Phần 91
Khi chúng tôi đến nơi đã có một tốp người đang đá banh trong sân. Khanh khờ bỗng hất hàm về phía bọn nó:
– Đó, tụi nó đó!
Nhìn kĩ hơn về cái đám Khanh khờ chỉ, bọn nó cũng chỉ cỡ tuổi với tôi thôi nhưng là vì mặc đồng phục của trung tâm nên trông bọn nó lớn hơn hẳn. Đã vậy, mặt đứa nào đứa nấy trông cũng bặm trợn khi bọn tôi bước vào, cứ như bọn tôi ăn hết cơm hết gạo nhà nó vậy.
Đột nhiên một thằng trong đó bỗng lên tiếng hỏi:
– Sao? Tụi mày đủ người chưa?
– Đủ rồi, muốn chiến luôn không?
– Được, chơi thì chơi thôi!
Trước khí thế hừng hựt của phe Khanh Khờ, tôi có một chút lo lo liền khều vai nó:
– Ê, tao chưa đá với team mày bao giờ có được không đấy?
– Mày yên tâm, xóm tao cũng không phải yếu đâu, chỉ tại thiếu chân sút quá thôi!
– Thế giờ chơi luôn à?
– Ờ, đủ người thì dứt nó thôi! Có tao thủ môn mày chớ có lo!
Với lời cam đoan chắc nịt của Khanh khờ, tôi cũng tạm an tâm bắt đầu trận đấu. Dù gì Khanh khờ cũng là thủ môn kì cựu, chỉ cần đội nó móm bóng cho tôi tốt, mọi chuyện sẽ đâu vào đấy thôi.
Và rồi trận đấu cũng bắt đầu, đội của nó giành quyền giao bóng trước trong khi bên tôi chọn phần sân ít nắng chói hơn. Tuy nhiên như vậy cũng không làm suy yếu sức tấn công của tụi kia là bao. Tôi nhận diện được 1 vài thằng trong đội kia đá khá hay, nhất là một thằng tiền vệ bên kia, nó hơi to con một tí nên nhờ vậy nó càn lướt khá dễ dàng với nhưng thằng có thể hình thấp hơn bên đội Khanh Khờ.
Do vậy, chỉ trong thoáng chốc nó đã vượt qua tuyến giữa của đội Khanh khờ một cách dễ dàng. Khi thằng hậu vệ của đội Khanh khờ tiến lên theo kèm nó, ngay lập tức nó chuyền sang một thằng khác đang băng lên ở trung lộ.
Nhận được banh, nó làm tường bật ngay về lại cho thằng tiền vệ đó tiếp tục băng lên ở bên cánh phải. Đang với tốc độ nhanh, nó nhanh chân sút luôn về góc xa khung thành của Khanh khờ. Rất may, Khanh khờ đã phản xạ nhanh cản phá làm chệch đường banh vào cột dọc văng ra ngoài.
Tận dụng đường banh đó, hậu về đội Khanh khờ chuyền lên tuyến trên phản công.
Đúng như Khanh Khờ đã nói, đội của nó không phải yếu và chỉ thiếu một chân sút hiệu quả. Nay sự thiếu xót đó đã được khỏa lấp bằng tôi nên khi nhận được đường chuyền như đặt của đồng đội, tôi liền thể hiện ngay tụi nó đã lựa chọn đúng bằng một cú sút trái phá từ ngoài vòng cấm.
– Vào… ào… ào!
Đường bóng đi thẳng tấp vào khung thành mà không có một sự cản phá nào từ thủ môn, nói đúng hơn là nó không đủ phản xạ để cản phá đường banh đó.
Chứng kiến bàn thắng quá đẹp mắt, Khanh khơ không khỏi phấn khích mà réo lên, nó bật ngón cái:
– Sút đẹp mày!
– Xời, sút là nghề của anh!
– Rán thêm mấy trái nữa cho chắc nghen mày!
– Ôkê con dê! Cứ để đó!
Quả thật đội của Khanh Khờ chỉ cần một tiền đạo làm bàn tốt mà việc đó lại chính là nghề của tôi. Liên tiếp vào 5 và 10 phút sau đó, tôi ghi được thêm hai bàn cũng nhờ vào những quả sút xa trái phá như vậy. Bên kia tuy có thể hình hơn, nhưng bọn nó đá không có nét và kỹ thuật đồng đều như bên đội Khanh khờ. Do vậy chơi mới được 20 phút, đội nó đã thủng đến 3 trái. Nôm mặt thằng nào thằng nấy đội nó cọc cằn thấy rõ.
Và bọn nó cũng không cần giữ thái độ hòa nhã quá lâu, chỉ vài phút sau khi bị dẫn 3 – 0 bọn nó bắt đầu đá rắn hơn. Có vẻ như mọi sự bực tức trong đầu bọn nó đều bộc phát ra ngoài hết bằng mấy cú lấn người, những pha kê chân hay thậm chí là sút thẳng vào giò đội tôi một cách ác ý.
Tất cả bọn tôi đều biết ý đồ của bọn nó, chắc chắn nó muốn triệt tiêu dần sức lực của đội tôi để rồi bọn nó sẽ vươn lên ở phút chót. Tất nhiên nếu bọn tôi không có đấu pháp gì, mọi chuyện sẽ diễn biến y như vậy.
