Phần 13
Tôi nhìn theo nàng và đang suy nghĩ nên giải quyết tình thế ra sao. Thực tế tôi muốn về đánh một giấc đến sáng cho lại sức, vì thú thực, tôi hơi mệt mỏi bởi trận chiến với Kelly ban chiều cộng với chặng đường dài vừa vượt qua, và cụ thể hơn, mai còn nhiều việc phải làm. Nhưng về thì… nàng sẽ… Thật là “Đi thời cũng dở, ở không xong”.
Đang miên man suy tính thì nàng trở vào, đứng trước mặt tôi với đôi mắt to, đen, xinh đẹp không giấu nổi niềm vui, miệng mỉm cười duyên dáng làm mờ nhạt nỗi buồn mà vài phút trước vẫn tồn tại trên gương mặt thần sầu.
Bị thuyết phục bởi thái độ của nữ hoàng, tôi quên luôn ý định rời bệnh viện, và mệt mỏi cũng tan biến trong ánh mắt hút hồn của nàng. Tôi tươi cười đưa hai tay về phía trước. Nàng cầm tay tôi, cắn nhẹ môi cười bẽn lẽn, rồi chạng chân ngồi lên chiếc ghế đặc biệt là hai đùi tôi. Tôi vòng tay ra sau lưng nàng, đan lại tạo điểm tựa cho nàng. Còn nàng, vòng hai tay sau gáy tôi, người ngửa ra sau, chân đong đưa, miệng hé mở, mũi xun xun thật đáng ghét. Tôi đắm đuối nhìn nàng, định đặt vào cái miệng đa sầu, đa cảm một nụ hôn, nhưng nàng ngoẹo đầu sang bên né tránh, rồi tựa cằm lên bờ vai tôi.
Những giây phút thần tiên đó tưởng như vĩnh hằng. Giờ đây, đọng lại giữa đêm trường là hơi thở nồng ấm, một thiên thần bé nhỏ đang dưỡng bệnh và tiếng điều hòa êm dịu…
– Bây giờ anh đưa em lên chiếc giường kia ngủ lấy sức mai trông con nhé?
– Ứ, nàng hất đầu. Ngồi như thế này cơ!
– Ngồi như thế này em có ngủ được không? Vừa hỏi tôi vừa xoa tấm lưng ong mịn màng sau lần áo lụa hoa, rồi nâng mông nàng sát vào bẹn mình.
– Nàng nhìn tôi cười, gật gật cái đầu, rồi lại áp má lên vai tôi.
Hương thơm từ tóc, từ body nàng không át hết mùi xe cộ đã đeo đẳng theo nàng từ SG về HN. Có lẽ nàng đến thẳng BV chưa kịp tắm. Cũng may trong phòng không nóng nên chấp nhận được.
Nhẹ nhàng tôi vuốt suối tóc đen tuyền đang xõa trên ngực mình. Hôm nay, tôi thấy tay mình khó di chuyển chứ không trơn tuột như mọi ngày vì cát bụi trần gian đã len lỏi vào tóc nàng. Thấy thế tôi càng thông cảm với nỗi thống khổ của những người phụ nữ, và càng yêu nàng hơn bao giờ hết.
Mươi phút trôi qua, nghe tiếng thở đều đều và hai tay nàng đã buông trễ xuống hông tôi. Nàng đã chìm vào giấc ngủ.
Biết ngồi ở tư thế này thật là lãng mạn, thật là nên thơ, nhưng hai chân đã mỏi nhừ, tôi ốp tay vào mông nàng, đứng lên đi về phía giường, nhẹ nhàng đặt nữ hoàng xuống trong khi nàng vẫn ngủ ngon lành. Sửa sang ngay ngắn tư thế nằm cho nàng. Tôi định nới lỏng bụng nàng bằng cách unbutton khuy quần bò ngay cạnh chiếc rốn tròn xoe, sâu hoắm, nhưng chiếc bụng thon cộng với cái mông khá to nên cạp chiếc quần vẫn hở, tôi dừng lại. Ngắm nhìn hai mẹ con nàng ngủ ngon lành, trong lòng tôi trào dâng niềm hạnh phúc vô ngần.
