Phần 102
Ngày hôm sau cũng vậy, hoàn toàn không có một tí động tĩnh gì cho thấy tụi thằng Thái sẽ hành động cho dù là một dấu hiệu nhỏ nhất. Ngay cả cảm giác bị theo dõi như mấy lần trước cũng không có. Tôi bắt đầu cảm thấy hoang mang tự hỏi rằng có khi nào tụi thằng Thái thấy nản mà bỏ qua cho tôi hay không?
Tất nhiên, câu trả lời là không.
Ngay ngày hôm sao, tụi thằng Thái đã bắt đầu có hành động, thế nhưng mục tiêu không phải là tôi mà là tụi thằng Vũ.
Vào ngày hôm đó, khi đã yên vị trong phòng mình sau khi ôn lại mớ bài vở chuẩn bị cho ngày mai, tôi bỗng nhận được điện thoại từ thằng Vũ. Vừa mở máy, nó đã nói với giọng thất thần:
– Là mày hả?
– Ờ tao đây! Chuyện gì thế?
– Tụi bạn tao nhờ theo dõi mày ấy…
– Nó sao? – Tôi bắt đầu sốt sắng.
– Tụi nó bị mai phục đánh hội đồng…
– Cái…
Tôi lúc đó chết trân tại chỗ như chưa thể hiểu được những gì mà thằng Vũ nói ở đầu bên kia, nhưng chắc chắn nó đã nói như thế. Nó nằm ngoài mọi tiên liệu của tôi về nhưng gì mà tụi thằng Thái có thể làm.
Tôi thở ra, nói không ra hơi như để xác nhận lại.
– Tụi bạn của mày bị chặn đường đánh?
– Ừ, Mới tối hôm nay! Hai thằng bạn tao trên đường về bị một đám dùng tuýp sắt chặn đánh.
– Rồi tụi nó có sao không?
– Hai thằng bị ngoại thương nặng lắm đang nằm ở bệnh viện, tao mới đi thăm tụi nó về đây, coi bộ khó mà lành trong 1 2 tuần được. Thế nên…
– Tao hiểu rồi! Mày cứ lo tụi nó đi, tao không sao đâu!
– Nhưng…
– Mày giúp tao như vậy là nhiều rồi, từ nay để chuyện này tự tao giải quyết cho!
– Ừ, thôi được rồi! – Nó thở dài vô vọng.
– Cho tao gửi lời hỏi thăm tới tụi bạn mày nha! Khi xong mọi chuyện tao sẽ đến thăm tụi nó!
– Ừ, 1 mình mày nhớ cân nhắc trước khi làm gì đấy!
– Ok, tao biết rồi!
Cuộc trò chuyện kết thúc một cách ngắn ngủi nhưng đầy biến cố. Đến giờ tôi còn chưa hết bàng hoàng khi nghe tin đám bạn của thằng Vũ bị đánh. Tôi ngã lưng xuống giường thở một hơi đầy mỏi mệt mà trong đầu xuất hiện không biết bao nhiêu là câu hỏi. Tất cả đều xoay quanh lí do tại sao tụi thằng Vũ lại bị chặn đánh và tại sao tụi nó lại biết được chuyện đó.
Suốt cả đêm hôm đó, tôi cứ nằm vắt tay lên trán suy nghĩ mãi về những câu hỏi đó. Tôi không thể ngờ tụi thằng Thái lại cao tay hơn tôi đến vậy. Nó đã trực tiếp triệt đi cứu cánh cuối cùng của tôi là tụi thằng Vũ và khiến tôi phải tự mình đối mặt với chuyện này một cách bất đắc dĩ. Giờ đây tôi đang hoang mang mai mốt sẽ đối phó với nó bằng cách nào nữa. Tình thế của tôi bây giờ cứ như cá nằm trên thớt vậy.
Kết thúc đêm hôm đó, tôi ngủ quên lúc nào không hay mà vẫn chưa thể tìm ra bất cứ cách gì để giải quyết. Đêm hôm đó tôi mơ rất nhiều những giấc mơ không thể lí giải, nhưng quan trọng nhất là giấc mơ Ngọc Lan rời xa tôi lại xuất hiện len lỏi đâu đó trong mớ hỗn độn, chồng chất.
Dư âm của biến cố đó làm đâu tôi ong ong mấy ngày liền. Ngày hôm sau, tôi vẫn đến nhà Ngọc Lan rước nàng như mọi ngày mà phải cố tỏ ra thật mình thường dù trong lòng râm ran như lửa đốt. Tôi sợ tụi thằng Thái sẽ ập ra bất cứ lúc nào và làm hại Ngọc Lan như cái hôm chúng nó làm hại bạn của thằng Vũ hoặc thậm chí là tệ hơn.