Nhưng ông ăn chả thì bà ăn nem, chứng kiến cảnh đồng đội bị đối thủ triệt hạ, tôi cũng sôi máu dần đều, nhất là khi bọn nó chủ yếu nhắm vào chủ lực của đội là tôi thì chuyện ngồi yên là bất khả kháng. Do vậy tôi cũng tìm cách ăn miếng trả miếng bọn nó bằng cách trá hình hơn, không phải là những pha chơi xấu mà là từ những cú sút sở trường của tôi.
Đúng vậy, tôi không chơi xấu bọn nó, nhưng sẽ khiến bọn nó phải lĩnh những đòn đau hơn nhiều. Với lợi thế dẫn trước 3 – 0, tôi không tha thiết ghi bàn nữa, nhưng mỗi khi có banh, tôi đều sút hết lực có thể hướng về bất kì thằng nào trong đội nó, nhất là những thằng đã từng chơi xấu đội tôi vừa nãy. Trút hết sự bức trong lòng, tôi tung những cú trái phá vào người mấy thằng đó mỗi khi có banh. Tiếng banh đập vào người bọn nó nghe thật chát chúa, tôi đồ rằng nó còn đau hơn bị ngán giò, xoạc đốn hạ nhiều.
Thằng tiền vệ đó chắc chắn đã biết ý đồ của tôi nên nó đã ra hiệu cho đồng đội ra sức chặn mọi đường banh có thể đến được chân tôi lại. Riêng nó, với tốc độ cực cao, nó lao hùn hụt đến chỗ tôi như một đoàn tàu lửa đến trạm. Có lẽ nó muốn triệt hạ trả thù tôi đây mà.
Nhưng tôi nào ngán những thằng đầu trâu như nó đâu, tốc độ lao càng cao tôi càng thích, bởi lẽ một khi tôi tôi đột ngột đổi hướng chạy như hiện tại, nó không kịp phản ứng lại được, thêm vào đó tôi kê giò ngán chân làm nó mất đà té lăn quay mấy vòng theo hướng chạy. Sẵn nhận được đường chuyền từ đồng đội, tôi co giò sút luôn một cú vào mặt thằng tiền vệ đó ở khoảng cách gần nghe bốp một cú chát chúa.
– Trời ơi anh Thái!
Đồng đội của nó sau khi chứng kiến được pha bóng liền hốt hoảng chạy lại chỗ thằng đó đang nằm sõng soài ôm mặt ngoài đường biên.
Lúc này cả đội Khanh Khờ mới chạy lại chỗ tôi với bộ mặt xám xít, trông nó như vừa mới làm một chuyện động trời nào đó vậy. Mà quả thực bọn nó mới chứng kiến tôi thay trời hành đạo đó thôi.
Khanh khờ khều vai tôi mặt lấm lét:
– Ê thằng đó có sao không mạy, hình như hơi nặng rồi đó!
– Nặng cái gì? Lúc nãy bọn nó càng tụi mày lăn quay không thấy à?
– Ừ thì vậy, mà không biết nó có sao không?
– ÚI xì, lo gì, ăn banh vào mặt không có chết đâu mà lo!
Khanh khờ nghe tôi nói thế cũng xui xị không hỏi nữa, tất cả đều hướng mắt về thằng Thái đang nằm đo đất lúc này. Phải đến một lúc lâu sao khi được tụi đệ chườm đá vào mặt, nó mới lò còm bò dậy. Trông mặt của nó vẫn còn hung hăng lắm. Nhưng lần này nó chỉ đứng lên hướng về phía bọn tôi thở phì phò như bò tót:
– Ok, tụi bây thắng! Nhưng coi chừng tao! – Rồi nó chỉ thẳng mặt tôi – Mày nữa, mày cũng coi chừng tao đó!
– Ờ, được thôi! – Tôi nhún vai gỏn lọn.
Nói rồi bọn nó dong xe đạp đi hết. Lúc này cả đội thằng Khanh mới ngồi bệt xuống đất thở dốc như vừa chạy việt dã cả chục cây số. Có lẽ cả đội nó đã cố gắng rất nhiều để khu đất này không bị tụi kia chiếm mất. Chỉ việc bọn nó bị đội kia kèm cặp gắt gao, liên tục bị chơi xấu mà banh vẫn đến được chân tôi thì biết tụi nó đã cố gắng rất nhiều rồi.
Bây giờ nghĩ lại tôi thấy mình cũng có một chút háo thắng khi ăn miếng trả miếng với nó. Nếu là khi đá chung với team lớp tôi hoặc với Huy đô, chắc chắn bọn nó sẽ ngăn cản lại hành vi quá khích của tôi mà tiếp tục giữ bình tĩnh để đá nốt trận. Nhưng rõ ràng tôi không có bộ óc chiến thuật như Toàn phởn và Huy đô, hơn nữa đội của Khanh khờ chỉ trông chờ vào tôi thì tôi có thể làm được gì ngoài lấy vũ lực chống trả vũ lực được.
Nhìn bọn nó dần khuất sau dòng người tấp nập buổi tan tầm. Tôi đã thoáng nghĩ có phải mình vừa chuốt họa vào thân hay không?