Phần 13
Cách đây 1200 ngày có lẻ, tôi tình cờ nhìn thấy quá khứ của mình đọng trên một gương mặt quen thuộc đã hơn 5.000 ngày chưa gặp. Vẫn ánh mắt cương quyết như hồi xưa, vẫn những nụ cười và câu nói dí dỏm, thông minh như chưa hề có những cái mốc thời gian khủng khiếp nhưng vô hồn nọ. Không phải là vô hồn, mà là vô duyên mới đúng.
Vậy mà cái quá khứ đó vẫn nặng nề từng ngày, chỉ dám nói từng ngày, không dám nói từng giờ, vẫn lặng lẽ như từng hạt bom nước đày đọa kiếp người. Khoảng cách vẫn như xưa xét về mặt vật lý, nhưng cái khoảng cách vô hình trong tâm hồn mỗi người thật là vời vợi. Hai linh hồn đã thực sự không dám và không thể xích lại gần nhau được nữa.
Ta, ta làm được gì bây giờ ? Khi, khi người ta đủ xa và khoảng cách đủ thì thầm để tôi cầu mong cho riêng người.
Gần 1000 ngày sau, tuy xa hơn trước rất, rất nhiều lần, nhưng hình như hai linh hồn đã nở được mỗi bên một nửa nụ cười. Ơn trời.
Lóc cóc mặc áo mưa, tiễn tôi ra cổng. Anh ngoài, em trong …
– Anh về nhá, đến nhà em chơi bữa đầu được ông trời chiêu đãi, nhớ cho dai .
– Này, vừa thôi. Bữa sau anh lại đến, còn đủ sức nhớ không ?
– Chưa biết.
– Thôi, anh về đây. Chúc em ngủ ngon.
– Vâng, cám ơn anh.
Lội nước ra về, đến cái đoạn này thì đếch thèm xắn quần nữa … Nốt mưa . Ỳ oạp ra đến quán thì như đúng rồi, bà chủ quán lại nhìn tôi như người sao Hỏa.
– Biết thế thì bảo cháu đừng khóa cổ. Chờ cháu mãi.
– Dạ, cháu xin lỗi, ngồi hơi lâu.
– Cháu là bạn Hương à ?
– Không ạ, cháu làm cùng cơ quan.
– Thế à.
– Mà sao hả bác. Cho cháu mua gói thuốc. – Trì hoãn để moi thông tin 😀
– Úi giời, Hương nó đông bạn lắm. Mà có mấy đứa gấu lắm.
– Sao bác biết ?
– Thì chúng nó đến chơi rồi ra đây ngồi uống rượu, nói giọng có vẻ .
– À, thế ạ. Cháu chỉ đến chơi, có chút việc.
– Mưa gió như này, sao không để mai . Đi như này cho khổ.
Tôi cứng họng, chả nhẽ nói thật.
– Vâng, cháu cũng nghĩ thế, nhưng tiện đường qua đây. Thôi cháu về đây .
Trên đường về, tôi thầm nghĩ. Em tôi cũng đông khách, mà mình thì chỉ thế thôi. Lại còn tụi gấu, ái chà, phức tạp đây. Nhưng lại nghĩ, mẹ kiếp, đồn nào chả có địch, mình mà ngồi chờ sung rụng thì ắt không được. Phải tiến. Thà em chối mình, đằng này đã có gì đâu .
Thay quần áo ướt, tôi lại nhớ đến câu nói của bố mẹ em … Sao thế nhỉ, đó chắc chắn là một câu ân cần, như bố mẹ nói với con. Lại nhớ đến bà chủ quán, “Hương đông khách …”.
Cuộn người trong chăn, tôi cứ rơi vào trạng thái mơ mơ màng màng. Hồi hộp và lo lắng như trước khi bước vào một trận chiến. Nhưng hơn hết vẫn là những cử chỉ ân cần, những nụ cười và câu nói của em dành cho tôi, tất nhiên chỉ 1 mình tôi, nhưng tôi vẫn cảm thấy ấm áp lạ. Cảm giác đó theo tôi suốt cả mấy tuần sau đó.
Ngày mai, lại một ngày mới. Những công việc tôi đã dở dang triển khai lại cuốn tôi vào. Chuyện em và tôi, mới chỉ mình tôi và em biết. Thi thoảng tôi có ghé qua chỗ em làm và nói chuyện với em được nhiều hơn. Và tôi cũng thấy phấn khích vì điều đó, nhưng cũng không dám quá đà, vì tôi biết xung quanh còn nhiều đôi mắt.
