng của một thằng con trai trỗi dậy trong tôi. Bây giờ tôi lại thấy Lan trở nên thân thương làm sao. Ánh mắt nàng như chào đón, đôi môi nàng như mời gọi. Nhất thời không thế kiềm chế được, tôi từ từ nhắm mắt hướng đôi môi của mình đến đôi môi đỏ thắm đang chờ đợi của nàng…
– Bụp.
Một tiếng nổ lớn vang lên cùng với đó là những tia sáng lóe trên bầu trời.
– Bụp, bụp…
– Ô, có pháo bông rồi kìa!
Một loạt những tiếng nổ khác vang lên kèm theo là những tiếng người la ó vang rộng cả một khu vực.
Đang chuẩn bị môi kề môi với Ngọc Lan thì bọn tôi đã bị tiếng pháo bông đó làm giật mình buông nhau ra. Mọi người giờ đây đã đứng dậy cả lên, có một số ít còn cõng nhau cho nhìn thấy rõ nữa.
Đã bắt đầu giờ bắn pháo bông rồi.
Từng đợt pháo bông cứ thi nhau bay lên trời cao rồi nổ đồng loạt tạo nên những mảng màu tung tóe sáng rực rỡ trên bầu trời đêm giao thừa. Cứ mỗi đợt pháo bông lớn mọi người lại hò reo lên làm không khí trở nên rộn ràng hẳn. Thậm chí có một số người còn đem theo kèn cổ động để thổi mỗi khi đám đông hò reo lên, thiệt là một không khí thật là háo hức.
Nhưng chỉ có tôi, người đã bỏ lỡ cơ hội được chạm vào đôi môi bé xinh của Ngọc Lan là không thể hòa nhập nỗi. Tiếc nuối, quê độ, sượng ngắc, nản thấy tía là tâm trạng của tôi lúc này. Chỉ cần một chút xíu nữa thôi là tôi đã hoàn toàn thực hiện được ý muốn của mình rồi vậy mà cái đám pháo bông chết tiệt đang nhảy nhót tung tăng trên bầu trời kia lại phá đám tôi không thương tiếc.
Mà nghĩ lại thì vừa nãy tôi cũng gan thật, dám chộp lấy mặt của Ngọc Lan dí sát mặt mình, lại suýt hôn môi với nàng nữa chứ, làm như là ai nhập tôi ấy. Nếu lúc nãy không có đợt pháo bông này không biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo nữa đây, nghĩ đến đã nóng ran cả người rồi.
Mải mê nghĩ đến những việc đó tôi bỗng giật thót khi tay mình cảm thấy âm ấm. Vẻ như có ai đó đang nắm tay tôi vậy.
Khẽ nuốt khan đánh bạo nhìn xuống thì tôi suýt thăng thiên khi người nắm tay tôi lúc này chính là Lan. Nàng vừa nắm tay tôi vừa ngước nhìn lên bâu trời nơi có những cụm pháo bông đang lóe lên từng đợt rực rỡ trước mặt chúng tôi.
Có thể tôi đang mơ hoặc do tôi đang hoang tưởng nhưng vào giờ phút này, ngay đêm 30 tết tôi và Lan đang nắm tay nhau cùng thường thức pháo hoa chào đón năm mới trong biển người tập nập nhộn nhịp trên cầu Khánh Hội, một cây cầu lung linh bắc ngang Bến Nhà Rồng thơ mộng và trữ tình.
Trong khoảnh khắc đó, tôi cứ mong sao nó kéo dài mãi để tôi và nàng sẽ mãi bên nhau như thế này. Không lo nghĩ, không vướng bận và không bị bất cứ thứ gì chi phối cả. Chỉ có tôi và nàng, giữa biển người bao la. Tay trong tay, cùng hướng về những chùm pháo hoa tươi tắn đang khoe sắc trên bầu trời xuân thì như đang hướng về một tương lai tươi sáng, rạn rỡ trước mắt.
Nhưng chẳng có thứ gì là tồn tại mãi mãi cả, mọi thứ đều có điểm kết thúc của nó.
Pháo hoa đêm giao thừa dù đẹp nhưng nó chỉ tồn tại vọn vẹn trong 15 phút đồng hồ, và đó cũng là khoảng thời gian tôi và Lan được gần gũi với nhau. Chỉ 15 phút đồng hộ mà tất cả gần như ngưng đọng.
Bây giờ thì hết rồi. Tiếng còi tàu cất lên báo hiệu màn pháo hoa tưng bừng đêm giao thừa kết thúc. Lúc này Ngọc Lan đã khẽ rụt tay về làm tôi cảm thấy luyên tiếc vô vàng. Nhưng bù vào đó nàng quay sang tôi khẽ mỉm cười tươi như hoa:
– Chúc mừng năm mới nha Phong!
– Ừa… à… chúc mừng năm mới!
Rồi nàng móc trong chiếc túi xách của mình ra một phong bao lì xì đỏ đưa cho tôi:
– Nè, lì xì đầu năm của Phong đó!
– Ơ, lì xì?
– Hông phải sao? Theo như Lan đọc trên báo thì ngày đầu năm người ta thường lì xì cho nhau mà!
– Thì thế nhưng Phong không có gì để lì xì lại cho Lan hết!
Tuy nhiên nàng vẫn cười khì dúi chiếc bao phong vào tay tôi:
– Hông sao hết, Lan có rồi! Chúc phong năm mới dồi dào sức khỏe nha!
– Hả, Phong chưa lì xì mà! Sao Lan có?
– Thì… Lan đã có… Phong bao lì xì rồi?
Bất chấp Ngọc Lan có giải thích như thế nào tôi vẫn chẳng thể hiểu được nàng đang nói gì. Mặt tôi cứ ngây ra như tượng trong khi nàng cứ nhìn tôi cười xinh như hoa. Cơ mà sao cũng được, miễn Lan vui thì tôi cũng vui cứ tiêu chí đó mà tiến tới vậy, suy nghĩ nhiều chỉ tổ hại não thêm.
Màn bắn pháo hoa vừa kết thúc thì cũng là lúc từng dòng người rũ nhau ra về. Trông mặt ai cũng phờ phệt cả nhưng cũng đều lộ rõ nét hồ hởi vui tươi.
Mấy đứa con nít thì có một số đã ngủ từ lúc nào, chúng ngủ ngon lành trên lưng ba mẹ chúng, số ít khác thì đi gật gù như xác sống. Nhưng cũng có một số vẫn còn tỉnh táo, nô đùa với nhau như đánh giặc.
Còn những thanh niên như chúng tôi đây thường đi từng tóp. Có cả nam lẫn nữ cười nói, vui đùa với nhau đúng chất ngày tết. Nhưng cũng có những trường hợp ngoại lệ đi long nhong một mình kiểu FA và một số khác đi từng cặp giống như tôi và Lan lúc này.
Từ đỉnh cầu nhìn xuống dòng người ra về ồ ạt như kiến đàn đông như ong vỡ tổ. Khắp nơi đều là người với người đông nghẹt cả lối đi. Đồ rằng chỉ cần lơ đễnh một chút thôi thì ta sẽ lạc nhau ngay vậy. Phải khó khăn lắm tôi với Lan mới xuống được tới chân cầu gần đường hoa Nguyễn Huệ nơi tôi đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ của thằng Toàn giao cho mình.