Phần 22
Những ngày sau đó đối với tôi thật là đẹp tuyệt vời. Công việc triển khai rất thuận lợi, sản xuất đi vào quy củ, rộn ràng và hiệu quả. Thu nhập của đơn vị tôi và các đơn vị khác liên quan đến quy trình sản xuất tăng lên đáng kể. Niềm vui trong công việc và tình cảm khiến tôi lâng lâng dẫu chỉ là một kỹ sư mới ra trường được vỏn vẹn 3 năm rưỡi …
Em tôi, Hương ngày càng xinh và tươi, đã bắt đầu thấy tự nhiên và vui vẻ hơn trong các hoạt động tập thể, không còn em ngại như cái hồi tôi mới thể hiện tình cảm. Nhóm nghiên cứu tôi tạm thời giải tán để tập trung nhân lực vào sản xuất để đáp ứng nhu cầu thị trường, vì vậy thời gian gặp nhau của tôi và em trên cơ quan cũng ít đi. Tôi làm giờ hành chính mà Hương làm ca 3 là xem như tuần đó không gặp nhau. Nỗi nhớ chỉ được giải tỏa khi Hương làm ca sáng, chúng tôi được chung thời gian trên cơ quan từ 7h – 14h, thêm bữa cơm trưa tập thể vội vàng mà tôi kín đáo lựa chọn thời gian sao cho còn được chung đường xuống bếp tập thể, chung mâm cơm ca mà dạo này chị em hay đùa “tươi ra phết”.
Những buổi giao ban của công ty dành rất nhiều thời gian nói về công tác điều hành sản xuất liên quan đến đơn vị tôi, hàng trong nước và xuất khẩu cứ đan xen với nhau khiến cho lịch xử lý các vấn đề kín mít. Đối tác cũng phải cân đối thời gian và sản lượng sao cho phù hợp với tình hình sản xuất phát sinh. Và trong các cuộc giao ban đó, tiếng nói vô tư của tôi bắt đầu có trọng lượng dần dần … Và đằng sau đó là cả một vấn đề rất nhạy cảm liên quan đến công tác đào tạo, tổ chức nhân sự …
Dẫu vậy thì với bản tính vô tư của mình, tôi vẫn lao đầu vào công việc một cách nhiệt tình và tâm huyết. Sản phẩm được làm ra xuất khẩu với các tiêu chí kỹ thuật chuẩn nhất có thể dựa trên dây chuyền sản xuất hiện có, theo TCVN khiến cho khách hàng không thể từ chối và lợi nhuận cho công ty tăng lên đáng kể. Bên cạnh đó, các con số thông kê về chất lượng sản phẩm khiến các anh em kỹ thuật chúng tôi cũng tự hào. Nhìn chị em hài lòng với sản phẩm làm ra, với thu nhập khiến cho anh em tôi sung sướng.
Và cũng là duy nhất trong đợt này, tôi có tiền mang về nhà đóng tiền cơm cho Mẹ. Nuôi con ăn học ròng rã bao nhiều năm trời, là niềm tự hào của gia đình, vậy mà ra trường ĐH mấy năm, lương chỉ đủ ăn 2 bữa (ăn sáng và ăn ca) cộng với tiêu vặt. Các khoản thu nhập chính đáng từ lương, thưởng, thêm giờ, thưởng chất lượng, thưởng năng suất … thấy cũng dày dày ví. Trong bữa cơm gia đình, tôi cũng không dấu giếm nguyên nhân vì sao như thế và Bố Mẹ tôi rất vui mừng.
Còn đến nhà Hương thì cũng thế, chị em có lúc cũng đùa :
– Lương cơ quan chú dạo này cao phết nhỉ ?
– Hương khai với chị à ? Nhờ Hương đấy …
– Anh nói đùa đấy chị ạ .
– Chưa ai đánh mà đã khai nhé.
Cũng phải nói rằng, thời gian đó cuộc sống xã hội đang vặn mình đổi mới nên mọi chuyện còn rất khó khăn, việc đỡ ngạt thở lúc nào chỉ biết mát mặt lúc đó thôi. Tuy nhiên, với lòng tự trọng của một thằng đàn ông cộng với con mắt chưa đui mù, tôi vẫn biết có nhiều cơ quan khác “ngon” hơn nhiều, vừa làm việc nhẹ nhàng, vừa lương cao ngất ngưởng … Với họ, cuộc đời thật là tươi đẹp.
