Phần 75
– Cặp đấu tiếp theo là cặp đấu giữa lớp 10a4 và lớp 10a1, xin mời hai lớp vào vị trí!
Chỉ thoáng chốc sau cũng đến lượt lớp tôi thi đấu. Đối thủ đầu tiên chính là lớp A1 đầu đàn. Theo như thông tin của thằng Toàn nắm được và qua quan sát thực tế, lớp A1 cũng thuộc hàng thể hình khủng trong khối mười khi thằng nào thằng nấy xấp xỉ Huy đô, người to con nhất nhóm tôi.
Nhưng thể hình chỉ là một yếu tố góp phần chiếm ưu thế trong kéo co thôi, ngoài ra còn phải có kĩ thuật kéo và cả độ hiểu ý giữa các thành viên nữa. Điều đó chúng tôi đã được mài dũa trong những lần đấu với tụi trong xóm của thằng Huy nên chẳng lo ngại bất cứ đối thủ nào cả. Nhưng đó là khi còn đủ đội hình chính thức, đằng này tôi bị thương, thằng Khanh khờ vào thế, tất nhiên sức kéo cả đội sẽ giảm sút rõ rệt khi thằng Khanh khờ chưa tập với đội một lần nào cả. Bây giờ chỉ mong sao nó có thể hiểu được những kĩ thuật mà cả nhóm trình bày cho nó từ nãy đến giờ thôi.
Cả hai lớp bắt đầu vào vị trí của mình. Huy đô vẫn là người đứng chót hàng trụ cứng cho cả đội, hàng nữ ở giữa phụ trách điều tiết dây và đầu dây là thằng Toàn phởn cùng với khanh khờ làm trụ đầu.
– Kéo…
Khi trọng tài vừa dứt khẩu lệnh, cả thẩy bọn nó đều ngã người về sau y như cách Ngọc Lan đã bày. Dần dần, nhịp kéo đều đặn của bọn nó khiến cho tụi lớp A1 phải khốn đốn chống đỡ không thể nhích lui được chút nào. Nhưng thằng trụ chót của lớp A1 không phải là loại tầm thường, nó phải gấp rưỡi thằng Huy đô, mập ụt ịt như thằng Khanh khờ. Nhiệm vụ của nó trong nhóm chỉ việc đứng đấy, bám dây cho chắc để trụ lại cho đội của nó. Với thể hình như thế, bọn tôi muốn thắng cũng không phải dễ. Sau một hồi bị chiếm ưu thế, đội nó đã dần lấy lại nhịp độ mà đưa đoạn dây trở về mức đều cho cả hai đội.
Ắc hẳn mọi người đều hiểu tâm lý của người đứng ngoài như tôi, rất nôn nóng, rất sốt ruột. Nhìn cảnh đội mình đang khó khăn trước bọn thể hình cao to như thế tôi cứ ước phải chi chân mình không gãy thì đã có thể hợp lực cùng cả đội kéo phăng bọn kia ngã lăn cù mèo rồi, nhưng bây giờ tôi chỉ biết đừng ngoài cùng với đám con gái trong lớp cổ vũ tụi nó mà thôi.
Tưởng chừng như lớp tôi sẽ chẳng chịu được bao lâu khì thằng to con ở cuối nhóm kia cứ liên tục gây sức ép bằng việc ghịt sợi dây rồi thả cứ như đang câu cá khến cả đội lớp tôi bị nó quay như chong chóng. Ấy vậy mà trời xui đất khiến thế nào, thằng Khanh khờ đột nhiên hét lớn:
– Ráng lên tụi bây, kéo theo tao nè… 2… 3… dzô… 2… 3… dzô.
Lúc đầu cả bọn cứ tưởng nó giỡn khi khẩu hiệu nó hô chẳng khác nào đang cụng ly nhậu. Nhưng khi thấy sự quyết tâm của nó trong từng đợt kéo, cả nhóm bắt đầu thực hiện theo. Những giọt mồ hai đã lăn dài trên má từng người trong nhóm, nhưng không vì thế mà cả nhóm buông xui tất cả, tất cả đều cố gắng vì một chiến thắng danh dự cho cả lớp.
– Đội chiến thắng là lớp 10a4…
Khi trọng tài phất cờ lệnh báo kết quả. Tụi nó như chẳng tin vào những gì đang diễn ra trước mắt, tụi lớp A1 đã bị nhóm tôi kéo cho lăn cù mèo ra đất. Chỉ khi bọn con gái lớp tôi chạy đến nhúng nhảy ăn mừng, tụi nó mới biết mình đã chiến thắng.