Một buổi chiều thư giãn khi máy móc và công việc đang ổn định thì thấy em Trang bước vào phòng làm việc của tôi .
– Em chào anh.
– Chào em, thế nào. Ổn cả chứ ?
– Vâng anh. Chúng em bình thường. Em nói này.
– Sao em ?
– Mấy cái mặt hàng anh đang sản xuất thử ấy, có mấy mẫu tương đối ăn khách. Khách hàng đã bắt đầu xếp hàng để được mua rồi đấy. Em nghĩ sắp tới, lãnh đạo thể nào cũng yêu cầu anh mở rộng sản xuất đấy.
– Thế hả em. – Tôi cũng mừng cho những sự cố gắng của mình đạt kết quả bước đầu.
– Thôi, em về đây.
– Cám ơn em.
Thực ra, khi nghiên cứu thị trường, tôi đã âm thầm đi giới thiệu sản phẩm rồi. Và cho họ luôn cả địa chỉ mua hàng khi có nhu cầu. Vụ bán hàng thì tôi không liên quan vì còn dính dáng đến rất nhiều bộ phận. Với tôi chỉ là giá thành và tiền lương cho anh chị em, trong đó có cả phần tôi nữa. Đi làm mà lương không đủ ăn nhiều khi cũng ngượng.
Sáng hôm sau, quả nhiên xếp kêu tôi lên phòng, giao nhiệm vụ mở rộng sản xuất.
– Chú thấy hướng đầu tư nghiên cứu phát triển sản phẩm mới của cháu rất tốt. Hiện tại nhu cầu thị trường đã bắt đầu có và tập trung ở những mẫu sau. Cháu về cho triển khai nhé.
– Vâng ạ, nhưng chú tập hợp các bộ phận liên quan để cùng cháu lên mức giá thành và đơn giá tiền lương hộ cháu.
– Được thôi cháu.
Trong sáng hôm đó, mọi việc hoàn tất. Nhẩm tính, với năng suất trung bình của chị em, thu nhập có thể tăng lên gấp đôi, còn cỡ như em Hương thì gấp 3 là bình thường. Trên hết, cơ quan cũng thu được một phần lợi nhuận đáng kể. Nghĩ thế, trong đầu tôi lại lâng lâng, vui âm ỉ .
Bố trí mở rộng sản xuất xong, tôi gọi em Hương lên phòng và trao đổi công việc .
…
– Có chuyện gì mà có vẻ nghiêm trọng thế anh ? Em tôi bước vào phòng và tiện thể mở toang cửa hết cỡ.
Ặc ặc, anh chưa đâu em ơi, tôi nghĩ hóm. Hóa ra em tôi để ý tôi kinh người … Tôi chột dạ, khi tôi ngỏ lời, em ý chỉ hỏi về em này, em nọ của tôi một chút thôi thì trả lời làm sao nhỉ ? Ai biết được em biết bao nhiêu % sự thật về tôi ? Quả là bí.
– Hương này, hiện tại anh đã chuyển bộ phận kia sang triển khai sản xuất mở rộng rồi, anh muốn em sang tổ này cùng anh và 2 người nữa làm tiếp một số sản phẩm mới, ý em thế nào ?
– Còn nhiều người anh, đầy ra kia, sao anh lại kêu em ?
– Tất nhiên, anh kêu em là có lý do của nó. Mấy sản phẩm mới này đòi hỏi tay nghề cứng một chút. Ngoài ra, còn phải giúp anh trong vấn đề phối hợp, một vài điểm anh cần tham khảo ý kiến em mới quyết được. Mấy mẫu kia đơn giản hơn chút mà đã có thị trường rồi.
– Vâng, em là nhân viên của anh, anh thích điều đi đâu thì điều.
– Em nói thế là anh chưa hài lòng. Đồng ý là anh có thể điều em mà không cần hỏi ý kiến em, nhưng trong việc này, anh cần người toàn tâm toàn ý. Cộng thêm chút thông minh và nhớ dai nữa. – Tôi cười.
– Anh đừng có mà chuyện nọ xọ chuyện kia nhá. Vậy bao giờ em chuyển ?
– Đầu tuần sau, em bàn giao ca cho Yến nhé. Thứ 2 tuần sau, làm giờ hành chính và tăng ca bất tử. Về nói với bố mẹ nhé.
– Vâng, em về được chưa ?
– Được rồi em.