Và cả trong sự nghiến răng chiến đấu cho cuộc sống và những nguyên tắc được giáo dục và giảng dạy trong gia đình và nhà trường, tôi đã bị ám ảnh chuyện thu nhập tự bao giờ … Làm sao có được thu nhập chính đáng đủ tự tin để xây dựng tương lai lâu dài, đủ can đảm để lồng vào tay nhau chiếc nhẫn cưới … Nhưng tâm tư bỏng rát đó, tôi chưa dám thổ lộ với em nhưng nó luôn là nỗi nghĩ suy thường trực trong đầu mỗi khi tôi gần em, yêu em …
…
Thấm thoắt cũng đã được hơn 6 tháng kể từ ngày triển khai mở rộng sản xuất, công việc vẫn cứ lút đầu, ơn trời là vẫn suôn sẻ. Thời gian này chính là lúc tôi thu thập được nhiều kinh nghiệm nhất trong vấn đề điều hành, phối hợp các đầu mối công việc sao cho hiệu quả nhất, cái mà sau này gọi là “quản trị”. Các đầu mối công việc cứ như domino, tắc chỗ nào là cả dây chuyền bị ảnh hưởng nghiêm trọng. Tuy nhiên, sau vài lần vấp mọi chuyện sau đó trở nên dễ thở hơn và cũng kinh nghiệm hơn.
Tiết trời thì đã chuyển sang lạnh từ lâu, cái lạnh của hồi sinh viên còn ám ảnh tôi nhiều. Nhưng trong hoàn cảnh công việc và yêu đương như thế, lạnh lại mang một cảm giác dễ chịu, thế mới buồn cười. Và Noel đến trong sự chuẩn bị chu đáo của em và tôi…
Ví như trước đó khoảng 2 tuần …
– Noel này chúng mình đi chơi nhé ?
– Vâng.
Trước đó một tuần …
– Noel này cháu xin phép hai bác chở Hương đi chơi.
– Uh, đi nhớ về sớm.
Là xin sự đồng ý, chứ đi chơi Noel, về sớm thế quái nào được. Có mà sớm với ngày hôm sau 😀
Đúng hẹn, đêm 24/12 tôi đến đón em. Đó là một đêm Noel lạnh khủng khiếp. Đã thế lại còn tiềm ẩn mưa. Vốn chịu lạnh tốt, vậy mà tôi vẫn phải mang thêm đôi tất tay không phải sở trường. Em tôi ngồi sau, vòng tay ôm chặt, tay luồn vào túi áo khoác của tôi. Mặt hai đứa lạnh cứng.
Nhà thờ cách trung tâm thành phố khoảng 15km, nơi có bạn bè học phổ thông cùng tôi dạy học gần đó. Là thầy cô giáo nên rất được học trò cũng như phụ huynh tôn trọng. Đã vài ba lần tôi cùng đội bạn phổ thông phóng xe ra chơi và cảm nhận được sự nhiệt tình của họ. Dân đa phần là công giáo …
Vì đã hẹn trước, ra đến nơi là một mâm cỗ đang chờ bạn bè đến chơi. Hôm nay tôi đã nói trước là đưa bạn gái đi cùng nên mấy thằng bạn vàng cũng có phần long trọng. Hồi chưa có bạn gái thì thoải mái và suồng sã, chơi khuya, nhậu say ngủ lại mai về. Các thầy và cô giáo từ thành phố ra dạy cũng chỉ ngoài đôi mươi, chuyện khi không còn cầm phấn và đứng trên bục giảng cũng như của cơ quan tôi mà thôi. Thằng bạn thân của tôi bắt đầu bật đài .
– Cái thằng X này, hồi nó còn học với nhà anh còn chưa biết gì, em ạ. Thế mà bây giờ yêu đương như thật.
– Úi, anh X nhà anh ghê lắm. – Hương cười
– Nó ngày xưa chưa biết thích con gái cùng lớp.
– Mày đừng có mà nói xấu bạn bè nhé.
Rồi các cô giáo trẻ măng, người mà thi thoảng tôi ra cũng bày đặt cơm nước, rượu chè đàn đúm cũng quay qua chọc.
– Anh X mèo mù đó em ơi.
– Chị chưa biết đó thôi.
Hương vẫn cười e lệ trong đám bạn bè tôi, thi thoảng như muốn ngồi dịch sát vào tôi để tránh những ánh mắt soi mói. Tầm khoảng 10h tối thì bạn tôi chủ động kết thúc cuộc vui, để còn đi nhà thờ. Là người ngoại đạo, nhưng trong ngày lễ này, tôi vẫn có cảm giác vui lây trong niềm thành kính của họ.
Đêm đã về khuya, cái lạnh ngày càng sâu khiến cho tôi và em như dính chặt vào nhau trên đường đi bộ đến nhà thờ. Đường làng đông đúc nam thanh nữ tú nói cười vui vẻ, chỉ riêng em và tôi lặng lẽ bước bên nhau như muốn trốn cái lạnh từ bên ngoài. Mỗi người một ý nghĩ …
– Lạnh thật đấy em nhỉ ?