Lúc này là 0 giờ, tôi ra ngoài hành lang thay đổi không khí. Đêm BV yên ắng, thê lương biết bao! Dưới sân có những hàng cây cổ thụ không một bóng người. Xung quanh mấy ngọn đèn cao áp hắt ra thứ ánh sáng trắng nhạt nhòa, lạnh lẽo, lập lòe những con thiêu thân bay lượn hình xoáy trôn ốc rồi biến mất vào bóng tối. Thi thoảng, vọng lại tiếng kêu rùng rợn của con chim ăn đêm, thật hãi hùng!
Đứng bên ngoài nóng quá, mồ hôi ướt đẫm áo, tôi bước vào phòng. Hai mẹ con nàng vẫn say sưa trong giấc nồng. Rút con mobile ra, bật trò chơi line, tôi rất thích ứng dụng này, bắt đầu chơi.
Khoảng 4 giờ sáng, đột nhiên bé Hoài Anh, con nàng, ngồi dậy, mắt ngơ ngác nhìn tôi, rồi gọi “ba”. Tôi đến bên bé, âu yếm xoa tay vào hai má trắng trẻo, còn thơm mùi sữa mẹ của cháu giỗ dành “Cháu ngoan của bác ngủ đi nào”. Dứt lời, cô bé cầm tay tôi áp vào má mình và lại nằm xuống ngủ tiếp. Có lẽ cô bé mơ ngủ, tôi nghĩ.
Quay sang Nguyệt Ánh, thấy nàng vẫn yên giấc ngon lành. Suối tóc đen, dầy xõa hai bên gối càng tôn thêm vẻ đẹp trắng trẻo, thiên thần của khuôn mặt. Hai tay đan vào nhau đặt lên bụng phía gần đôi gò bồng đảo, phập phồng theo nhịp thở. Nàng thật là đẹp, một vẻ đẹp thuần khiết, không pha trộn tựa hồ tiên nữ được Ngọc Hoàng phái xuống làm sinh động cuộc sống vốn vất vả, cực nhọc của những người đàn ông như tôi chẳng hạn…
Từ từ rút tay khỏi má bé Hoài Anh, vì tôi sợ làm bé tỉnh giấc. Khoanh tay trước ngực, tôi ngắm Nữ Hoàng ngủ hàng giờ liền không biết chán, và thật kỳ lạ, cũng không thấy buồn ngủ.
Nhìn ra ngoài qua ô cửa kính, đã thấy lờ mờ sáng, văng vẳng bên tai tiếng chim xỉa quạt, vành khuyên cất lên lảnh lót, xua tan đêm trường dằng dặc. Bất giác, tôi nhìn đồng hồ, đã gần 5 giờ sáng. Vươn vai mấy cái cho đỡ mỏi, rồi đến đánh thức Nguyệt Ánh dậy. Nàng mở mắt nai hoang dã nhìn tôi, nhìn con. Rồi như bừng tỉnh sau cơn mê, nàng thảng thốt:
– Mấy giờ rồi anh? Nàng ngồi lên, hai chân thỏng lỏng xuống giường, tay vuốt lại suối tóc rối mù sau một đêm ngon giấc.
– 5 Giờ rồi nàng tiên của anh ạ, tôi nhẹ nhàng đáp, mắt vẫn nhìn nàng. Anh phải về đây. Cả đêm hôm qua con em ngủ rất ngon, có lẽ bệnh của cháu đã khỏi hẳn rồi đó! Theo anh thì sáng nay mẹ con em có thể về nhà được rồi.
– Sao anh không đánh thức em dậy lúc 3 giờ? Thế cả đêm hôm qua anh không ngủ à. Nàng nhìn tôi bằng đôi mắt vẫn còn hơi ngái ngủ, hỏi dồn dập như trách móc.
– Anh còn phải gác cho hai mẹ con ngủ chứ! Tôi hôn vào trán nàng, rồi quay sang cô bé Hoài Anh, vỗ yêu vào cái má bụ sữa nói “chào cháu ngoan nhé, bác về đây”.
Nàng theo tôi ra cửa, ôm tôi từ đằng sau. Tôi quay lại hôn lên khuôn mặt như sắp khóc của nữ hoàng. Trong khi nàng áp má vào ngực tôi, tôi vừa vuốt tóc nàng vừa nói “Anh về nhé, sáng nay còn nhiều việc phải làm lắm”. Nàng ngước mặt nhìn tôi gật đầu buồn bã.