Em ra khỏi cửa, đầu tôi đã bắt đầu phác kế hoạch. Lẽ ra vụ này phải 3 – 4 tháng sau mới làm, nhưng nước đã đến chân. Tổ cần 4 người, ai với ai nữa đây ? Vào trong cái tổ đấy mà không hợp nhau, cãi nhau như mổ bò thì chết. Em tôi thông minh, lãng mạn và kiêu kỳ. Phải người có chút same same thì mới hợp tác được. Tôi thì không thành vấn đề vì tôi biết tôi đang có thể hợp được em, nhưng 2 người còn lại, một kỹ thuật và một em.
Phải rồi, cậu có ghi ta. Cậu ấy lại đang say một em trong cơ quan luôn, em Hạnh. Da trắng cũng một chín một mười với Hương, dáng cũng đẹp. Duy chỉ có sự e ấp là không giấu nổi trên khuôn mặt thánh thiện của em. Ok luôn, ca sau tôi gọi cả hai người lên giao nhiệm vụ mới. Cả hai đều ngượng ngùng, nhưng tôi biết thừa là thích. Chốt hạ luôn.
Kế hoạch bài binh bố trận như thế đã là xong xuôi. Công việc là first.
…
Thấm thoắt cũng đã 2 tuần trôi qua kể từ cái ngày tôi đến nhà em vào tối T7, tuần này lại đến tiếp, tôi thầm nghĩ. Gặp nhau trên cơ quan như thế là chưa đủ, vì còn phải riêng tư một chút, thăm dò xem thái độ của em như thế nào với mình. Cái đó mới là quan trọng nhất, ngoài ra còn thái độ của người thân em ấy nữa. Dù sao, mình cũng là người cùng cơ quan, nếu không thuận lợi thì cũng còn để dành đường mà rút…
Lại nghĩ, em tôi nhớ dai kinh khủng, mình cũng phải để ý một chút. Ngẫm nghĩ lần trước đến chơi, mưa gió ầm ĩ, có mỗi mình mình là khách (của cả hai chị em), hâm nhất. Bố em câu trước còn nói giọng có vẻ chán khi chào khách của 2 cô con gái “Mưa gió này mà cũng đi chơi à …” thì cuối cùng khi tôi chào về lại còn nhắc nhở “Về nhanh, thay đồ khô kẻo cảm lạnh …”. Quan tâm con thế bố ? Mà sao lại đổi hướng nhanh thế nhờ …
Vụ em tôi xuống nhà pha nước hơi lâu, chắc là bố mẹ cũng hỏi về tôi cũng nên … Ví như :
– Thằng hâm nào đấy hả con ?
– Anh X cùng cơ quan con ý mà . Hôm nọ chở con về khuya đấy, bố nhớ không ?
– Sao mưa gió này mà nó cũng mò đến, cơ quan có việc gì à ?
– Dạ không, chẳng qua anh ấy lỡ hẹn hôm nay đến chơi rồi thôi.
Rồi chị của em cũng lò dò lên bắt chuyện, chả ai ép. Rồi lặn mất tăm khi thôi phê thuốc, không khéo lại xuống nhà ton hót :
– Ối mẹ ơi, lên mà xem cái thằng hâm nó say thuốc lào kìa …
Ông bố lại có bạn thuốc lào, nên khoái mình cũng nên. Mấy thằng đến tán con gái ông mà dám hút, lại còn say, còn phê .
Nghĩ vui vui thế, nhưng kế hoạch T7 này lại đến nhà em, ngồi cây si thêm một thời gian xem xem tình hình như nào, rồi tính tiếp. Khi có vẻ ổn ổn, rủ đi chơi là ngon rồi.
Lại nghĩ, hơ hơ, tôi lơ em, nhưng những thằng đàn ông trong và ngoài cơ quan chúng nó đâu có chịu lơ. Từ khi tôi hay gặp em, tôi đã bắt đầu nhận thấy những ánh mắt và hành động khác lạ của một số thằng cùng cơ quan nhưng khác đơn vị. Giờ ăn trưa hay cuối buổi chiều chơi thể thao, chúng nó đều tìm cách gây chuyện với tôi, từ chuyện rất vớ vẩn cho đến chuyện cãi nhau thẳng tưng. Nhưng tôi vẫn để ngoài tai.
…
Đến nhà em, không sớm, cũng không muộn, và cũng không hẹn trước. Cổng mở toang toác. Sân nhà em đầy xe. Choáng. Vẫn theo trình tự cũ, em dẫn tôi chào bố mẹ em xong rồi bước vào phòng khách. Chia làm hai tốp, tốp của chị em ít người hơn, chỉ 4 người, 2 nam 2 nữ. Hình như chốt hạ rồi nên nói chuyện có vẻ chiều sâu …
Tốp của em tôi, vừa đông vừa ồn ào.
