Phần 55
Trong nhóm, thằng Khanh khờ là nhát gan nhất. Ban đầu, nó định sẽ ở lại nhà thằng Long để chờ tin bọn tôi giống như Ngọc Lan và bé Phương. Nhưng vì bị bọn tôi chọc vào yếu điểm là Kiều ẹo, nó đành phải miễn cưỡng đi theo. Ngoài ra, tôi cũng đã lí giải cho nó về những hiện tượng trong rừng dừa nên nó chắc chắn cũng đã an tâm phần nào.
Nhưng bây giờ điểm yếu là Kiều ẹo cũng không giúp được nó. Những lí giải của tôi cũng không đủ sức vực dậy cái niềm tin đã dần sụp đổ đi trong lòng của nó. Không thể đứng vững được nữa, nó ngồi bệt xuống đất.
– Hức… hư… hư… ư…
Tiếng khóc thống thiết vẫn van lên trong màn đêm tĩnh mịt một cách đều đều như muốn cứa vào lỗ tai bọn tôi một thứ âm thanh ma mị và khiếp đảm đến từng cọng chân lông.
Khanh khờ sợ đến ríu cả giọng, nó méo xệch:
– Chết rồi!
Toàn phởn cũng xám ngoét mặt mày. Dù gan dạ đến mấy, trước âm thanh ma quái kia, nó cũng không khỏi sờn lòng. Sau khi kêu lên một tiếng hãi hùng, nó đứng trơ ra như trời trồng, cặp mắt ngó dáo dác xung quanh như đang bị cuốn hút theo thứ âm thanh đó.
Chỉ có tôi lúc nãy vẫn phải cố giữ bình tĩnh. Dù rằng trong lòng tôi lúc này nỗi sợ đang dân một lớn lên, nó bóp nghẹt trái tim tôi đến không thể thở được. Nhưng là người dẫn đầu, tôi phải cố vực dậy tinh thần cho cả bọn.
Đợi cho tiếng khóc dần nhỏ đi, tôi hắng giọng:
– Tụi mình đi tiếp tìm nguồn gốc của tiếng khóc đó đi!
Khanh khờ nhìn tôi như nhìn một kẻ giang ác không hơn không kém:
– Cái gì! Mày điên hả Phong?
– Tao không điên! Tao đang rất bình tĩnh! – Tôi vẫn giữ thái độ điềm tĩnh.
Trong khi Khanh khờ còn đang trợn mắt khiếp vía thì Toàn phởn có vẻ bình tĩnh hơn, nó thở ra:
– Như vậy mà mày còn muốn đi tiếp à?
Tôi gật gù:
– Thì mục đích của tụi mình là vậy mà! Phải tiếp tục đi chứ!
– Uầy! Đi thì đi!
Nhận ra rằng không một ai muốn trở lui, Khanh khờ giảy nảy:
– Thôi, tao không đi nữa đâu!
Tôi xua tay:
– Không thích đi thì cứ về đi!
Khanh khờ ngớ người một lúc. Có lẽ nó đang dần nhận ra tình thế tiến thoái lưỡng nan mà nó đang mắc phải. Nếu nó muốn về thì phải chờ thằng Long chèo xuồng qua đón. Nhưng chắn chắc nó cũng không dám chờ một mình khi cả hai bọn tôi đều chó chủ đích tiến sâu vào rừng dừa.
Nghĩ ngợi một hồi, Khanh khờ cuối cùng cũng chọn cách tiếp tục khám phá cùng chúng tôi:
– Thôi được rồi, tao đi với tụi bây!
– Tốt, thế mới là đàn ông con trai chứ! – Tôi vỗ vai nó bồm bộp.
Rồi tiếng khóc bỗng dưng lại vang lên trong rừng dừa sâu hun hút.
Lần này rút kinh nghiệm, tôi chặn ngón tay ngăn miệng ra hiệu cho cả bọn cố gắng giữ yên lặng và bình tĩnh nhất có thể. Có như vậy, tôi mới xác định nguồn gốc tiếng khóc đó phát ra từ đâu để tìm rõ chân tướng.
Đó là tiếng khóc của một người đàn ông đúng như những gì thằng Long kể. Có thể đó là một người đàn ông thật, cũng có thể đó là một hồn ma. Tôi không thể xác định được. Nhưng tôi có thể cảm nhận tiếng khóc đó phát ra từ một nơi rất gần.
Do đó, tôi khều cả bọn:
– Đi! Hình như nó phát ra từ chỗ cây dừa kia!
Không còn cách nào khác. Cả 3 thằng cúi rạp người xuống tiến chầm chậm tới nơi tôi cho là phát ra tiếng khóc đó. Bây giờ tôi mới thầm cảm tạ những buổi học quốc phòng đã đem lại cho chúng tôi những động tác di chuyển cực kì kín kẽ và gọn gàn.
Tuy nhiên, thật là lạ. Dù rằng chúng tôi đã duy chuyển đến cây dừa đó rồi tiếng khóc vẫn phát ra chậm rãi và thảm thiết cứ vang lên trong vô định. Nhưng nếu nghe kĩ thì nó vẫn phát ra từ một chỗ nào đó rất gần chúng tôi.
Điều đó làm Khanh khờ rùng mình:
– Ghê quá mày ơi! Nghe tiếng mà không thấy hình ở đâu hết!
Tôi tặc lưỡi bối rối:
– Nó ở đâu đây thôi! Tao chắc chắn!
Toàn phởn tròn mắt lắm le:
– Vậy nó ở đâu mới được?
Cả ba thằng nhìn nhau một lúc. Có lẽ những gì trong đầu bọn nó nghĩ cũng như tôi nên hành động cả ba thằng đều y hệt nhau, đều từ từ rút chiếc đèn pin trong balô đeo sau lưng tôi ra hướng lên tán cây rậm rạp ở phía trên.
Tôi thấp thỏm:
– Chuẩn bị chưa?
Thầm đếm trong lòng từ 1 đến 3, cả 3 thằng tôi liền mở sáng đèn pin chiếu thẳng lên tán cây phía trên.
Với ánh sáng từ ba cây đèn pin, tôi thất thần nhìn về phía được chiếu ánh sáng mà không thể giữ được đôi chân ngừng run lẫy bẫy.
Ở trên đó, nơi tuốt trên tán cây dừa cao vút là một dáng người, một hình hài với mái tóc dài thượt, bù xù che phủ cả khuôn mặt.
Cả ba chúng tôi gần như chết đứng tại chỗ trước những gì đang nhìn thấy.
– Maaaa…
Thằng Khanh Khờ thét lên làm cả tôi lẫn Toàn phởn giật mình quẳng luôn chiếc đèn pin ở lại mà co giò chạy bán sống bán chết theo đủ thứ hướng.
Chẳng lẽ bọn tôi lại gặp ma thật sao?