Đã có bao lần chào tạm biệt, tôi không nhớ nổi, nhưng lần này tôi thấy khác lạ vô cùng. Nó trào dâng trong tôi một cảm xúc đặc biệt khó tả. Nhịp tim đập khác thường, cổ bị chặn bởi vật gì đó vô hình rất khó chịu.
Nhanh chóng tôi thoát khỏi nàng, vội vã xuống cầu thang. Lác đác có vài người nhìn tôi với con mắt hoài nghi, tôi không để ý nhiều, thẳng đến nhà xe, nổ máy, vút ra đường.
Vẫn còn sớm đối với những công chức, có lẽ họ vẫn còn đang hồng lâu mộng. Ngoài đường, lác đác vài người bán hàng rong ăn sáng, một ít xe buôn phóng vội vã và mấy bà già xen lẫn những mụ nạ dòng bụng to toàn mỡ, đang vung tay, múa chân những bài thể dục nhàm chán trên vỉa hè lổn nhổn gạch đá.
Khi xe qua khu phố hai bên trồng toàn dâu gia xoan tỏa hương dìu dịu, tôi dừng xe hít một hơi thật sâu mùi buổi sáng trong lành, thấy lòng nhẹ tênh, khoan khoái lạ kỳ. Rồi tạt vào quán phở gần đó, gọi một tô bò tái, ăn ngon lành.
– Chắc chú trực đêm về? Tôi quay sang bên thấy chị bán phở béo núc ních đang nhìn tôi cười vì lúc đó trong quán vắng vẻ trừ tôi.
– Vâng em mới làm ca đêm về, mà sao chị biết?
– Cứ nhìn mặt thì biết ngay thôi! Mắt thâm này, da sạm này… Chả là các chú trực đêm hay qua chỗ tôi ăn sáng, nên biết điều đó không khó lắm.
Thanh toán tiền, tôi lên xe đi một mạch về nhà, tắm táp xong, đang ngồi nhâm nhi chén trà nóng thì có điện thoại.
– Hello, have you got up yet?
– Yes, I have.
– You take the documents to the office for transfer.
– Yes I do.
– See you at the office this morning! Bb.
– Bb.
Đến cơ quan bàn giao xong, tôi quay về nhà mình khoảng 9 giờ, lên giường ngủ một mạch. Đến gần trưa, khoảng 11 giờ hơn, khi vẫn còn đang ngủ trên giường, bỗng nhiên tôi nghe tiếng khóa tra vào ổ, rồi tiếng kẹt cửa, tiếp theo là một bóng hồng trong trang phục office màu trắng sữa, dáng dong dỏng cao bước vào. Tôi không khỏi ngạc nhiên, vùng dậy.
– Trời ơi, Ngân! Tôi ngồi dậy, mắt chữ o, miệng chữ A la lên.
– Nàng tươi cười nhìn tôi nói gì đó nhưng tôi không nghe rõ.
Tôi đứng lên, định ra đón, nhưng cái chăn mỏng đã tụt khỏi cơ thể, lộ ra một thân hình Adam trước mắt nàng (tôi có thói quen khi ngủ không quần áo). Theo bản năng, tôi khum người lại, rồi dùng tay úp vào chỗ đó.
– Thấy tôi mắc cỡ, Ngân bịt miệng cười và nói “Thấy hết rồi nhé. Ôi, đẹp quá!”. Nàng tiến về phía giường càng làm tôi bối rối.
– Anh xin lỗi. Sao em đến không báo trước với anh?
– Báo trước còn nói chuyện làm gì! Ngân muốn gây bất ngờ cho anh thôi.
– Lúc đó, tôi vẫn đứng như tượng khỏa thân trước nàng. Em lấy chìa khóa đâu mà mở được cửa thế, tôi nhẹ nhàng hỏi.
– Nàng chớp chớp mắt, miệng mỉm cười tinh quái nói “Thế mà cũng tự cho mình là thông minh”, rồi liếc đôi mắt xinh đẹp về phía cửa sổ.
– Tôi lần theo hướng nhìn của nàng vào nơi cái đinh hay treo khóa dự trữ, thấy khuyết mất một. Anh hiểu rồi, tôi nói.
Thì ra nhà cửa sạch sẽ là do bàn tay xinh đẹp của Ngân tạo nên. Những ngờ vực của tôi hôm nay đã được sáng tỏ.