– Vâng.
– Nhưng anh thấy thật là dễ chịu. Giá như …
– Như gì ?
– Được ôm em trong chăn … keke
– Anh thì … linh tinh.
Nhà thờ vẫn đông vui như mọi Noel nào dẫu cho trời có lạnh cắt da cắt thịt, chen chúc nhau để tìm một cái gì đó vô vi hay đơn giản chỉ là một chỗ đứng để nhìn rõ hơn mọi người và cả cái thánh đường chật kín. Và cái thời gian chờ đợi trong không gian đặc quánh đó với em và tôi thật là phấn khích, những tiếng bing boong của tháp chuông nhà thờ cứ đổ dần chờ tới khoảnh khắc Thiên Chúa giáng sinh hồi hộp. Không phải là người theo đạo, vậy nên những nghi thức, lễ lạt của nhà thờ trong không khí trang nghiêm hết sức cẩn trọng, cho đến khi vị linh mục kết thúc bài diễn văn gửi các giáo dân thì mọi người bắt đầu lục tục ra về. Thánh đường chỉ còn lại những người quan tâm làm lễ …
Quá 12h đêm, dường như em tôi cũng đã chuẩn bị cho tình huống về nhà muộn nên cũng không nhắc nhở tôi, còn tôi thì chỉ mong đi với em đến sáng. Đường làng quê dần dần vắng lặng. Con đường về vắt qua một cổng trường, nơi bạn bè tôi dạy học, kéo tay em vào sân trường tối om và vắng ngắt…
– Mình vào đây tý em ?
– Khuya rồi anh, mà vào đây em sợ.
– Sợ gì, trường bạn anh dạy ý mà …
– Lỡ may …
– Không sao đâu em …
Vừa nói tôi vừa kéo em đi về nới cuối sân trường, chui tọt vào một lớp dãy cuối, hai cơ thể gái trai hấp dẫn nhau ngay từ phút đầu, nụ hôn và vòng tay quên đi giá lạnh. Phải một lúc lâu sau đó thì hai đứa mới tìm được tư thế thuận lợi trên bộ ghế học sinh và cũng phải một lúc lâu thì bàn tay tôi mới đủ ấm để không làm em tôi giật mình thon thót. Trong đêm Noel đang dần về sáng, chỉ tôi và em ngồi trong một căn phòng im ắng, không gian lạnh cóng va hai cơ thể nồng ấm. Hôn, hôn, hôn mãi …
– Hương em…
– Dạ..
.
.
.
– Anh chỉ muốn yêu em mãi … Chúng mình cưới nhau em nhé ?
– Vâng.
Cảm giác hạnh phúc và êm ấm tràn ngập hai người. Không gian hình như cũng chẳng nỡ làm phiền, cứ im lặng cho hai người yêu nhau, chỉ có cái rét là vô duyên, đẩy hai cơ thể sát rạt vào nhau chẳng muốn rời. Hóa ra rét cũng có cái hay của nó… Hình như lâu lắm
– Anh …
– Sao em ?
– Mấy giờ rồi ?
– Anh không biết, hôm nay anh không mang đồng hồ. Vội vàng đón em nên quên …
– Lúc anh em mình về từ nhà thờ đã hơn 12h. Khuya lắm rồi anh.
– Uh, mình về nhé. Nếu Bố mẹ có mắng thì bảo hôm nay đi chơi nhà thờ xa.
– Vâng, mắng thì cũng đã muộn rồi, ghét anh lắm.
Hai đứa vừa mới chuẩn bị ra về thì đột nhiên trước cửa lớp lù lù hiện ra bóng người cầm đèn pin rọi vào …
– Ai ở trong đó ra ngay.
Hoảng hốt, em và tôi bước ra, trong ánh đèn pin có vẻ quyền uy …
– Anh chị vào đây làm gì ?
– Vâng, bọn em vào tâm sự chút thôi anh, anh là …
– Tôi là bảo vệ ở đây.
– Dạ vâng, bọn em vào mà không gặp anh, anh thông cảm.
– Không cảm và thông gì hết, ra phòng bảo vệ lập biên bản.
Thoáng trong đầu, tôi nghĩ ba cái chuyện vặt, làm gì mà um củ tỏi.
– Vâng. – Tôi nói rồi dắt tay em bước ra.
– Anh chị đi theo tôi.
Về phòng bảo vệ, tôi chủ động kéo ghế cho 3 người, nét mặt bình thản và chờ đợi xem xem có chuyện gì hay hay không trong khi em tôi lại riu ríu .
– Anh chị vào đây làm gì, giấy bút đây, làm bản tường trình đi !
– Vâng, bọn em chỉ vào ngồi tâm sự thôi anh.
