Phần 25
Sáng hôm sau, bước vào cổng cơ quan, tôi đi một vòng quanh đơn vị, thông tin mà tôi hé lộ từ chiều hôm qua, hình như đã đến tai nhiều người, vì thế, đi đến đâu cũng nhận được ánh mắt nửa e dè, nửa cảm thông và cũng có người ngạc nhiên. Nhưng tất thảy đều không chia sẻ giữa đông người. Lặng lẽ về phòng và ngẫm nghĩ, soi xét lại chính mình. Tuy nhiên, đầu óc vẫn không thể thoát ra khỏi vòng luẩn quẩn của sự bực mình. Cộng thêm vào đó là sự im lặng không đồng ý của Hương khiến đầu óc tôi càng giận dữ …
Bốc máy ĐT gọi về nhà …
– Em trưa nay nấu cơm cho anh nhé .
– Anh không ăn cơm ở cơ quan à ? Em gái tôi hỏi.
– Không, nghỉ đến nơi rồi, ăn uống gì.
– Vâng.
Gần trưa, dắt xe và lặng lẽ ra về. Ăn cơm trưa cùng gia đình một cách nặng nề. Bố Mẹ tôi vẫn xác định tôn trọng sự lựa chọn của chính tôi nên không có ý kiến gì thêm.
Lên phòng vắt tay lên trán và ngẫm nghĩ. Ôi cái vòng xoay khốn kiếp này … Tại sao ta lại không thể sống bằng lương nhỉ ? Nếu ta chấp nhận uốn éo để hòng thu lợi cho cá nhân, chắc hẳn tôi không phải đau khổ thế này. Nhưng hệ quả của một quá trình được tiếp nhận từ bé, từ trong gia đình đến nhà trường khiến tôi càng thêm giận dữ. Và soi từ chính trong mình ra để nhìn thiên hạ, quả là có nhiều chuyện “Nói vậy mà không phải vậy”. Vậy mà … Hức.
Trăn trở suốt chiều, không ngủ được và cũng chẳng muốn đến cơ quan, tuy nhiên tôi thầm nghĩ “mày phải đến 1 lần nữa, X ạ” . 16h, tôi đến cơ quan, lướt qua một vòng, chờ cho hết giờ hành chính, khi mọi người đã gần về hết, tôi lò dò bước vào phòng giám đốc.
– Chú, kể từ ngày mai, cháu không đi làm nữa.
– Không được, chú vừa họp xong. Tổ chức không đồng ý cho cháu nghỉ việc.
Cơn giận dữ đã được tích tụ từ quá lâu cộng với tính cách ngang tàng của tuổi trẻ, tôi nói không cần suy nghĩ.
– Cháu vẫn cứ nghỉ. Cháu chào chú.
– X ! Đứng lại, chú hỏi …
– Sao ạ ?
– Vì sao cháu xin nghỉ ? Phải chăng chú không tạo mọi điều kiện thuận lợi cho cháu ?
– Không ạ. Cháu cám ơn chú đã làm những gì tốt cho cháu. Nhưng lý do cháu xin nghỉ chỉ là “Cháu không sống nổi bằng lương”. Cháu về đây.
– Khoan đã … Thế cháu định đi đâu ?
– Thưa chú, cháu sang bên XYZ.
Nói rồi, tôi bước vội ra khỏi phòng giám đốc.
Kêu mấy anh em kỹ thuật thân thiết, tìm quán nhậu và mấy thằng lại say ngoắc cần câu. Trở về nhà trong nghiêng ngả và những ánh mắt rất là khó chịu của Bố Mẹ. Tuy nhiên, với kinh nghiệm của người làm Bố Mẹ, tôi vẫn được thoải mái trong im lặng ghê người …
Dẫu say, nhưng tôi vẫn đau đáu một ý nghĩ. Cần phải gặp lại em tôi và rõ ràng sòng phẳng một lần, không thể chịu đựng như này mãi được. Nghĩ là làm, tối hôm sau tôi lại lò dò đến nhà em.
– Cháu chào hai bác.
– Chào cháu.
Tiếng chào của Bố Mẹ em hờ hững và ánh mắt nhìn tôi rất khó tả. Còn em tôi bước ra . Chỉ nhìn tôi và rót nước trong im lặng.
– Sao hôm nọ em không đến chia tay anh ?
– Em bận.
– …
Lối nói chuyện và trả lời của em khiến tôi hụt hẫng. Tôi lại cố gắng gợi chuyện …
– Anh đã gặp giám đốc và nói chuyện rồi.
– Vâng.
– Chú ấy không cho anh nghỉ, nhưng anh vẫn cứ nghỉ.
– Vâng.
Cơn giận đữ vì tâm sự không được sẻ chia không biết từ đâu ra khiến tôi nóng bừng cả người. Cố gắng kìm nén cảm xúc và đưa chuyện rẽ sang lối khác, tuy nhiên, đáp lại sự cố gắng của tôi chỉ là sự hững hờ. Không lẽ mới đến chơi mà đã về ngay, tôi cố gắng chịu đựng thêm một thời gian nữa, thời gian tưởng như dài vô tận, tôi chào em ra về cùng với sự buồn chán không giấu nổi trên khuôn mặt. Đây là lần cuối tôi đến nhà em. Tôi nghiến răng.
