Phần 17
Thực sự thì tôi không còn tin vào đôi mắt của mình lúc này nữa bởi những gì nó thấy nằm ngoài sức tưởng tượng của tôi. Ngọc Lan bây giờ đang đứng trước mặt tôi với một ngoại hình thật lạ lẫm. Dù chỉ là một sự thay đổi mái tóc và đôi mắt nhưng cũng đủ để tôi choáng ngợp đến không nói nên lời.
Bởi lẽ mái tóc trước mặt tôi đây là một mái tóc vàng hoe ôm trọn lấy gương mặt xinh xắn của nàng. Và trên gương mặt đó, đôi mắt xanh mà tôi cứ ngỡ đã biến mất trong miền kí ức lại xuất hiện một lần nữa huyễn hoặc và quyến rũ như chưa từng bị mất đi.
Thấy tôi cứ há hốc không sao nói thành lời, nàng thở dài nhìn sâu vào mắt tôi:
– Đây là con người thật của em, là những gì em đã giấu anh lâu nay!
Ngỡ ngàng, sững sốt và có một chút bồi hồi, tôi hỏi nàng:
– Vậy tại sao em lại phải giấu đi?
Nàng nghiêng mái đầu dùng khăn lau đi những lọn tóc còn ướt:
– Chắc anh cũng đã một lần nhìn thấy màu tóc thật của em rồi phải không? Cái lần anh vào phòng em đưa chai dầu gội đó!
Nghe nàng nói, tôi dần dần nhớ ra những kí ức của hơn 1 năm về trước. Đó là khi tôi qua nhà Ngọc Lan để tập dợt văn nghệ chuẩn bị cho ngày nhà giáo. Trong lúc vào phòng nàng đưa chai dầu gội, tôi đã thoáng thấy màu tóc vàng óng của nàng trong một tai nạn vô ý.
Lúc đó, tôi cũng không suy nghĩ nhiều về chuyện này nên nó đã vô tình bị lãng quên theo năm tháng.
Tôi đưa tay lên chạm vào những lọn tóc vàng óng của nàng, thở ra:
– Do về đây nên em phải nhuộm tóc cho phù hợp phải không?
Được tôi bắt đúng tâm trạng, thằng thở dài buồn bã:
– Um, đó là lí do em luôn phải nhuộm tóc khi ở đây!
Tôi hoàn toàn thông cảm cho hành động của nàng. Ở Việt Nam không được tự do như nước ngoài. Trừ khi bạn là người nổi tiếng, nếu không mọi người sẽ nhìn bạn với một ánh mắt tò mò, xăm xoi nếu thấy bạn mang một màu tóc vàng hoe như nàng hoặc bất kì một màu tóc nào khác thường. Đó là chưa kể Ngọc Lan vẫn còn đi học, nàng không thể mang cái màu tóc đó đến trường mỗi ngày được.
Tuy nhiên về màu tóc của nàng, tôi có thể thấu hiểu. Còn đôi mắt xanh biếc của nàng thì sao? Trong lúc tôi đang dần quen với một Ngọc Lan có đôi mắt bình thường như bao người con gái khác, nay đôi mắt xanh đó lại xuất hiện khiến tôi vô cùng bối rối.
Tôi lại hỏi nàng:
– Vậy còn đôi mắt của em thì sao Lan? Anh nhớ em đã phẫu thuật rồi mà!
Tự nhiên sắc mặt Ngọc Lan trầm đi hẳn, nàng lại nhích ra xa cách khỏi tầm với của tôi như đang sợ một điều gì đó.
Nàng ngập ngừng:
– Đúng là lúc đầu khi chẩn đoán, bác sĩ đã bảo em phải phẫu thuật thay mắt. Nhưng trong lúc chờ có người hiến, em đã tìm đến bệnh viện khác để khám và được bác sĩ ở đó cho biết là không cần phải thay mắt vẫn có thể chữa trị được. Thế nên em đã chấp nhận chữa trị theo phương pháp của họ và đã chữa thành công.
Tôi thoáng cau mày:
– Vậy tại sao em lại nói với anh là phải phẫu thuật thay mắt?
Nàng cúi mặt xuống, giọng nói có phần rụt rè:
– Đ… đây là do ý của Ngọc Mi! Con bé bảo em đây là một dịp tốt để thử anh nên em mới đeo lens màu khác khi về đây và viết cho anh bức thư đó!
Nhưng rồi Ngọc Lan ngước lên lắc đầu nhìn tôi một cách bối rối:
– Nhưng anh đừng trách Ngọc Mi nha! Dù là ý kiến của nó nhưng người đồng ý làm theo là em! Thế nên có giận anh hãy giận em, đừng giận bé Mi nha anh!