Do vậy, suốt đường đi đến trường tôi liên tục phải để ý xung quanh đề phòng mọi chuyện có thể xảy ra. Việc này tất nhiên không qua được mắt của Ngọc Lan, nàng tròn mắt:
– Kiếm ai hả anh?
– Đâu có, tại anh quan sát đường ấy mà!
– Đường vắng mà anh không cần phải cẩn trọng vậy đâu!
– À hề hề! Anh muốn cẩn thận ấy mà! Làm sao anh để em bị gì được!
– Thôi đi ông tướng, làm quá hà!
Nhớ đến kèo đi chơi của Toàn phởn, tôi hỏi nàng đảnh chuyện:
– Mà em nè, cuối tuần này em muốn đi đâu chơi?
– Hì, đi đâu cũng được mà anh! Dù gì em đã đi hết Sài Gòn đâu!
– Ừm, nhắc mới nhớ từ khi về đây anh thấy em ít khi đi đâu xa nhỉ?
– Hì, có ai đi cùng đâu mà đi, em thích đi đây đó với bạn hơn mà đều ở bên Pháp hết rồi!
– Thế giờ em còn liên lạc với họ không?
– Cũng còn thi thoảng qua yahoo đó anh!
– Thế có buồn không!
– Điều này thì chắc chắn không rồi chéri à! Ở đây có anh và mọi người sao mà em buồn được!
– Hề hề, thế từ nay anh sẽ chở em đi khắp Sài Gòn này luôn!
– Hi, cảm ơn anh!
Kèm với chất giọng lơ lớ đầy ngọt ngào, Ngọc Lan khẽ vòng tay ôm tôi từ sau khiến cho bao giác quan của tôi trở nên bấn loạn. Tôi có thể cảm nhận được hơi ấm lan tỏa từ cơ thể nàng và cả sự mềm mại, ấm áp từ đôi má đang áp sát vào lưng tôi một cách nũng nịu. Nó như xoa dịu sự lo lắng trong lòng tôi, trong một khoảnh khắc, tôi đột nhiên cảm thấy thật thanh thản và thoải mái. Cảm giác mà chỉ có Ngọc Lan mới có thể mang lại cho tôi được.
Cảm giác hạnh phúc ấy không tồn tại được lâu. Khi tôi và Ngọc Lan đến cổng trường, vừa chuẩn bị chạy xe vào, tôi giật bỗng giật mình phát hiện ra thằng Thái đang đứng ngay trước cổng cùng hai thằng bạn của nó mà tôi đã gặp trước đây.
Thấy tôi, nó nhoẽn miệng nhướng mày bằng điệu bộ đầy thách thức. Điều đó khiến tôi khựng lại một nhịp trước khi nhín ga lao thẳng vào trong tránh khỏi tầm mắt của nó. Ngọc Lan ngồi sau có một phen hú vía suýt bật ngửa khỏi xe tôi nếu không nhanh tay vịnh chắc. Tất nhiên nàng không biết gì về thằng Thái cả, đối với nàng nó chỉ là một người bình thường như bao người khác.
Thế nên thấy tôi có hành động lạ, nàng dò hỏi với anh mắt chưa hết hoảng hốt:
– Có chuyện gì vậy anh?
– À… tại anh mắc vệ sinh nên vọt vào lẹ để đi. Anh làm em sợ hả?
– Không sao đâu, tại thấy anh đột nhiên lạ nên em hỏi!
– Ừ, hề hề, bản năng mà em!
– Vậy còn hông mau đi đi?
– À rồi anh đi đây. Em vào lớp trước đi, nhớ cẩn thận trước sau nhe!
Tôi miễn cưỡng chạy một mạch vào nhà vệ sinh để cho giống một người đang bị mót đến nơi.
Vừa rồi thằng nếu không nhanh trí bịa ra chuyện này, có lẽ Ngọc Lan đã truy ra đến cùng rồi. Nhưng thú thật tôi vẫn chưa hết bàng hoàng khi chứng kiến thằng Thái mò đến tận trước tôi để đón đầu như thế này. Nó cứ như một đòn tâm lý giáng mạnh vào nỗi sợ của tôi là Ngọc Lan. Và tôi không thể phủ nhận rằng, đòn đó đã phần nào thành công khi khiến cho tôi bấn loạn và phải vụt nước rửa mặt cả chục lần mới lấy lại được bình tĩnh.
Rời khỏi nhà vệ sinh, tôi lê từng bước nặng nhọc về lớp mà trong lòng không khỏi suy nghĩ vẫn vơ về chuyện lúc nãy. Toàn bộ cảm giác hạnh phúc mà Ngọc Lan tạo cho tôi khi nãy đều bay mất vẹo để lại trong tôi bây giờ chỉ toàn là cảm giác lo sợ và hoang mang. Mới vừa nãy nó đã mò đến tận trường tôi rồi, mai mốt nó còn làm gì hơn nữa chứ.