Phần 68
Người ta thường nói, rượu vào thì lời ra. Chỉ chừng gần tiếng sau, tất cả đã bắt đầu ngấm rượu. Thằng thì đỏ lè cả mặt, thằng thì tái mét mặt mày, thằng thì nổi từng mảng đỏ trên ngực và cổ nhìn thật khiếp. Nhưng cũng có vài thằng mặt vẫn không chút biến sắc như thằng Khánh. Thay vào đó, nó bộc lộ qua lời nói.
Sẵn đang ngồi cạnh bé Linh, người con gái nó đang theo đuổi cả gần 2 tháng nay, nó liền ba hoa:
– Linh nè, em biết tại sao người ta gọi con vịt là con vịt không?
Con bé có hơi bất ngờ nhưng cũng đáp dè chừng:
– Thì do nó kêu cạp cạp!
– Bậy rồi, tại người ta thích vậy!
– Anh xỉn rồi, về nghỉ đi!
– Chưa, anh mới uống nhiêu đó mà xỉn gì? Để anh đố em nè, tại sao người ta gọi con bò là con bò?
Con bé nhíu mày:
– Thì tại nó kêu ụm bò!
– Bậy luôn! Tại người ta thích gọi thế!
– Thôi em không chơi nữa! Anh về nghỉ đi!
– Câu cuối nè! Câu này đảm bảo dễ luôn!
Con bé tặc lưỡi:
– Thôi được rồi, anh hỏi đi!
– Tại sao người ta gọi con mèo là con mèo?
Lần này có vẻ bé Linh đã quen cách trả lời ngang như cua của thằng Khánh, nó lập tức ứng biến:
– Do người ta thích gọi thế!
– Sai! Tại nó kêu meo meo!
– Thôi dẹp, em mệt rồi em về nghỉ đây! – Rồi con bé quay về phía thằng Mậu – Anh Mậu, anh chị em về trước nha!
Chào xong, con bé đi một tăng để lại thằng Khánh với bộ mặt ngáo ngơ toàn tập.
Thằng Toàn tặc lưỡi gắt nhẹ:
– Mày còn ngồi đây nữa đuổi theo con nhỏ đi!
– Ờ hớ! Để tao… bịch…
Thằng Khánh bước chưa được 2 bước thì cả thân người bồ tượng của nó ngã xuống đất cái oạch.
Thoạt đầu cả đám tưởng nó trúng gió nên ai nấy cũng đều hớt hãi chạy lại đỡ nó lên. Nhưng rồi sao một lúc bắt gió, vả mặt cả đám mới thở phào rằng nó đang ngủ li bì vì xỉn quắp cần câu. Thì ra những hành động ngố tàu nó làm từ nãy đến giờ với bé Linh chỉ là hồi quang phản chiếu của một thằng sắp lật vì rượu mà thôi.
Cả đám ăn tiệc đến tầm xế trưa thì ra về. Lúc này Đám con trai tụi tôi mặt đứa nào đứa nấy đều bơ phờ vì thấm rượu. Tôi cùng nằm trong số đó. Phần vì thằng Khanh khờ cứ thúc uống, phần vì tiếp người trong gia đình thằng Mậu nên tôi uống không phải là ít.
Hơn ai hết Ngọc Lan là người biết rõ tình trạng của tôi lúc này. Và ắc hẳn nàng cũng là người tỉnh táo nhất lúc này vì nếu so ra, tửu lượng của nàng vẫn hơn tôi một bậc.
Cả thằng Toàn cũng vậy, tuy không bằng Ngọc Lan nhưng nó cũng là một thằng chày cối trên bàn nhậu, chỉ có điều nó ít khi thể hiện hơn thằng Khanh mà thôi. Do vậy thay vì được người yêu dìu về như tôi, nó vẫn điềm nhiên đi dạo cùng bé Phương ngắm cây cảnh ở tít phía sau.
