Phần 5
Tôi vẫn tiếp tục theo dõi từng bước chan của Toàn phởn, với tôi cái hành động chà viên đá lạnh và mắt cá chân không đơn thuần là để làm mát. Bằng chứng là khi tôi hỏi thằng Tuyên kế bên nó cũng thấy có gì đó khác thường nơi Toàn phởn. Nhưng cũng như tôi, nó chỉ biết dõi theo những bước chạy trên sân cỏ mà thôi.
Những phút đầu đội tôi chơi có phần khởi sắc hơn bằng những đường chuyền chính xác từ chân của thằng Tiến đến được nơi Toàn phởn. Cứ mỗi lần như thế, Toàn phởn lại khuấy đảo hàng phòng ngự đối phương bằng những cú ngoặc bóng dẻo như kẹo kéo.
Nhưng có vẻ như nó không còn đá quyết liệt như hồi hiệp 1. Những bước chạy của nó cũng chậm đi thấy rõ. Do đó sau những cú ngoặc bóng, nó không đủ tốc độ để bức phá lên và thường bị hậu vệ đội bạn đuổi kịp.
Điều đó vẫn chưa ảnh hưởng gì đến lối đá của đội. Bởi lẽ lúc bình thường đã khó vượt qua mấy thằng hậu về cao to đó nên khi nó yếu đi chút xíu cũng không hề gì. Mọi chuyện cứ tiếp diễn như thế cho đến khi đội tôi lại tổ chức được một pha phản công sau tình huống cắt bóng của thằng Hiếu.
Bóng được nó chuyền lên cho thằng Tiến đang chạy chỗ ở tuyến trên. Khác với lối chơi thường thấy, áp lực của đợt phản công khiến cho thằng Tiến không thể đứng yên một chỗ chuyền bổng lên được. Nó chạy cánh với tốc độ thần tốc rồi căng ngang vào cho Toàn phởn cũng đang bức tốc ở trung lộ.
Với kĩ thuật sẵn có của mình, nó dễ dàng tiếp bóng rồi làm một động tác xỏ kim qua chân thằng hậu vệ duy nhất của đội bạn rồi tiếp tục bức phá với tốc độ tối đa.
Đến lúc này, công việc duy nhất của nó là tung một cú sút để kết thúc pha phản công mẫu mực. Thế nhưng đang chạy ngon trớn, nó bỗng khựng lại vài nhịp trước khi tiếp tục chạy cà nhắc đến khung thành đối phương. Thằng thủ môn đã nhận biết được điều đó, nó nhanh chóng thừa cơ lao lên để cản phá pha lên bóng.
Biết chẳng thể làm gì hơn, Toàn phởn đành dốc bóng sang bên lần cuối rồi nghiêng người cố cứa lòng một quả hình trái chuối vào khung thành đối phương. Nhưng chân nó có vẻ đau quá, chưa vung hết biên độ nó đã nhăn mặtco chân lại làm lệch đi đường bóng. Kết quả là, trái bóng vẫn đi hình trái chuối nhưng chuối luôn ra ngoài trong sự tiếc nuối cực độ của tụi Phú nổ lần cả mấy thằng trong đội tôi.
– Gì thế Toàn, chân mày bị sao hả?
Thằng Tiến thấy lạ bèn chạy đến chỗ Toàn phởn xem xét. Nhưng cũng giống như khi nói chuyện với tôi, Toàn phởn ngay lập tức đứng thẳng dậy như chẳng hề bị gì trước đó:
– Có gì đâu, tao bị vấp ụ cỏ thôi mà!
– Thiệt không? Nhìn mày cứ như bị chấn thướng á!
– Có đâu, thôi về phòng thủ đi, tụi nó phát bóng lên rồi kìa!
Trong bóng đá có câu, nếu bạn liên tục bở lỡ cơ hội bạn sẽ phải trả giá đắt. Hôm nay điều đó đã đến với đội tôi.
Trong một tình huống lên bóng của đội 12a7. Với sự càn lượt khủng khiếp. Thằng tiền đạo bên đó hiên ngang dẫn bóng đến hơn giữa sân trước khi chuyền ngược về cho tuyến tiền vệ.
Toàn phởn lúc này không còn tham gia nhiều vào những tình huống phòng thủ nữa, nó chỉ tranh giành bóng ở phần sân đối phương chứ không chạy về hăng hái như hiệp đầu. Do đó đảm nhiệm công việc phòng thủ tuyến giữa lúc này chỉ có thằng Tiến và thằng Hiếu, người có thể hình tốt nhất lúc này trong đội. Tuy nhiên cả hai thằng đó đều phải bó tay trước lối chơi đầy sức mạnh của hàng công đội đối phương và để bọn nó vượt mặt.
Đến lúc này chỉ có sự quyết liệt của Khang đinh mới cản pháđược những đường lên bóng của thằng tiền đạo đó. Khi thấy đối phương dẫn bóng cậnkề đến chỗ mình, Khang đinh hùng hổ lao lên xoạt bóng. Thằng tiền đạo đó có hơibị bất ngờ, nó để bóng bật khỏi chân. Nhưng rất nhanh chóng, đồng đội của nó ởphía sau đã kịp đón lấy đường bóng đó. Nó tung một cú sút chìm hướng về phía khung thành.
Khanh khờ vội cuối người xuống đón bóng nhưng chừng thấy không được, nó liền xoạc chân phá bóng ra vì đường bóng đi khá căng.
