Phần 87
Một ngày trước khi tôi xuống tay với thằng Nghĩa, tôi đã gặp một người mà chẳng ai có thể ngờ đến được. Người tôi phó thác hết trách nhiệm chăm sóc Hoàng Mai và cũng từng là kẻ thù số một của tôi lúc trước. Đó chính là thằng Vũ.
Trong lúc tôi còn đang ngồi nhà cay cú cái vụ thằng Nghĩa phá phanh xe của tôi thì chuông cổng bỗng vang lên. Lúc đầu tôi hơi sợ vì người đang đứng ngoài cổng đội nón kết lụp xụp, còn bịt cả khẩu trang làm tôi hơi liên tưởng đến mấy thằng xã hội đen chuyên đi đâm thuê chém mướn được thằng Nghĩa thuê đến đây để giết tôi cũng nên.
Như giải đáp thắc mắc của tôi, người đứng ngoài cổng đó nói khe khẽ:
– Tao Vũ đây, mở cổng cho tao đi!
– Ủa mày hả, sao tìm được nhà tao?
– Mở cửa trước đi, ở ngoài nói không tiện.
Nó vừa nói vừa nhìn dáo dác xung quanh nơi như sợ có người theo dõi.
Tôi biết ý nên lật đật chạy ra mở cổng cho nó vào ngay, vì xét ra thì thằng Vũ với tôi chẳng còn tý ân oán nào nữa cả. Tôi và nó đã giải quyết sòng phẳng từ lâu, Hoàng Mai tôi cũng đã buông bỏ để nó có thể toàn tâm làm lại con người tốt. Vả lại tôi với nó không gặp mặt đã lâu, nay nó chủ động tìm đến tôi thì ắt hẳn phải có chuyện hệ trọng lắm.
Vừa ngồi xuống ghê sô pha, tôi vào đề ngay:
– Sao mày biết nhà tao vậy?
– Hoàng Mai cho tao biết đó!
– Hoàng Mai? Thế mày đến đây tìm tao có việc gì?
– Có phải mày đang gặp rắc rối với thằng Nghĩa không?
– Sao mày biết vậy?
Nó chỉ thở dài rồi nghiêm mặt nhìn vào tôi:
– Thực ra tao là người của thằng Nghĩa!
– Cái… mày…
Tôi sửng sốt suýt bật khỏi ghế nhưng may sao vẫn còn có thể kiềm lại được. Tôi trấn tĩnh hỏi lại:
– Mày là người của thằng Nghĩa sao?
– Đúng, bé Phương và cả chiếc xe đạp của mày đều là do tao làm theo lệnh của nó!
– Thằng khốn, sao mày lại làm thế hả? Chẳng phải tao đã bảo mày phải toàn tâm với Hoàng Mai mà bớt làm chuyện xấu đi à?
– Bộ mày tưởng tao muốn lắm sao, tao chỉ vì bất đắc dĩ thôi!
– Sao, mày nói gì?
– Thằng Nghĩa nó uy hiếp tao, nếu tao không làm theo lệnh của nó, nó sẽ gây khó dễ cho Hoàng Mai. Mày nghĩ xem tao có làm trái lệnh nó được không?
Lúc này mặt thằng Vũ nghiêm nghị hơn bao giờ hết. Từ trong ánh mắt của nó như ẩn chứa một nỗi niềm gì đó rất căm phẫn, rất hận thù. Nhưng chắc có lẽ vì biểu hiện đó nên tôi mới tin là nó nói thật.
Tôi ngã ra ghế thở dài:
– Thôi được rồi, tao không chấp nhất chuyện này! Thế mày đến đây ngoài mấy việc này ra còn gì nữa không?
– Còn một chuyện và cũng là chuyện hệ trọng nhất tao muốn nói với mày đây!
– Thế mày nói đi!
– Kể từ khi mày đưa tao cái thẻ nhớ, tao đã xem lại chính mình và cảm thấy ghê tởm bản thân! Mày nói đúng, tao không nên vướng quá nhiều vào mấy cái chuyện phức tạp này, nên tao muốn thoát khỏi đó và cũng là vì Hoàng Mai!
– Mày tính thoát bằng cách gì?
– Chỉ cần phế truất chức bí thư đoàn trường của nó, làm cho nó mất đi nguồn thu nhập bất chính là tao cam đoan chẳng có thằng nào còn theo nó nữa!
– Mày nói thu nhập bất chính à?
– Đúng, nó lợi dụng chứ bí thư đoàn trường làm nhiều việc xấu lắm, từ bớt xén tiền quỹ đoàn cho đến ăn chặn tiền từ thiện đoàn trường, có chuyện gì mà tao không biết nó chứ!
– Thế sao mày không phanh phui đi!
– Không, một mình tao không đủ sức! Bởi thế nên tao mới nhờ đến mày vì cơ bản nó cũng là kẻ thù của mày, đúng chứ?
– Thế mày cần gì ở tao?
Nó từ tốn nâng cốc nước tôi đặt lên bàn lúc nãy dốc một ngụm rồi quệt miệng:
– Tao muốn hợp tác với mày!
– Hợp tác như thế nào, kế hoạch của mày ra sao?
– Được thôi, tao sẽ nói kế hoạch cho mày biết để mày có thể suy nghĩ tường tận, vì nếu hợp tác với tao, mày sẽ chịu thiệt một tí đấy!
Dù đã mường tượng ra được phần nào kế hoạch của nó nhưng tôi vẫn muốn được nghe chính miệng nó trình bày lại kế hoạch với tôi để xem như sự nhất quán giữa hai con người chung một kẻ thù, hai bằng hữu chung một chí tuyến.
Nó kể rất rành mạch và rõ ràng từng chi tiết kế hoạch cho tôi biết, theo đó giai đoạn đầu của kế hoạch là tôi phải cách li khỏi trường học và với mọi người thân mà tôi biết để tránh liên luỵ đến họ cũng như là để bảo toàn danh tính cho tôi vì để thực hiện kế hoạch này, tôi phải đóng vai một người khác, một thằng ăn chơi liêu lỏng thực thụ.
– Sao, mày đồng ý chứ?
– Việc này… chậc… tao cũng không chắc!
Tôi cắn môi lưỡng lự.
– Số điện thoại tao đây, khi nào mày quyết định thì nhắn tin cho tao. Tao sẽ sắp xếp cho mày vị trí phù hợp!
– Được, tao sẽ suy nghĩ lại!
– Ừ, tạm biệt!
– À mà khoan đã!
Nửa chừng nó ra khỏi cổng, tôi gọi với.
– Gì đấy?
– Mày với Hoàng Mai thế nào rồi?
– Hề, chỉ còn một trở ngại duy nhất là thằng Nghĩa thôi!
Nó chào tạm biết rồi lại bịt khẩu trang, đội chiếc nón kết vào xoay vòng chiếc pê đan đạp xe rời khỏi nhà tôi.
Vẻ như nếu thằng Nghĩa bị hạ gục, sẽ có rất nhiều lợi ích kéo theo. Ngọc Lan sẽ được tự do, thằng Vũ sẽ đến với Hoàng Mai và những người thân xung quanh tôi cũng được an toàn nữa.