Chỉ có tôi lúc này đã ngà ngà hơi men, mọi vật trong mắt tôi cứ như đang nhìn qua một tấm kính mờ cùng với những bước đi có phần xiêu vẹo mà tôi đồ rằng không có Ngọc Lan kề bên, không biết chừng nào tôi mới có thể về đến nhà nữa.
Bà nội đón tôi với gương mặt có đối chút lo lắng. Bà đã quen với bộ dạng này của tôi mỗi khi về quê. Lần nào cũng vậy, cứ mỗi khi về đây tôi lại cùng đám thằng Khánh nhậu say bét nhè, không ở đây thì cũng ở nhà tụi nó nên bà dường như đã quen.
Do vậy, theo thói quen, khi thấy Ngọc Lan dìu tôi về, bà đã chạy vào trong bếp pha sẵn một ly nước chanh để trong phòng, không quên để lại một câu mắng trách đầy áp tình thương:
– Lại nhậu xỉn nữa à? Cái thằng nhóc này…
Ngọc Lan cười khổ đỡ tôi xuống giường:
– Hì lâu lâu mới có cái đám cưới vui mà nội!
– Con đừng nói giúp cho nó! Nhậu nhẹt có phải tốt lành gì đâu mà!
– Dạ, thấy ảnh nhậu vào cũng hông có quậy phá gì, nằm im ngoan ghê mà!
Ừ, vậy bà mới đỡ lo chứ! Cũng may là còn có con nữa!
– Dạ, vậy bà nghỉ ngơi đi, để con coi chừng anh Phong cho!
– Vậy cũng được! Con coi sóc nó giúp bà nha!
Trong cơn vật vờ, tôi vẫn cố gọi với khi thấy bà dợm bước đi:
– Ba con còn ở đây không bà?
Bà lắc đầu:
– Ba mày mới đi được nửa tiếng rồi! Có chuyện gì muốn nói với nó à?
– Dạ không, con hỏi cho biết thôi ạ!
– Ừ, vậy thôi con nghĩ tý đi cho khỏe!
– Dạ, nội!
Khi cánh cửa phòng đã đóng lại, tôi mới nắm lấy tay Ngọc Lan mà nhắm mắt thở phào:
– Uầy, đúng lại một ngày có nhiều biến cố!
Nàng chun mũi bẹo má tôi:
– Xì, có gì đâu mà biến cố!
– Thì chuyện gặp ba anh buổi sáng cũng đủ là một biến cố rồi!
Nàng vẫn bác bỏ ý kiến của tôi:
– Cũng không có gì đâu mà! Anh mệt rồi, uống một tí nước chanh rồi nghỉ ngơi một chút đi!
Khi nàng định nhổm dậy, tôi liền với lấy tay nàng kéo về với vẻ bịn rịn:
– Chérie…
Nàng mỉm cười trấn an tôi:
– Em chỉ lấy ly nước chanh thôi mà!
– Anh với tới được, em cứ ngồi cạnh anh đi!
Nàng lắc đầu cười:
– Thiệt tình cái anh này!
Với lấy ly nước chanh được đặt trên bàn cạnh giường, tôi ngồi dậy hút một hơi rồi thở ra:
– Lúc này anh chỉ muốn được ở cạnh em thôi!
– Biết rồi! – Nàng cười nhẹ lộ rõ một màu đỏ nhẹ trên đôi má.
Tôi đặt nhẹ lên bàn tay nàng:
– Em có muốn nghe anh kể chuyện sáng nay không?
Gật.
Không còn muốn giấu diếm gì, tôi từ từ kể cho nàng biết toàn bộ câu chuyện tôi đã nghe được sáng nay.
Như tôi đã nói, mọi chuyện vẫn còn hết sức mập mờ. Và sự mập mờ đó truyện từ tôi sang Ngọc Lan với nét mặt đăm chiêu nhìn thật dễ thương.
Có lẽ Ngọc Lan cũng đang cảm giác giống tôi. Nàng có thể cũng đang kẹt vào một đầm lầy u ám không lối thoát mà chính tôi cũng đang lẩn quẩn ở đó.