– A, chào chú. T7 cũng mò mẫm gớm nhỉ. Xếp gì mà chu đáo thế, thăm nhân viên cả tối thế ? Một giọng có vẻ châm chọc cất lên, hình như cũng có tí ti rượu hay sao.
– Vâng, chào các anh. T7 buồn đi chơi tý cho vui. Các anh đến chơi lâu chưa ?
Quét qua một vòng, tôi nhận ra có 3 – 4 gương mặt cùng cơ quan, khác đơn vị, mà lại toàn những gương mặt hay gây xích mích với tôi trong cơ quan. Hình như chúng nó đang tán hội đồng cho một gương mặt nào đó trong hội. Chỉ một lát thôi, mình sẽ nhận ra, tôi thầm nghĩ.
– Chú nghe nói có người yêu rồi mà ? – Giọng có vẻ châm chọc lộ rõ trong ngữ điệu.
– Vâng, em nhiều người yêu lắm. – Đã thế, bố mày lại chơi kiểu củ chuối.
Em tôi kéo ghế ngồi đối diện với tôi, 2 ghế chầu rìa ngoài cùng, tụi kia ngồi ghế trong, ngoảnh ra thi nhau chọc tôi với giọng cay cú và muốn đuổi tôi về. Chỉ duy nhất một trường hợp, thi thoảng nói với em tôi một vài câu rời rạc, chẳng ăn nhập gì với không khí chung cả. Chính hắn, tôi thầm nghĩ.
Hắn, đầu têu trong các trò scandal (đánh nhau rồi ba chuyện vớ vẩn, thừa hơi …) trong cơ quan. Cả hội ngồi đó, đều thế cả. Tôi chưa khi nào để một chút chúng nó vào trong đầu, nghĩa là không quan tâm. Chỉ biết là giữa hai bên, quá ít điểm chung. Thế thôi.
Nhưng, chúng nó là chuyện phụ, em tôi mới là quan trọng. Và ai được em tôi tham gia câu chuyện , những câu chuyện mở khiến cho có thể nói mãi không hết chuyện mới là đáng để ý. Bằng không, nếu em tôi chán, việc chuyển chủ đề hay không thèm nói chuyện nữa là biết ngay.
– Hương cho anh mượn cái điếu. Tôi chuyển hướng.
– Anh đừng hút nữa. Hôi lắm.
– Chú X đừng hút nữa, kẻo lại say như hôm nọ.
…
Úi cha cha, chị của em nói vọng sang. Nãy giờ vẫn quan tâm đến nhóm bên này cơ à ? Sao lúc nãy giờ không thấy nói gì, đến khi tôi mượn điếu thì lại chen vào hả ? Lại còn nhắc đến chuyện tôi say thuốc lào… Sặc, vậy là chị của em cũng nhớ dai như Hương rồi. Lướt qua một vòng, thấy hội kia ngỡ ngàng. Híc, thằng này đến đây bao giờ nhỉ, lại còn say thuốc lào …
– Say mới dễ nhớ chị ạ. Nhưng thôi, chị không cho thì em không xin nữa. Chứ Hương thì em còn xin đến sáng. Keke.
Tôi nói có vẻ tự tin, cũng là cho tụi kia một bài. Quyết nghĩ, hôm nay tiện thể đông người, mình thăm dò luôn. Một công đôi việc, với lại nếu mình không bày trò ra thì dễ bị cuốn theo cái nội dung của chúng nó. Điếc, tôi quyết định xen tý công việc, nhẹ nhàng thôi …
– Em thấy cái Hạnh như nào hả Hương ?
– Hạnh nào anh ? Hạnh ca 2 á ? Mà sao anh hỏi thế ?
– Là anh hỏi, ý em thấy nó có hợp với em không ?
– Không mấy khi em gặp, nhưng có vấn đề gì đâu ? Mà anh hỏi có ý gì ? Định tán nó hả ? Em tôi cười.
– Không, anh hỏi cho bạn anh thôi. Anh làm sao đủ cơ mà tán Hạnh.
– Á, tán hộ à ? Ốc mang được mình ốc chưa … ?
– Này, chọc anh vừa thôi. Em thấy Hạnh có được không ? Ý anh chỉ là về vấn đề đánh giá, nhận xét của những người phụ nữ với nhau thôi … Tôi nói giọng lộ rõ vẻ nghiêm túc và nài nỉ.
– Hạnh cũng được. Chị ấy kín đáo, chừng mực lắm.
– OK em, tuần sau, anh sẽ đưa Hạnh vào nhóm mình. Tôi lộ thông tin cho em biết.
