Phần 22
Trong khi đó, ở một mặt trận khác, thằng Bảo vẫn cố gắng trò chuyện cũng với Ngọc Mi để chiếm cảm tình của con bé. Không biết nó có nói mọi chuyện về kế hoạch của tôi cho bé Mi biết chưa. Nhưng nhìn thấy Ngọc Mi cũng vui vẻ trò chuyện với nó, tôi cũng an tâm phần nào.
Có thể Ngọc Mi cũng muốn cho thằng này thêm một cơ hội như đã hứa với tôi. Ngoài cái tính vẫn còn vô tư, trẻ con ra thằng Bảo cũng là một người đáng tin tưởng. Tôi nghĩ Ngọc Mi sẽ an tâm khi quen với nó.
Còn thằng Huy thì sao?
Tất nhiên, so với Ngọc Mi, Lam Ngọc cần một trình độ cao hơn nhiều để làm quen và cũng cần một sức chịu đựng vô hạn nữa. Tôi không phải nói ngoa, vì trong lúc bọn tôi vẫn mải mê nhậu say xưa, Huy đô vẫn miệt mài nói chuyện với Lam Ngọc dù có đôi lần bị nàng bắt chẹt:
– Sao Ngọc không ăn gì hết vậy?
– Khi nào muốn thì ăn thôi! – Lam Ngọc lạnh lùng đáp.
Tuy vậy thằng Huy vẫn gấp miếng cà chua vào chén của Lam Ngọc:
– Ngọc uống rượu thì ăn rau củ vào sẽ giải rượu được đó!
Lam Ngọc đón nhận thành ý của thằng Huy bằng một giọng bớt gây gắt hơn:
– Ừ, cảm ơn! Tôi biết rồi!
Thấy thuận lợi Huy đô càng tiến tới:
– Giờ Ngọc đang học võ ở đâu?
Lam Ngọc nhíu mày:
– Hỏi chi vậy?
Huy đô cười xòa:
– À, Huy cũng muốn học karate nên nhờ Ngọc hướng dẫn giúp!
Lam Ngọc cũng không vừa, nàng đáp trả ngay:
– Nếu muốn học thì thiếu gì chỗ học, cần gì phải nhờ đến Ngọc?
Đòn trả đũa khiến Huy đô khưng lại một nhịp. Mặt nó căng ra như sợi chỉ không biết phải đáp lời Lam Ngọc như thế nào. Nhưng sau cùng, nó cũng có cách giải vây ngoạn mục:
– À thì tụi mình là bạn bè mà. Nếu là Ngọc hướng dẫn thì dễ trao đổi hơn! Phải hông Ngọc, hề hề!
– Ừm, để coi sao đã! – Nàng trả lời có phần ngập ngừng.
Tôi lúc này phải gọi là khâm phục khả năng ứng biến của Huy đô. Tôi cứ tưởng nó chỉ là một thằng bị thịt, cao to đen hôi suốt ngày chỉ đi đánh nhau quanh xóm. Thế mà chẳng những nó giỏi chiến thuật sân banh giờ lại giỏi luôn cả chiến thuật tán gái. Có thể làm đáp lại những câu nói lạnh lùng của Lam Ngọc cũng là một thành công bước đầu rồi.
– Mày làm gì mà đơ ra vậy, tới lượt mày rồi kìa! – Khanh khờ lè nhè đặt ly rượu trước mặt tôi.
Từ nãy đến giờ cứ tới lượt là uống nên tôi cũng không biết mình đã uống bao nhiều rồi nữa. Nhưng nhìn cái chai pepsi thằng Khanh đang ôm lúc này chỉ còn gần 1 phần 3 tôi cũng đoán sơ sơ được mình uống cũng đã nhiều.
Thực ra dù không bằng Ngọc Lan hoặc Khanh khờ, tửu lượng của tôi cũng có thể gọi là ở mức khá. Tôi chỉ sợ một lát khi về nhà gặp ba, ông mà ngửi ra cái mùi rượu trên người tôi thì chắc tôi phải nằm sấp 3 – 4 ngày là ít.
Thế nên tôi dè chừng đẩy ly rượu về phía nó:
– Hôm nay cũng uống nhiều rồi, hay thôi đi mày! Ăn tiệc là được rồi!