Bóng bật lại ngay trên đường tiến của thằng tiền đạo, nó định co giò sút bồi một quả uy lực nhưng lúc đó Khang đinh đã xuất hiện. Nó lại xoạc bóng nhằm cứu thua cho đội. Tuy nhiên lần này pha xoạc bóng chỉ nhằm mục đích vớt vác khi bóng còn ở rất xa tầm với của nó, vì vậy cú xoạc vào ngay chân thằng tiền đạo khiến nó ngã nhào xuống đất.
– Hoét…
Tiếng còi của trọng tài cất lên. Ông lạnh lùng chỉ tay vào chấm phạt đền không chút lưỡng lự.
– Pha đó không có lỗi mà trọng tài! – Toàn phởn chạy đến vớt vác.
– Không có lỗi sao được, xoạc vào chân người ta té thế mà!
Toàn phởn chẳng thể cãi được gì. Trong pha vừa rồi ông cũng đứng rất gần chỗ của bọn nó, có lẽ còn gần hơn cả thằng Toàn trên sân. Thế nên đội tôi chẳng còn cách nào hơn là để bọn 12a7 thực hiện cú phạt đền.
Thằng tiền đạo lạnh lùng đặt quả bóng xuống chấm phạt rồi từtừ lui về chuẩn bị cho một cú sút mà tôi đoán sẽ không hề nhẹ một chút nào.
Sau hiệu lệnh trọng tài nó hùng hụt lao lên co giò sút mộtcú đầy uy lực như dự đoán. Bóng đi thẳng vào chính giữa khung thành nhưng Khanh khờ đá phán đoán sai, nó đã bay về hướng bên phải. Ấy vậy mà cái chân của nó vẫn còn tác dụng. Khanh khờ cố dùng chút sức còn lại vung chân định tống đường bóng đó ra ngoài. Nhưng những nổ lực của nó chỉ làm trái bóng tưng lên đập vào xà ngang rồi tưng vào lưới trong sự bất lực của nó.
– 2 – 0, Cú sút quá đẹp!
Cổ động viên đội nó hô hào nhiệt tình khi cách biệt đã được nhân đôi. Trái ngược với hình ảnh đó là những gương mặt uể oải, nhưng tiếng thở dài não nề phái bên đội tôi. Người rầu rĩ nhất lúc này là Toàn phởn, nó chẳng thể đứng vững được nữa đành ngồi bệt xuống đất ôm cổ chân, mặt nhăn lên như trong cơn đau bụng tột độ.
– Mày bị sao thế Toàn?
Nó không trả lời câu nào. Chỉ mím môi lắc đầu thay cho sự đau đớn mà nó đang chịu đựng.
– Thằng Toàn bị chấn thương rồi, thay người đê tụi bây còn đứng đó làm gì?
Phú nổ ở ngoài hóng mỏ vào quan quát. Tuy nhiên lớp trưởng Tiến đã gạt nó sang một quên vào cái nhíu mày bực dọc. Nó quay sang Toàn phởn nghiêm giọng:
– Mày sao rồi, còn đá được không?
– Đ… được! – Toàn phởn cố rít cho ra tiếng.
– Thôi, mày thế này thì đã đấm gì nữa! Vào nghĩ đi, để thằng Phong vào thay!
Hết cách, Toàn phởn đành ra khỏi sân nhờ vào sự giúp đỡ của thằng Tiến. Khi hai tui nó đi đến gần đường biên, tôi mới chạy ra phụ đỡ thằngToàn vào. Chấn thương của nó khá nặng. Tôi đoán có lẽ nó đã bị từ lúc va chạm với thằng hậu vệ đối phương tới bây giờ. Do cố gắn gượng nên chỗ trật đã lệch nặng hơn. Tôi nhìn nó ái ngại:
– Mày rán như thế làm gì, không được thì phải thay người chứ!
– Lúc đó tao thấy còn khỏe mà. Do pha lúc nãy nên mới làm tao bị trật thôi!
– Uầy, mày đừng có nói dối với tao nữa. Tao biết tổng mày đang muốn lo cho đội chứ gì?
– Ừ, thì vậy…
– Bóng đá mà, có phải môn thể thao cá nhân đâu… à mà Toàn này…
– Hả?
– Rụp…
Nó chưa kịp nhận ra điều gì. Tôi đã vận lực bẻ khớp lại cho nó nghe khô khốc. Đến khi nó dần nhận thức lại thì cái khớp trật của nó đã được tôi bẻ lại lành lặn. Nó trố mắt nhìn tôi:
– Thằng tó mày lại dùng chiêu này nữa à?
– Chứ sao, không thế thì sao mà bẻ khớp lại được!
– Đội 11a4 có đá không, mọi người đang chờ đấy!
Tiếng trọng tài giục ở bên ngoài. Toàn phởn nghe được liền vội vã đứng dậy nhưng tôi đã kịp rịt tay nó tròn mắt:
– Mày đi đâu đấy?
– Đá tiếp chứ sao?
– Với cái chân đó?
– Ờ!
Ngay lập tức tôi phải kéo nó ngồi xuống nghiêm giọng:
– Mày điên à, muốn tàn phế luôn hay gì đấy?
– Điên gì, kế hoạch vẫn phải tiến hành chớ!
– Thôi, giờ còn kế hoạch gì nữa! Để tao ra sân đá cho!
– Uầy, chưa tới lúc mà!
Tuy nhiên tôi không trả lời nó nữa. Bây giờ mà đôi co với nó sẽ chẳng còn thời gian cho trận đấu. Thế nên tôi chỉ đứng lên đặt tay lên vai nó cười nhoẻn:
– Cứ ngồi đấy thưởng thức trận đấu đi!