– Cưng ngồi chờ anh tắm chút, rồi mình làm món ăn trưa nhé.
– Nàng nũng nịu “Cho em tắm với. Trời nóng quá!”.
– Tôi nhìn nàng giây lát, rồi đi về phía nàng. Để anh cởi áo giúp em nhé.
– Nàng hôn đánh ‘chụt’ vào môi tôi, rồi nói “Cả váy và quần lót nữa chứ!”
Khi tất cả quần áo của nàng đã rớt xuống sàn, nàng vui sướng ôm chặt tôi, và chúng tôi hôn nhau đắm say trước khi tôi bế nàng vào nhà tắm.
Nàng vẫn thế sau nửa tháng gặp lại, chỉ khác một chút là bộ tóc mới được uốn quăn, da mặt có vẻ mịn hơn sau lớp phấn mỏng. Nhìn nàng trẻ trung và đẹp hơn so với tuổi đầu 3. Và cũng rất khác với lần đầu, nàng có vẻ bạo hơn, không còn run cầm cập, thiếu tự tin như shot thứ nhất cùng tôi nữa. Một Ngân, vợ giám đốc, hoàn toàn khác, luôn nói cười vui vẻ, tay cứ mân mê con chim cứng đét của tôi khôn nguôi.
Tôi lấy khăn tắm, khéo léo quấn quanh đầu nàng phòng trường hợp nước bắn vào làm ướt tóc, rồi xả nước lên hai cơ thể trần như nhộng, mát rượi đến sởn da gà.
Ngồi xổm dưới chân nàng, tôi bắt đầu hôn nhè nhẹ, từng chút, từng chút từ bàn chân thon thả, xinh đẹp lên vùng bướm. Dừng ở đó chút xíu, cái lưỡi lại tiếp tục du lịch lên phía trên. Miệng ngân xuýt xoa, rên rỉ, toàn thân cứ giật đùng đùng, tay túm chặt tóc tôi. Cái miệng đa tình, đầy dâm đãng của tôi dừng lại tại đôi gò bồng đảo. Hai đầu ti hồng hồng được kích thích mạnh cứng như hạt lạc.
Miệng tôi bú chùn chụt, tay thì bóp điên loạn. Còn nàng hổn hển thở hắt ra, vặn vẹo ngực mình cổ vũ cho hành động của tôi, cho đến khi không tài nào chịu được những trận đòn nhung lụa chút nào nữa, nàng cầm con chim cứng như cặc trời, một chân đặt lên thành bồn, đút vào con bím đầy dâm thủy của mình.
Hai tay tôi ôm chặt lưng nàng, mặt ốp vào bộ ngực đồ sộ, mông hẩy liên hồi. Nàng sung sướng miệng rên la “ối, ối… ối… anh ơi em sướng quá… anh…”
Chúng tôi đang yêu nhau, lửng lơ giữa trời trên tầng 13 của tòa nhà. Giây phút đó tưởng chừng chỉ tồn tại hai chúng tôi. Nhưng không, vẫn có kẻ đang làm phiền đôi uyên ương, đó là chiếc mobile của Ngân đang đổ chuông từng hồi, từng hồi. Đợt đầu, Ngân có vẻ không quan tâm, nhưng đến đợt 2, đợt ba thì tôi biết nàng đã sốt ruột, và cuộc mây mưa tạm dừng ít phút…
…
Ngân luống cuống lấy khăn tắm lau khô người, rồi tồng ngồng ra phòng khách nghe điện. Trong khi nàng nói chuyện, tôi đã tắm xong.
– Nàng đến bên cửa phòng tắm, một tay tựa lên bậu, buồn buồn nói “Em phải về nhà có việc, chồng em gọi từ cơ quan. Em xin lỗi!”
– Vào đây anh tắm cho em. Không sao, chắc chẳng có chuyện gì nghiêm trọng đâu em ạ! Tôi vỗ về nàng.
– Nàng gật đầu, miệng lắp bắp em cũng nghĩ thế.
