Phần 98
– Chà, cũng xa nhễ? Để tao vào hỏi lại đã!
Nó hì hục chạy vào trong lớp, chắc là hỏi ý kiến của phụ huynh cũng không chừng. Lát sau nó trở ra với bộ mặt cực kì phởn:
– Được rồi tụi mày ơi, mẹ tao cho tao đi về quê rồi!
– Ớ, thì ra nãy giờ vào hỏi mẹ mày đấy hả?
– Ờ, tao năng nĩ gãy lưỡi mới được đó mày!
– Tội gớm hồn, chậc! Đúng là bé ngoan mà!
Toàn phởn xoa đầu trêu đùa thằng Khanh khiến nó nổi máu:
– Cút cho bố, xoa lần nữa tao liều mạng với mày!
– Giỡn tý mà chú cứ giảy đong đỏng lên, chậc!
– Thằng cô hồn này, cù nhay hả mạy?
Khanh khờ tức tối rượt thằng Toàn hết mấy vòng hàng lang. Nhưng mọi người biết đấy, với tướng tá bị thịt của mình thì còn lâu Khanh khờ mới bắt kịp được Toàn phởn nhà ta. Bí cách chẳng biết trị thằng Toàn thế nào, Khanh khờ ngồi thụp xuống ghế thở dốc:
– Mịa, chạy gì như sóc! Nghỉ chơi đi mày!
– Bởi… mày còn lâu lắm mới đủ trình đụng vào anh mày, nhớ chữa?
– Nhớ nhớ cái đầu mày, chết với tao nhe con!
Khanh khờ đột nhiên kéo giật tay của thằng Toàn làm nó té oạch ra băng ghế. Còn chưa thôi, nó lấy tay cặp vào cổ của thằng Toàn mà gằn giọng:
– Dạ Toàn, bố tha cho!
– Mơ đi cưng!
– Này thì mơ!
Nó luồn tay cù léc thằng Toàn chảy cả nước mắt.
– Ahhhh… há há… tổ bà mày… nhột!
– Dạ Toàn!
– Đết!
– Dạ Toàn…
– É… hé hé… dạ dạ anh Khanh tha cho em…
– Lần sau còn dám chọc quê bố nữa hết?
– Dạ, hết…
– Ờ, biết điều đấy, lần này bố tha cho!
Nhìn tụi nó cười đùa thế tôi cũng chẳng biết nói gì ngoài cười hền hệt như thằng điên. Tính ra cũng đã có 4 người về quê cùng tôi rồi, nhưng vãn còn thấy thiếu thiếu nhiều lắm và người đầu tiên trong danh sách đó chính là Lam Ngọc. Trong suốt những tháng ngày học cùng nàng, tôi đã nung nấu ý đính muốn mời nàng về quê từ lâu. Nhưng bây giờ vẻ như Lam Ngọc đang gặp chuyện gì đó khiến nàng trở lạnh nhạt với mọi người, kể cả tôi. Thế nên tôi mới đắn đo nửa muốn nửa không.
Ngọc Lan có lẽ thấy tôi đang thẫn thờ nên khẽ đập vai:
– Nè, lại đang nghĩ gì nữa đó!
– Ừ thì đang nghĩ có nên rũ Lam Ngọc hay không!
– Suy nghĩ gì chứ, đương nhiên là phải rũ rồi, bạn của tụi mình mà!
– Nhưng Lan thấy đấy, dạo này Ngọc hình như lạnh lùng hơn trước, Phong thấy sao sao ấy!
– Sao sao cái gì, đi theo Lan!
Nàng dắt tôi luồn qua đám người đông nghẹt trước cửa lớp để gặp Lam Ngọc giờ này đang cặm cụi ngồi ghi chép thứ gì đó trong cuốn sổ của mình.
Vừa thấy nàng, Ngọc Lan đã vội xà tới ngồi chung:
– Nè Ngọc, hè này có rảnh không?
– Thì có, làm gì thế?
– Về quê nội của Phong chơi đi, có cả nhóm của Nhật Toàn với mình nữa nè!
– Thôi không rảnh đâu!
– Sao thế vui mà, đi chơi với tụi mình đi Ngọc!
– Người ta có rũ đâu mà đi! Khéo lại bảo là đi chực nữa!
– Nghe thấy gì chưa Phong? Ngồi vào đi!
Ngọc Lan kẻo mạnh tôi xuống ngồi thay vào chỗ nàng. Còn nàng thì đứng dậy đốc thúc.
– À, Ngọc này! Hè này mình định về quê nội chơi, Ngọc có hứng thú về không?
– Quê nội Phong ở đâu?
– Ở Bến Tre!
– Có phải chỗ đó nhiều dừa lằm phải không?
– À ừ lúc trước là thế, nhưng không biết bây giờ ra sao nữa!
– Ừm, nghe có vẻ vui thật đấy, nhưng để Ngọc về suy Nghĩ lại đã, chừng nào Phong về?
– 26/5 mình nghỉ hè, 28/5 là bắt đầu khởi hành. Nếu Ngọc muốn đi thì 7h sáng tập trung ở nhà Phong nha!
– Ừ rồi! Bây giờ Ngọc phải kiểm lại danh sách lớp trước khi đưa cho cô, hai người làm việc của mình đi!
Nàng lại giở cuốn sổ ra tiếp tục nhìn chăm chú vào đó. Tôi với Ngọc Lan không còn việc gì nữa nên đành rời khỏi chỗ đó, trở về chỗ cũ nơi đám thằng toàn đang tập kích ở đó giỡn hớt.
Thấy tôi thở dài liên tục, nàng vỗ vai cười khì:
– Vui lên nào, Lam Ngọc là vậy đó, có đôi lúc bất thường lắm!
– Ừa, chắc thế! Nhưng Phong còn đang suy nghĩ có nên rũ người này không thôi, vì Phong đã hứa lúc trước rồi!
– Hì, hứa thì phải làm chứ, đó là ai vậy?
– Ừ thì… đó là Hoàng Mai…
Đột nhiên Ngọc Lan lặng một lúc lâu. Đôi mắt xanh biếc của nàng tròn xoe, nhìn vô hồn đến lạnh lùng. Đi bên nàng mà cứ như đi cạnh cục nước đá, khắp người nàng cứ như tỏa ra đầy hàn khí, lạnh phát kinh.