Nhỏ Nhung ngồi im lìm diệt mồi từ nãy đến giờ nghe tôi nói liền giở giọng y như lúc hai đứa còn chiến tranh lạnh:
– Xời, ông Phong nói dốc đó! Lần nào về quê ổng cũng nhậu với thằng Khánh mấy lít, nhiêu đây nhằm nhò gì!
Và khi đâm chọt xong, nhỏ Nhung cũng hí hửng chạy qua chỗ của tụi thằng Tiến tiếp tục rỉa mồi khiến cho tôi có muốn cãi lí cũng không được đành quay qua Khanh khờ cười hền hệt:
– Con nhỏ nó nói bậy đó, tao uống dở lắm!
– Bậy đâu mà bậy, ông Phong giả nai đó! – Dù trong mồm vẫn còn một lô đồ ăn, nhỏ Nhung vẫn ngửa cổ lên cố móc tôi câu cuối trước khi cắm mặt tiếp tục công cuộc diệt mồi với Kiên lảng.
Bị nhỏ Nhung chơi một vố tôi đau quá, nhưng còn chưa kịp thản thốt, thằng Khanh đẩy ly rượu về phía tôi:
– Tao nghe hết rồi đó nghen, đừng có chối!
Tôi vờ ôm bụng:
– Bụng tao có vấn đề rồi, chắc không uống được nữa đâu!
Ngọc Lan đang ngồi nói chuyện cùng với bé Phương, nghe tôi than thở với Khanh khờ liền khều tôi hỏi khẽ:
– Bụng anh bị sao hả chéri? Nếu không được thì thôi em uống thay anh ly này, anh đi nghỉ đi!
Nhìn đôi má hồng ửng của Ngọc Lan, tôi thấy thương cực kì. Nếu tôi để nàng phải uống thay tôi ly này thì tôi đâu đáng mặt là đàn ông con trai, là bạn trai của nàng nữa.
Thế nên tôi thở dài cầm ly rượu lên nốc một cái ực:
– Khà, rồi đó mày!
Khanh khờ, lấy ly rượu về vừa rót vừa gật gù:
– Hề hề, phó chủ xị phải như thế chứ!
Riêng Ngọc Lan, nàng vẫn nghĩ bụng tôi có vấn đề thật nên khi vừa nốc xong ly rượu, nàng lại lo lắng khều tay tôi:
– Thôi anh đừng uống nữa, bụng anh đang mệt mà, để em uống thay phần anh!
Nhìn Ngọc Lan giờ này dễ thương quá. Đồ rằng nếu không có cả đám khỉ này ở đây tôi có lẽ sẽ ôm nàng thật chặt để lại một lần nữa cảm nhận cả thân hình ấm áp của nàng. Chỉ cần bấy nhiêu thôi, tôi nốc cả chục xị rượu cũng được. Nhưng bây giờ đang trong bàn nhậu, tôi chỉ có thể bẹo mũi nàng:
– Không sao đâu em, để anh vận nội công một lát là hết liền!
Vừa nghe Ngọc Lan tròn mắt:
– Có hả anh, em tưởng chỉ có trong phim thôi chứ?
Được nước tôi chém thêm:
– Có chứ, từ đó giờ anh toàn vận nội công đả thông não để suy nghĩ ra cách hay không đó em!
Vừa giải quyết hậu quả của nhỏ Nhung xong, lại đến lượt Toàn phởn chơi đểu. Nó quay sang khều nàng với giọng lè nhè:
– Thằng Phong nó nói dốc đó! Từ đó giờ toàn tui nghĩ cách giúp đỡ nó thôi!
Tôi đỏ mặt tía tai:
– Mày láo, nhậu sỉn vào nói bậy hả mày!
Toàn phởn tặc lưỡi vỗ vai tôi:
– Chậc, mày để đó! Anh mày không có dìm mày đâu mà lo!
Thấy có vẻ tin tưởng được thằng này, tôi đành tiếp tục để Toàn phởn nói. Nó xoay qua bên Ngọc Lan tiếp tục phởn mặt:
– Lanna yên tâm! Lần này mọi chuyện luyện tập là do nó nghĩ ra đó!