Qua loa chút đỉnh, lau khô người, rồi tôi giục nàng ra mặc quần áo. Lúc nàng cúi xuống, đưa chân vào quần slips mỏng manh, luống cuống thế nào mà suýt ngã mấy lần, may mắn tựa được tay vào tường nếu không… Khi nàng cúi, đôi vú trắng ngần, thỏng lỏng, lắc lư trước ngực thật ấn tượng. Thấy thế, tôi đến bên giúp nàng và luôn miệng an ủi “cứ bình tĩnh đi không có chuyện gì đâu! Cẩn thận trong khi đi xe nhé!”. Nàng nhìn tôi cười gật đầu, rồi khoác chiếc túi lên vai. Tôi tiễn nàng ra cửa, trong bụng vẫn còn nuối tiếc.
Quay vào trong, ngồi nghỉ giây lát trước khi ăn qua quýt mấy thứ trong tủ lạnh, rồi tôi lăn ra ngủ tiếp đến 16 giờ mới tỉnh.
Hai ngày sau, hôm đó là chủ nhật, một ngày đẹp trời, rực nắng, cũng chẳng có dự định gì cho ngày nghỉ cuối tuần nên tôi dậy muộn, vừa tắm sau khi thực hiện mấy đường quyền cho săn cơ bắp, đang ngồi thư giãn thì có điện thoại.
– Alo! Mẹ con em đang ở dưới sân tầng 1, hôm nay em đưa cháu đến anh chơi. Tiếng Nguyệt Ánh trong trẻo, vui vẻ.
– Mời hai mẹ con lên đi! May hôm nay anh ở nhà.
Tại sao nàng không báo trước cho mình nhỉ? Hú vía là chưa có thằng nào rủ đi uống bia! Tôi lẩm bẩm một mình.
– Chào hai mẹ con! Ôi hôm nay bé Hoài Anh của bác xinh quá! Tôi sung sướng ra cửa đón mẹ con nữ hoàng.
– Nguyệt Ánh không giấu nổi niềm vui, nhìn bé nói: Chào bác đi con!
– Cô bé giương đôi mắt đen láy nhìn tôi. Con chào bác ạ!
– Tôi xúc động bế cô bé và nhìn Nguyệt Ánh mỉm cười – Mời em vào.
Tay xách túi khá to, có lẽ là quần áo và đồ chơi của bé, nàng theo tôi vào, không quên sập cửa lại.
– Đặt cô bé ngồi xuống ghế, tôi hỏi cháu ngoan của bác uống gì nào?
– Cô bé ngọng líu lô trả lời “chô cha – >cô ca”.
– Thôi nào, bác đừng chiều cháu nhé! Lại đây mẹ cho con cái này! Nàng vừa nói vừa mở túi lôi ra một gói nhỏ đồ chơi đưa cho con, trong khi tôi đến bên tủ lấy một lon cô ca và một chai nước lọc, rồi quay lại nhìn hai mẹ con nàng thật hạnh phúc.
– Bác mở cô ca cho cháu nhé? Cô bé hai tay ôm túi đồ chơi, lắc lắc đầu không đồng ý, rồi đập đập tay xuống bàn (ý nói bác để lên đây cho cháu). Chiều theo cô bé, tôi đặt lon cô ca lên bàn.
– Nguyệt Ánh duyên dáng đến bên cửa sổ, vén tấm ri đô hoa màu hồng nhạt sang bên, mắt nhìn ra ngoài, vui vẻ nói “anh ở tầng cao như vầy thoáng nhỉ? Có thể nhìn khắp mọi hướng, trong lành, thoáng mát.”
– Ừ, giống cửa sổ ở Đồ Sơn không? Nếu em thích thì đến mà ở, tôi trêu nàng.
– Nàng lừ mắt nhìn tôi cười ranh mãnh đáp “chỉ được cái…”
Tôi bế bé H. A. Đến bên nàng. Cô bé thích thú với cảnh vật phía dưới, tay chỉ xuống, đôi chân nhún nhảy, miệng nói bằng thứ ngôn ngữ trẻ thơ mà chỉ Nguyệt Ánh mới dịch nổi. Nào là người, xe, nhà… mọi thứ đều trở nên nhỏ lại trong mắt bé ở độ cao này.
Hôm nay, Nguyệt Ánh mặc áo ngắn tay màu sữa rất hợp với chiếc váy màu đen có viền đăng ten ở gấu, dài ngang đầu gối, vừa vặn với body mơ ước của nàng, tóc búi cao, khuôn mặt rạng ngời, trắng trẻo. Từ A đến Z toát lên vẻ đẹp thanh tú, cao sang chẳng bù cho hôm ở bệnh viện chăm bé H. A.