Phải, lớp tôi đã chiến thắng, thắng một cách hết sức thuyết phục tụi A1 to cao, thắng trong sự hãnh diện và đầy khí thế. Nôm mặt người nào người nấy đều rệu rã cả nhưng vẫn không thể nào che được nét rạng ngời trên mặt. Tất cả đang trong một tâm trạng hết sức vui sướng, có thể nói là cực độ.
– Tụi bây thấy anh mày chưa, đứa nào nói dự bị là không ăn được đâu?
Khanh khờ hớn hở vỗ ngực trước cả đám chúng tôi.
Cũng phải, lúc nãy nó không hét lớn chỉ đạo thì chắc cả bọn đã bị sa lầy vào sức hút của bọn A1 cả rồi. Nói chung là lớp tôi thắng được cũng là nhờ một phần công lớn của nó.
Thằng Toàn lúc này thì khỏi nói, được bé Phương chăm lo từ miếng nước cho đến khăn lau sướng tê tái. Còn tụi thằng Huy đã học được cách tự túc khi chạy ùa ra xô nước đá của lớp tu một lèo hết mấy ca. Riêng Lam Ngọc thì có vẻ như đã nhờ mấy đứa con gái giữ chai nước giùm, sau khi kéo xong là chạy ra lấy nước uống ngay. Duy chỉ có một người vẫn còn đứng thở dốc, mồ hôi đầm đìa không có nước uống chính là Ngọc Lan. Giữa biển người ăn mừng, nàng vẫn chống tay đứng thở dốc nhìn về một khoảng xa xăm nào đó trước mặt.
– Nè, mày lại đưa nước cho con Lanna đi, cơ hội ghi điểm nhé con giai!
Thằng Toàn chìa chai nước lạnh ra trước mặt tôi đá mày.
– Nhưng chân tao đau thế này mà!
– Còn đi được không?
– Thì còn nhưng mà hơi đau tí thôi!
– Trời, vậy mới ghi điểm được với nàng chứ! Mày chịu đau để đưa nước thì ai mà chẳng xiu lòng!
Dù còn lưỡng lự nhưng tôi vẫn cầm lấy chai nước, rón rén đi về phía nàng với tâm trạng cực kì rối bời.
Nhưng khi tôi còn chưa suy nghĩ ra điều gì để nói với nàng thì thằng bí thư Nghĩa từ đâu lỉnh kỉnh đi đến đưa cho nàng chai nước với vẻ mặt hết sức đểu cán.
Nó cười nói, nó lau mồ hôi cho nàng, nó dìu nàng xuống băng ghế. Tất cả những hành động đó tôi đều thấy, tôi đã chứng kiến tất cả nhưng tôi chẳng thể nào làm gì ngoài lặng nhìn Ngọc Lan dần sa vào bàn tay nhơ nhuốt của nó.
Trong lòng tôi cảm thấy đau đớn lắm, tim tôi cứ như vỡ ra thành từng mảnh bay trong khoảng không vô vọng. Khóe mắt tôi đột nhiên cày xè, mờ nhẵn đi trong màn nước mắt nóng hổi. Tôi từ từ lui bước, lui khỏi nghịch cảnh đau khổ trước mắt, tôi chẳng muốn nhìn thấy nó một lần nào nữa cả. Nhưng vừa lùi được vài bước, tôi như đụng phải một vật cản phía sau:
– Đừng yếu đuối thế, mày muốn trả thù nó không?
– Mày à Toàn, mày nghĩ ra cách hạ gục nó rồi sao?
– Vẫn chưa, không sớm như vậy đâu! Nhưng cách chọc phá nó thì có đấy!
– Chọc phá nó à?
– Đương nhiên, nếu mày muốn! Nhưng phải đợi đến đêm đã, đảm bảo mày sẽ hả dạ!
– Cảm ơn mày nhé!
– Bỏ cái câu ấy đi, tao cũng ghét nó từ đó giờ rồi, nay có kèo thì chơi nó một vố vậy, hề hề!
Chẳng biết kế hoạch nó ra sao nhưng với vẻ mặt tự tin của nó, tôi đã an tâm phần nào. Nhất là với thằng bí thư khốn nạn kia, tối nay tôi sẽ tận mắt thấy nó bị vùi dập trong kế hoạch chọc phá của thằng Toàn, đương nhiên là phải thành công mới nghĩ đến chuyện đó được. Nhưng tôi có một cảm giác rằng kế hoạch này sẽ thành công trót lọt, chí ít là có thằng Toàn tham gia thì cứ tạm thời tin như vậy.