Tôi gật gù có phần hển mũi, vẫn để cho Toàn phởn kể:
– Nhưng mà tội nó lắm Lanna ạ! Cái lúc nó qua nhà tui nhờ nó điểm danh ở trường dùm, nó cứ quỳ xuống níu tay tui khóc bù lu bù loa lại còn nói: “Lần này mày phải giúp tao Toàn ơi, cả cuộc đời tao phải trông vào mày đó, uhuhu!”.
Ngọc Lan cười khúc khít hỏi:
– Thật vậy hả Toàn?
Nó gật đầu chắt nịt:
– Ờ, tui thấy vậy mới đồng ý giúp đó! Tội nghiệp, con trai gì mà mau nước mắt thấy ớn!
Tôi gân cổ cãi lại:
– Nói láo tao đập mày mềm mình giờ!
– Hề hề, không đúng thì thôi, uống tiếp bây! – Toàn phởn cười giả lả quay sang đám Khanh Khờ tiếp tục cuộc nhậu.
Mà dường như bọn nó thấy tôi chưa đủ khổ hay sao khi thằng Toàn chỉ mới yên vị nhậu với Khanh khờ được ít lâu, lại đến lượt Phú nổ hưởng ứng phong trào.
Nó cầm cây xiên nướng qua chỗ Ngọc Lan vừa nhai nhuồm nhoàm vừa nói:
– Bạn tên là Lanna phải hông?
Nàng khẽ gật:
– Ừa, phải rồi!
Mặt Phú nổ đột nhiên nghiêm trọng lên:
– Ừm, có bạn coi chừng thằng Phong tui cũng yên tâm rồi, chứ ở lớp nó hay đi long nhong ngắm gái lắm, nhiều khi còn chọc con gái người ta nữa. Nay nhờ bạn để mắt đến nó nha!
– Để để cái đầu mày thằng cờ hó!
Tôi gầm lên chực nắm lấy cổ áo thằng Phú, nhưng may mắn thay chắc nó học ké lăng va vi bộ cùng Khanh khờ nên mới thoáng cái nó đã chạy đến tận cửa nhà nàng, trên tay vẫn còn cầm cây xiên nướng nhai tóp tép nhìn thật ngứa mắt.
Thấy tôi đang có xu hướng phát nộ đến nơi, Ngọc Lan cười xòa kèo tôi xuống dỗ dành:
– Thôi mà anh! Bạn bè giỡn với nhau mà!
Cũng có đôi chút mát dạ, nhưng tôi vẫn còn gầm gừ:
– Giỡn thì giỡn chứ! Nó nói vậy sao chịu nổi!
Nàng vẫn tiếp tục cười tươi, ánh mắt có chút ranh mãnh:
– Hì hì, họ nói không đúng thì thui! Anh ở lớp hông phải vậy đâu ha?
Tôi nuốt khan:
– Tất… nhiên rồi! Anh ở lớp nổi tiếng ngoan hiền mà!
– Khụt… khụt!
Toàn phởn đang nhai mồi đột nhiên vuốt ngực như mắc nghẹn làm tôi cau mày:
– Gì thế mày? Đồ ăn ngon thế mà chê hả?
Nó lắc đầu, mặt phởn lên bạo:
– Không phải tao chê đồ ăn!
– Chứ mày ý gì?
– Nghe thằng nào nói láo tao hay bị vậy lắm!
– Tổ bà mày!
Tôi chồm tới túm lấy Toàn phởn. Không may mắn như Phủ nổ, Toàn phởn bị tôi túm lấy cổ áo gọn ơ. Thế nên, tôi vận dụng hết mấy món đòn vật mà Lam Ngọc dạy tôi đè sấp thằng Toàn xuống nền, leo lên người nó vừa nhún vừa chọt lét:
– Sao Toàn? Còn dám hỗn láo với bố mày hết?
Dù ở thế dưới, nó vẫn tru tréo:
– Cứu với Lanna, Phương, Toàn chỉ nói sự thật mà!
Ngọc Lan vẫn cười giả lả:
– Hì hì! Hai người cứ tự nhiên đi! Coi như không có mình ở đây nhen!
– Tự làm tự chịu nha chàng! – Ngọc Phương che miệng cười tủm tỉm.
Khoái chí, tôi càng cù vào hông làm nó rú lên:
– Ông nội mày Phong, thả tao raaa…