Đứng bên cửa sổ có hai mảnh ri đô lay động trước gió, cùng với ánh sáng ban mai chan hòa và mùi thơm ngan ngát. Một cảnh tượng nên thơ tràn ngập lòng tôi.
Thấy tôi bế bé H. A. Mà mắt không rời khỏi tấm thân kiều diễm, khêu gợi, nàng bặm môi, chí mạnh vào trán tôi một cái đau điếng và nói “Cấm được nhìn người ta như thế!”. Bé H. A. Chẳng hiểu ý nghĩa hành động của mẹ nó, giương đôi mắt đen, thơ trẻ xinh đẹp hết nhìn mẹ, rồi lại nhìn tôi vẻ hoài nghi mà không cất nên lời.
– Chúng tôi ngồi hết dưới sàn vui đùa thỏa thích với bé H. A. Hồi lâu. Có một lần, vì sơ ý, váy nàng bị tốc lên, lộ rõ chiếc silip màu hồng tí xíu, làm tôi rạo rực. Nàng không biết việc này. Đột nhiên, nàng nhìn đồng hồ nói “em đi nấu ăn trưa nhé?”
– Ừ! Em xem trong tủ lạnh, hình như vẫn còn ba con cua gạch anh đã luộc, cá thu và ít tôm. Thấy em thích ăn những thứ đó, trước khi về anh nhờ mấy cô nhân viên ks mua hộ. Bữa trước, vì vội nên anh đút phứa vào tủ, chiều qua mới xử lý, lạ kỳ là chúng vẫn sống.
Nàng đứng lên, xách túi vào phòng ngủ, khi trở ra đã được hóa trang bộ đồ màu xanh đậm mềm mại. Giờ đây, nhìn nàng như một thiếu nữ chưa chồng duyên dáng, yêu kiều.
Trước tiên, nàng làm đồ ăn cho bé. Sau vài phút, nàng bê ra một tô màu sẫm, bốc khói thơm phức nhẹ nhàng nói “Bác cho cháu ăn nhé”.
Nào bé ơi, Lại đây bác cho ăn nào! Cô bé đang chơi xếp hình, tay cầm mảnh cấu kiện, long tong chạy đến, miệng há đón nhận thìa thức ăn, rồi lại quay lại vị trí đang chơi. Cô bé ăn rất tốt, chỉ một loáng đã hết bát cháo hỗn hợp đầy đủ chất dinh dưỡng.
– Hoài Anh ăn hết rồi, tôi nói vọng vào bếp.
– Bác cho cháu uống nước và vắt một quả cam em đang để trên bàn đó, lát nữa cho cháu uống! Nguyệt Ánh nói.
Tôi làm theo hướng dẫn của nàng, nhưng cốc cam, tôi vừa cho vào chút đường, chưa kịp hòa tan, cô bé đã bê lên tu một hơi cạn. Tôi lau miệng cho bé, rồi thơm vào má một cái thật kêu và nói “cháu của bác ngoan quá!”.
Đã được ăn no, cô bé chơi một lúc nữa trước khi lăn ra ngủ. Tôi âu yếm bế bé vào phòng, đặt lên giường, lấy tấm chăn mỏng đắp lên người bé. Nhìn Hoài Anh ngủ ngon lành, tôi thấy hạnh phúc lạ thường.
– Vừa trở ra, Nguyệt Ánh tươi cười hỏi “cháu ngủ rồi à anh”.
– Ừ, cô bé ngoan quá! Sau này sẽ rất thông minh đấy!
– Mời anh vào ăn cơm đi, cứ để cháu ngủ.
Tôi vào bếp và không quên mang theo lon nước ngọt và chai rượu ngâm cá ngựa.
Tôi bóc một con cua, lấy gạch vào bát Nguyệt Ánh. Nàng nhìn tôi cười nói:
– Khéo chiều phụ nữ nhỉ?
– Nếu thích anh yêu chiều thì sang đây ở với anh, tôi nhìn nàng cười nói lả lơi.
– Ừ nhỉ! Nàng vừa ăn vừa trêu tôi.
Chúng tôi ăn uống vui vẻ hết sạch tất mọi thứ nàng nấu. Bụng đã no no, rượu đã say say, tôi lại thấy buồn ngủ.