Nhìn Ngọc Lan hiện giờ thấy thương cực, đôi mắt xanh biếc như chực sắp tuôn trào đến nơi. Đôi mắt xanh mà tôi cứ ngỡ hai viên ngọc bích đang chìm trong một dòng suối ướt lệ.
Tôi không trách bé Mi vì từ xưa giờ những chuyện nó làm đều muốn giúp tôi trở nên trưởng thành hơn. Tôi càng không trách Ngọc Lan vì tôi biết nàng luôn yêu tôi hết mình từ đầu đến giờ.
Tôi chỉ băn khoăn:
– Nhưng nếu chỉ vì đôi mắt xanh này mà anh không chấp nhận em thì sao?
Nàng cúi mặt xuống, vân vê vạt áo đến nhăn nhúm:
– Làm theo cách của Ngọc Mi, em đã chấp nhận đánh cược cả tình yêu của mình rồi. Nếu thành công, em sẽ tin tưởng và yêu anh hết mình…
– Còn nếu thất bại…
Ngọc Lan mím môi ngập ngừng trong từng hơi thở. Có lẽ nàng đang phải cố suy nghĩ ra một câu nào đó bớt tổn thương tôi hơn hoặc chỉ đơn thuần là câu nói nào đó có mực độ chỉ trích nhẹ hơn.
Nhưng có lẽ tôi đã nhầm, nàng không có ý định oán trách hay chỉ trích tôi vì câu hỏi đó. Trái lại nàng chỉ mỉm cười khẽ quệt đi những giọt nước mắt đang âm thầm tuôn ra:
– Em sẽ ủng hộ anh đến với người mà anh thích! Dù có là bé Mi, Lam Ngọc hay là Hoàng Mai đi chăng nữa em…
– Đủ rồi, em đừng nói nữa!
Tôi ôm chầm nàng vào lòng mà không cần phải suy nghĩ thêm một giây nào.
Vừa rồi tôi lại thấy, một lần nữa tôi lại thấy những giọt nước mắt trên gương mặt nàng. Chúng tựa như những giọt kim cương quý giá mà tôi đã tự hứa với lòng là sẽ không bao giờ để nàng phải đánh rơi nó xuống đất.
Nàng lại giấu đi cảm xúc một lần nữa trong cái gương mặt mỉm cười cùng với những giọt nước mắt. Bộ dạng mà tôi đã nói nàng không được làm nữa kể từ khi tôi với nàng bắt đầu quen nhau. Nay vô tình tôi lại ép nàng bộc lộ ra một cách đau đớn.
Nàng chìm trong lòng tôi nhưng giọng nói lơ lớ pha lẫn một chút hơi nước vẫn phát ra:
– Em xin lỗi! Lẽ ra em không nên thử thách anh bằng cách này! Em có cảm giác như mình đã lừa dối anh!
Khẽ vuốt những lọn tóc vàng óng phảng phất hương thơm của nàng, tôi thở ra:
– Không! Những gì em làm đều hoàn toàn đúng, nếu em không làm vậy, anh có lẽ sẽ mãi lạc lối và không bao giờ tìm được mục tiêu của đời mình đâu! Cho nên anh phải cảm ơn em mới đúng!
Ngọc Lan không nói gì nữa, chắc nàng đã hiểu tình cảm của tôi dành cho nàng như thế nào. Nhưng thay cho lời nói, nàng đột nhiên vén áo tôi lên cắn vào ngực tôi một cú đau muốn ứa nước mắt. Tôi biết nàng muốn đánh dấu chủ quyền lên người tôi. Điều đó như nói lên rằng từ nay anh là người của em rồi, không được làm em buồn giận nữa đâu đấy!
Dẫu cho có đau đớn nhưng tôi lại cảm nhận được sự hạnh phúc đang lan rộng khắp người tôi từ vết cắn đó. Tôi bồi hồi đẩy nhẹ nàng ra, nhìn nàng một loạt từ đầu đến chân ghi nhớ hết hình ảnh của cô người yêu xinh xắn này để tôi có thể nằm mơ thấy nàng mỗi đêm dù có ở xa hay gần.
Nhưng Ngọc Lan đâu có hiểu được điều đó, nàng tròn mắt:
– Sao vậy anh, mặt em bị dính gì hả?
Tôi cười cười nhìn nàng một cách trìu mến:
– Không, anh chỉ đang nhìn em thật kĩ hơn thôi!
Nàng bối rối xoe xoe những lọn tóc của mình:
– Đây là ngoại hình thật của em, anh có chấp nhận được không? Anh cứ nói thẳng, em không buồn đâu!