Nếu như buổi sáng là thời gian để các trại sinh tất bật chuẩn bị lều trại, nấu nướng. Buổi chiều để tổ chức các trò chơi vẫn động thể chất thì buổi tối lại là khoảng thời gian các trại sinh giao lưu, gắn kết với nhau sau một ngày hoạt động mệt mỏi, nói dễ hiểu hơn buổi tối từ 7h đến 10h chính là khoảng thời gian tự do để các thành viên của các lớp có thể hiểu nhau hơn qua việc đi dạo, giao lưu, chơi trò chơi nhỏ với nhau trước khi cùng nhau quay quần bên ngọn lửa trại sáng bừng.
Mang tiếng là cắm trại nhưng tôi ít khi nào ở trong trại lắm, hầu hết thời gian tôi đều ngồi thư giản ở gốc cây bàn gần trại. Bởi lẽ buổi trưa nắng rọi vào tấm bạt che nóng hừng hực, ở trong trại như cái lò luyện đan. Còn buổi tối là giờ tự do, ở trong trại một mình cũng buồn lắm, thà ngồi ở ngoài gốc cây ngắm cảnh người đi lại còn có lí hơn.
Nhưng chả khi nào tôi được như ý muốn của mình. Phàm là đang tập trung vào một vấn đề gì đó là ngay lập tức sẽ có người đến làm gián đoạn. Và lần này cũng vậy, nhưng không đến nỗi nào khi đó chính là Lam Ngọc, nhưng chiếc áo đoàn không còn nữa mà thay vào đó là một chiếc áo pull vàng đơn giản làm tôi khá ngạc nhiên.
Dường như biết được điều thắc mắc của tôi, nàng mỉm cười:
– Trại sinh ai cũng đi tắm thay đồ cả rồi, Phong còn ngồi đây sao?
– Hử, đây có chỗ tắm rửa à?
– Có chứ, riêng cho cả nam lẫn nữ luôn! Cả ngày không tắm chịu sao nổi!
– Ầy chà, chân vầy tắm thế nào đây?
Tôi nắn chân thở dài.
– Phong khỏi tắm cũng được, cả ngày hôm nay đâu có vận động nhiều đâu, nên chắc là không sao!
– Ừa, thế cũng được!
Rồi nàng tròn mắt nhìn tôi:
– Sao còn ngồi đây?
– Ơ, gì nữa?
– Ngọc đã bảo tối nay đi dạo vòng quanh khu cắm trại mà còn hỏi lạ nữa!
– Ờ hén, quên! Hề hề! Nhưng mà đi bằng cách nào đây, để Ngọc cổng không tiện lắm, dìu đi thì cũng không được!
– Chuyện đó Phong đừng lo, Ngọc mới xin được cái này từ cô y tế nè!
Nói đoạn nàng rút từ dưới tấm bạt ra một cặp nạn chống đưa cho tôi:
– Đây, có cái này thì khỏi lo gì hết, đi lại thoải mái!
– Chống cái này đi hả, có kì không?
– Kì gì, ai cũng biết Phong bị gãy chân mà, vả lại…
Nàng bỗng ngập ngừng với đôi má hồng ửng.
– Hử, vả lại sao?
– Thì có Ngọc ở đây, ai dám trêu chọc Phong chứ?
Kết thúc câu nói, tôi nhìn nàng, nàng nhìn tôi, cả hai đều ngượng ngùng chẳng nói được câu nào. Và có lẽ sẽ như thế mãi nếu tôi không nhớ ra việc hai đứa còn phải đi dạo tối nay. Đúng là thi thoảng Lam Ngọc lại có những câu nói bá đạo mà đến tôi chẳng thể nào tưởng tượng được. Nhưng chung quy lại thì tôi thích Lam Ngọc như thế này hơn, nhất là đôi má hồng hồng đó nhìn xinh cực, cứ muốn véo cho một cái thôi.
Nhưng kể ra thì chống cặp nạn này đi lung tung trong khu cắm trại cũng có đôi chút ức chế. Cứ mỗi lần đi ngang trại nào, là mấy đứa trong trại đó cứ nhìn tôi với ánh mắt lạ lẫm cứ như tôi từ hành tinh nào rớt xuống vậy. Đôi lúc tôi muốn khõ cho mỗi đứa một cây nạn lắm nhưng nghĩ lại bị cả trăm đứa dí thì có mười cái mạng cũng không đủ chết.