– Thôi cứ để bát đũa đó chiều rửa em ạ, tôi nói.
– Để em làm luôn kẻo kiến. Biết nàng sạch sẽ, tôi không nói thêm gì, trở vào pha chè uống.
Chúng tôi vừa uống nước vừa xem vô tuyến đến 11. 45, Tôi bảo Nguyệt Ánh vào ngủ với con, còn tôi vào phòng riêng của mình, cởi quần áo, gieo mình xuống giường. Đang thiu thiu thì Nguyệt Ánh gõ cửa. Nàng bước vào, nhìn tôi cười tinh nghịch và nói “cho em ngủ với!”, Rồi nằm xuống bên cạnh, không cần biết đến sự đồng ý của tôi.
– Em mở cửa hai ra, phòng trường hợp con em tỉnh giấc, tôi đề nghị.
– Vâng! Nàng đứng dậy nhẹ nhàng thực hiện lời đề nghị của tôi.
Chúng tôi ôm hôn nhau rất lâu trước khi tôi take off quần áo nàng. Khi hôn lên bầu vú, thấy có vị mằn mặn, chua chua, tôi âu yếm nhìn nàng nói “chúng mình đi tắm nhé”. Nàng mỉm cười đồng ý.
Làn nước mát lạnh lan tỏa khắp hai cơ thể trần như tượng. Nàng thích thú cầm con chim cứng đét mơn trớn trong khi tôi thoa xà phòng, kỳ cọ cơ thể nàng. Vì không có ý định yêu trong phòng tắm, chúng tôi lau khô người bằng chiếc khăn khá rộng, trắng và rất mềm mại, rồi cùng nhau vào phòng ngủ.
Tôi bắt đầu hôn đôi bàn chân thon thả, nhích dần, nhích dần lên cặp dò phẳng lừ, trắng phau. Nàng co chân lên, người quằn quại, miệng rên khe khẽ. Nhẹ nhàng tôi tách hai chân nàng rộng ra, đưa chiếc lưỡi đá vào hạt ngọc hồng hồng. Đột nhiên, nàng nhổm dậy, lôi đầu tôi lên, miệng phụng phịu “ứ cho làm như vậy đâu”, rồi lại nằm xuống.
Chiều theo ý nàng, tôi không hôn vào chỗ đó nữa mà hướng lên bụng và cặp vú xinh đẹp đang lộ trước ngực. Khi cái lưỡi điệu nghệ nhích dần lên phía trên thì tiếng rên và sự oằn mình sung sướng của nàng càng tăng, cho đến khi miệng tôi ngậm vào một đầu vú, một tay vân vê đầu bên kia, trong giây lát, nàng không chịu được nữa, vùng dậy đè nghiến tôi xuống.
Lưỡi nàng ngập trong miệng tôi nhảy múa điên cuồng. Con cu cứng đét dưới sự chăm sóc của bàn tay mềm mại, thanh tú. Đến lượt tôi không làm sao chịu được nữa, hai tay bám chặt vai nàng đè ngửa thân hình kiều diễm ra giường. Nàng banh rộng hai chân ra, tôi cầm con cu đút cầu thả vào con bướm đẫm nước, đang há rộng khát khao. Chống hai tay xuống đệm, tôi dập điên loạn.
Nàng la ầm lên sung sướng, mông rướn lên quằn quại theo theo nhịp nhấp, đôi gò bồng đảo to tướng nẩy tưng tưng như khiêu vũ trên ngực nàng, hai tay đập xuống đệm bồm bộp. Sợ ảnh hưởng đến giấc ngủ của bé, tôi phải bịt miệng bằng môi và lưỡi mình và giữ tay nàng lại. Giờ chỉ còn nghe âm thanh “ú… ú…”, khàn khàn trong cổ họng nàng.
Được một lúc, thấy hơi mệt, tôi rút cu ra đổi tư thế. Trời ơi! Máu… Máu trộn lẫn nước lìn thành chất màu hồng đặc quánh phủ đầy chú chim và xung quanh mép lìn, bám vào mấy sợi lông ghê chết. Nghe vậy, nàng nhổm dậy, nhìn vào lìn mình, rồi nhìn chú chim, miệng lẩm bẩm “Ôi! Mai mới là ngày kinh nguyệt của em cơ mà, sao nó ra sớm thế nhỉ???”. Bó tay…