– Ai cho vào ? Giờ này nửa đêm khuya khoắt, vào làm gì ?
– Vâng, bọn em từ TP ra chơi Noel rôi tiện thể vào chơi, nói chuyện tý thôi mà anh.
– Ai cho vào ?
– Dạ, lúc vào không thấy ai cả anh ạ, với lại em là bạn của thầy Hùng, cô Linh dạy ở trường này ấy mà …
– Hùng nào, Linh nào ?
– Dạ, thầy Hùng dạy toán, cô Linh dạy hóa …
– Thật không ?
– Thật mà anh, xe bọn em còn để ở khu tập thể nhà trường mà anh.
– Vậy thì một người ngồi đây, một người về gọi thầy cô ra bảo lãnh …
– Thôi mà anh, em nói thật. Thầy Hùng nhà ở … họ tên đầy đủ là …Hùng, cô Linh nhà ở … họ tên đầy đủ là …Linh. Học cấp III cùng em, học đại học ở … ra đây dạy từ năm … Anh có cần em đọc ngày sinh nhật không ?
– Thôi thôi, lần sau thì kiếm chỗ khác tâm sự nhé.
– Dạ vâng.
– Cô chú về đi.
– Vâng, cám ơn anh.
Lướt qua trong suy nghĩ, ngày mai chuyện này đến tai bạn mình, híc … Vui đáo để.
Nắm tay em ra về, nhìn em vẫn chưa hết lo sợ, tôi cười …
– Gì mà em lo ghê thế ? Sợ bị lập biên bản gửi về gia đình à ? Tôi cười to
– Anh thì thật .
– Mà em thấy anh nói đúng không ? Trường bạn anh dạy mà.
– Thôi, thôi. Em cạch.
Về đến khu tập thể, phòng ốc bạn tôi vẫn còn sáng trưng, mâm bát, đàn sáo, rượu chè lại tiếp tục.
– Hai đứa chơi đâu mà về muộn thế ? Lễ nhà thờ xong lâu rồi mà ? – Bạn tôi hỏi kháy.
– Hơ hơ cái thằng này, lễ nhà thờ là lễ nhà thờ, anh em tôi còn lễ khác nữa nhé.
– Anh này… – Hương tôi đấm tôi.
– Thôi, mời hai bạn ngồi xuống, vui tiếp.
– Thôi anh ạ, cám ơn anh, em phải về thôi.
– Về làm gì, ngủ lại đây luôn. Cho em ngủ chung với bạn gái của anh, để X lại đó cho anh.
– Em xin các anh chị, em phải về.
– Thôi các bạn để bọn mình về, hẹn gặp lại vậy.
Không giữ chúng tôi lại được, cả hội đành phải chia tay hai anh em tôi. Trên đường về lạnh cóng, mỗi người một suy nghĩ, không ai cất nổi nên lời. Chỉ biết là ngồi sau em ôm cứng lấy tôi rất tình cảm.
– Anh … – Hương thì thầm vào tai tôi.
– Gì em ?
– Chúng mình lấy nhau, lấy cái gì mà ăn anh nhỉ ? – Hương cười hóm hỉnh trong cả ngữ điệu hỏi .
– Trời sinh voi sinh cỏ, em cứ hay lo.
Em tôi vô tư hỏi những gì mà tôi đang còn đắng đót trong lòng mặc dù hiện tại đang còn dễ thở. Âu cũng vì gia cảnh nhà em, nhà tôi đang vẫn còn phải vật lộn với cuộc sống mưu sinh, những lo toan vất vả của đấng sinh thành cho chúng tôi. Thấu hiểu cho em, cho tôi nhưng rõ ràng là hai chúng tôi vẫn còn nhiều trăn trở. Không những thế, bên ngoài xã hội, đâu có mấy cơ quan vất vả như cơ quan tôi và em… Nỗi lo âu dần dần định hình trong tâm tư và đầu óc vốn hay truy xét những nguyên nhân tiềm ẩn khiến lòng tôi nặng trĩu. Em tôi lo, đồng ý. Phụ nữ người ta hay lo và so sánh, dẫu có thể em tôi còn chưa hiểu hết sức nặng của lời nói em trao, có thể xuất phát từ tâm sự ai đó khiến cho em tôi không nghĩ cũng phải nghĩ …
Và từng cơn gió lạnh ngược chiều, cộng thêm cái lo lắng manh nha xuất hiện từ trong lòng khi phải đối diện với cuộc sống thực tế khiến cho tôi tê buốt. Đường về quá xa và cô đơn ngay trong vòng tay em.
– Anh về nhé
– Vâng, anh về nhé.
– Muộn như này, bố mẹ có mắng thì cứ bảo tại anh nhé.
– Thôi, anh không phải lo.
Nụ hôn tạm biệt lại nồng thắm.