– Mà bạn anh ? Ai vậy ?
– Em tò mò thế, bí mật, chia sẻ với em sau. Tôi lại giở trò lấp lửng.
– Nghe nói sắp tới phải làm tăng ca nhiều lắm hả chú X ?
Ối trời, lại chị em. Người yêu không lo, lo gì cho em và em gái hả chị ơi. Híc, tôi nghĩ thầm.
– Dạ, chúng em đang làm mấy cái sản phẩm mới. Việc hơi nhiều chị ơi.
– Nhiều việc nhưng có nhiều lương không ? Chứ chị thấy lương bên cơ quan em chán chết. Có dạo được được, giờ lại thấy giảm rồi.
– Vâng, thị trường ngày càng khó khăn chị ạ …
Chị ấy lại vô tư đụng đến nỗi xót xa của tôi khiến tôi tê tái. Nhưng không thể nghĩ gì chuyện ấy bây giờ được. Cũng chẳng phân tích được cho ai hiểu ở đây, nhất là cả hội kia, mà tôi biết có đứa đang dùng cái ảnh hưởng gâu gấu của mình, mua được những hàng HOT do tôi đang lăn lóc ra làm, mang ra thị trường bán kiếm lời. Thôi, thế cũng là được. Mình còn có ích cho họ.
– Em đảm bảo với chị, Hương không dám phàn nàn với em về lương trong vụ này đâu …
– Thế à ?
– Có phải làm thêm nhiều không anh ? Em tôi hỏi.
– Thường thôi em, cái đó tùy công việc và cả sự nhiệt tình của nhóm. Riêng anh thì em biết rồi còn gì …
…
Chuyện cứ thế, hội kia cứ ngồi chỏng chơ nghe 3 chị em tôi nói chuyện, thi thoảng chúng nó lại rì rầm với nhau. Dường như thấy bị tôi làm cho thừa, cả đội rủ nhau rút. Yes, vậy là tạm thời ổn.
Chào ra về nhưng tôi vẫn có cảm giác những ánh mắt lướt qua tôi có phần lành lạnh. Ối giời, điếc. Mà đúng là điếc thật, bên em tôi chả thấy mình phải sợ điều gì, từ bé tới giờ, tôi ít khi tham gia vào ba cái trò ẩu đả. Nhưng khi hỏa nó bốc trong đầu thì đúng là tôi bị bệnh điếc thật, đéo sợ súng nữa. Chỉ vài ba lần trong đời, nhưng cũng đủ cho tôi nhận ra cái tính cách, điểm yếu của mình.
Một nhóm bạn nữa, hình như có bạn phổ thông, đưa một người đến tán em tôi, nãy giờ ngồi lạc trong cái đội cùng cơ quan, thi thoảng cũng nói chuyện được vài câu, nhưng rời rạc và cuối cùng cũng rút. Còn lại mình tôi.
Ngồi thêm được một lúc lâu nữa, bạn của chị cũng đã về, chuyện của tôi và em vẫn chưa có ý định dừng lại. Lối nói chuyện của Hương khiến tôi dường như bị đánh gục. Cái mà các Cụ nói là “Ý hợp tâm đầu” . Chỉ còn con Át cơ mà tôi biết, em biết và cả chị em cũng biết là chưa xòe ra nữa mà thôi.
Liếc nhìn đồng hồ, đã mười rưỡi, tôi chủ động rút. Cỡ này, tôi dám ngồi đến sáng với em được, nhưng chưa phải lúc.
– Anh về nhé.
– Vâng .
– Em chào chị, em về.
– Em về nhé, thỉnh thoảng lại chơi. ( Em chưa mời, chị đã mời, yêu thế …)
– Vâng ạ, nhưng mà chó nhà chị dữ lắm. – Tôi hóm hỉnh với chị.
– Là nó đòi ăn, chú cứ đến tay không, nó cắn cho là phải.
Cả ba chị em cười như nắc nẻ.
Một nửa nụ cười, tôi đã làm. Thêm ¼ nụ cười nữa, chỉ mới đây thôi, tôi cũng đã làm. Và lạy chúa, em tôi vẫn lại như ngày xưa, trời ơi là trời … Tôi không dám hứa điều gì sẽ xảy ra, chỉ biết rằng tôi sẽ còn gặp lại em và em chắc chắn cũng muốn như vậy.
Ra khỏi cổng nhà em, ngõ tối hun hút, vừa định rẽ đi về nhà thì có tiếng gọi giật giọng .
– Ê, X. Vào đây tao bảo.