Tất nhiên là tôi không cảm thấy bất tiện gì với một cô người yêu xinh xắn như thế. Bình thường nàng đã đẹp, nay với mái tóc vàng óng và đặc biệt là đôi mắt xanh biếc đã trở lại, nàng còn đẹp hơn gấp trăm lần trong mắt tôi. Cảm giác như đứng trước mặt tôi bây giờ là một thiên thần phương Tây vậy. Thật xinh đẹp và lộng lẫy, tôi cứ muốn chạm mãi vào mái tóc vàng óng ả đó.
Tôi nhìn nàng, bồi hồi và xốn xang:
– Em đẹp lắm! Cả Ngọc Lan bây giờ và Ngọc Lan của trước đây đều đẹp!
Nàng hỏi, ánh mắt dần tươi tắn lên:
– Thật hở anh! Em như vầy anh vẫn sẽ chấp nhận sao?
Tôi gật đầu cười xòa:
– Thật! Như vầy thì có làm sao đâu chứ! Em vẫn là em, là bạn gái của anh mà!
– Hi… chéri! Cưng quá à! – Ngọc Lan reo lên, nhào đến ôm tôi thật chặt.
Do quá bất ngờ, tôi luống cuống ôm nàng ngã xuống giường nghe cái uỵch rõ to. Tất nhiên là chiếc giường êm ái đó không làm tôi đau được. Nhưng cả thân hình ấm nóng của nàng đang đè lên tôi lúc này mới là điều đáng nói.
Tuy đã nhiều lần ôm Ngọc Lan trước đây. Nhưng ôm nàng trong phòng nàng và trên chính chiếc giường của nàng thì lại là lần đầu tiên trong cuộc đời của tôi.
Còn nhớ cảm giác lúc đó rạo rực lắm, tôi gần như có thể cảm nhận được những gì trên người nàng bằng mọi giác quan.
Với chiếc mũi. Tôi có thể ngửi được hương sữa tắm tỏa ra thoang thoảng từ người nàng. Nó khiến đầu óc tôi cứ lâng lâng như đang ở cõi tiên bồng nào. Nơi có một thiên thần đang nằm trong lòng tôi.
Với đôi mắt. Tôi có thể nhìn thấy mái tóc óng vàng của nàng đang chảy từng sợi rũ xuống hai bên gương mặt. Nó trông thật quyến rũ và gợi cảm. Bây giờ có thời gian nhìn kĩ, tôi mới thấy chúng thật đẹp làm sao. Chúng có một màu vàng thật tự nhiên từ gốc cho đến ngọn. Ắc hẳn được thừa kế hoàn toàn từ người mẹ của nàng.
Với đôi tai. Tôi có thể nghe thấy tiếng thở đều đều từ nàng dù chỉ là rất khẽ. Trong một căn phòng yên tĩnh như thế này tôi gần như có thể nghe được mọi âm thanh. Từ tiếng sột soạt của quần áo, của giường nệm cho đến tiếng nuốt nước bọt của cả chính tôi.
Và cuối cùng là cả đôi tay và cơ thể này. Tôi có thể cảm nhận được từng luồn hơi thở ấm nóng đang phà từng cơn vào ngực tôi cũng như cả cơ thể mềm mại, nhỏ nhắn của nàng. Chúng làm trái tim tôi loạn nhịp.
Và nhất là mái tóc vàng kim óng ả đó. Tôi thích vuốt chúng từ gốc cho đến ngọn để có thể cảm nhận được làn tóc nàng đang chảy qua từng kẻ tay tôi mượt mà, mát lạnh như khi ta đưa tay xuống một dòng suối đang chảy êm đềm. Một dòng suối vàng óng.
Sở dĩ tôi nói gần như những giác quan là vì còn một giác quan nữa tôi vẫn chưa thể cảm nhận được từ nàng. Đó chính là vị giác. Tôi muốn được đặt lên đôi môi xinh xắn của nàng nụ hôn chân thành của mình để được cảm nhận cái vị của tình yêu ngọt ngào giữa hai con người yêu nhau. Dù rằng tôi đã được hôn nàng từ lâu rồi nhưng cái cảm giác lúc đó khác xa so với bây giờ lắm. Chỉ cần nhìn hoàn cảnh và con người cũng đủ để phân biệt được.
Tuy nhiên điều đó cũng không làm tôi bận tâm nhiều. Quãng đường của tôi và Ngọc Lan còn rất dài, tôi không vội vàng để đón nhận cử chỉ thân mật đó từ nàng. Chi bằng cứ để tự nhiên chuyện gì đến sẽ đến. Vả lại, đối với một thằng học sinh như tôi mà nói, trong tình huống như thế này đã quá đủ để đầu óc tôi muốn nổ tung rồi còn đâu tâm trí nghĩ đến chuyện khác nữa.