…
Buồn chán và thất vọng trong công việc và tình cảm khiến tôi rơi vào trạng thái trầm cảm trong suy nghĩ … mặc dù trong con mắt của mọi người trong gia đình, bạn bè, tôi vẫn cố tỏ ra bình thường.
Trong phòng tổ chức của cơ quan mới … chìa ra trước mặt tôi là một bản hợp đồng thời vụ ngắn hạn, ngẩng đầu lên nhìn trưởng phòng, tôi tỏ ý băn khoăn bằng ánh mắt … vì trước đó đã là sự bảo đảm của bạn bè tôi trong công việc.
– Em cứ ký đi, chuyện hợp đồng dài hạn hay biên chế gì đó, tính sau ?
– …
– Anh nói chú đừng nói với ai nhé ?
– Vâng.
– Cơ quan cũ của chú đánh công văn tới đây, đề nghị không tiếp nhận chú. Vậy nên trong thời gian này, chú cứ làm việc theo bản hợp đồng này, đợi đến khi chuyện trên cơ quan cũ của chú giải quyết xong, anh sẽ làm thủ tục ngay.
– Vâng anh .
Nói rồi, tôi ký ngay vào các thủ tục giấy tờ cần thiết và chào ra về. Không gì thì trưởng phòng tổ chức cũng là bạn học C3 cùng với ông anh hàng xóm của tôi, hai anh em chơi với nhau khá thân. Vậy nên tôi chẳng e dè gì cả.
Tuy nhiên nghĩ đến cái công văn, tôi không thể không giận dữ, nhưng tôi phớt lò, đã bảo không đến, không làm nữa là đi, không ngoái đầu…
Sau đó còn một vài động tác nữa của cơ quan cũ nhằm lôi tôi quay lại nhưng tôi vẫn khước từ cương quyết. Một số anh em kỹ thuật cũng chán nản và bằng cách nào đó cũng rời khỏi cơ quan, 2 – 3 người lại chuyển đến cùng cơ quan mới với tôi … :D:D . Lại một phi đội mới hình thành trong cơ quan mới, có thêm một số người cũng thanh niên với nhau nữa, cả bạn tôi cũng vài ba người học cùng trường ĐH … Tất cả đều là thanh niên chưa vợ, ham làm, ham chơi, ham đủ thứ ham :D:D
Dẫu bộn bề trong công việc mới, tôi vẫn không thể quên được em. Qua một số bạn bè cũ của tôi, của em, tôi cố gắng tìm và hiểu vì sao nhưng vô vọng. Một số lần, tầm 21-22h, canh chừng em làm ca 2 tôi mò vào cơ quan cũ. Lý do là thăm anh em nhưng cũng là tìm và gặp em để hỏi cho rõ ngọn nguồn, nhưng em tôi tỏ ra rất bình thường với tôi, thậm chí khi tôi ngỏ lời đưa em về nhà, em cũng thẳng thắn từ chối. Lòng tự ái của tôi trỗi dậy, cộng thêm men say sau những lần lên cơ quan cũ rủ anh em đi nhậu khiến tôi càng tự ái hơn. Lối suy nghĩ của thời trai trẻ khiến tôi thầm cương quyết…
Và cũng không lâu sau đó, tầm khoảng 5 – 6 tháng, tôi nhận được tấm thiệp hồng mời dự đám cưới của em do chính bạn thân của em đưa đến tận nhà. Em lúc này cũng đã bỏ cơ quan cũ. Người sánh tên cùng em trong tấm thiệp hồng cũng không phải là ai xa lạ. Choáng vì em cưới thì ít mà choáng vì tên người chồng của em thì nhiều. Tôi ngước nhìn bạn em và lúc lắc cái đầu đau khổ, vì tôi đoán biết chuyện gì sẽ xảy ra sau đó.
Gần đến ngày cưới em, tôi bố trí một chuyến đi công tác để tránh dự đám cưới. Đến nhà cô bạn thân của em để nhờ gửi phong bì, tôi hỏi dò.
– Này em, sao Hương lại cưới thằng đó nhỉ ?
– Em cũng không hiểu, Hương chả tâm sự gì với em cả.
– Hương có nói gì về anh không ?
– Không …
– Thôi anh về đây.
Ra khỏi nhà, vừa đi vừa nghĩ suy. Thật là đau. Nhưng dù sao thì cuộc đời vẫn cứ phải trôi, bây giờ là lúc hai lối thật rồi. Không biết phải làm gì cho quên được ký ức đầy đau khổ này, thật là khó. Đã stress, tôi lại càng đớn đau trong đầu, chỉ biết vùi đầu vào công việc trong lặng lẽ …
Đêm đông dài tiếng rao bánh cô đơn.
Trên ngọn cao cò không về làm tổ.
Cô gái nhà bên theo chồng bỏ phố.
Hạt nắng cuối thu theo gió sang mùa…
…
Vùi đầu vào trong công việc một cách lặng lẽ với những người còn xa lạ, những câu nói và nụ cười được tiết giảm tối đa. Tuy nhiên, với công việc mới cùng nghạch với chuyên môn rộng được tiếp thu từ giảng đường, cộng với bản tính không ngại học hỏi và giấu dốt, chỉ sau 3 tháng, qua con mắt của đồng nghiệp và lãnh đạo, tôi đã vượt qua rào cản về mặt chuyên môn một cách tốt đẹp.
Cuộc chơi về mặt công việc lại bắt đầu với một vòng quay lớn gấp nhiều lần cơ quan cũ của tôi. Cái câu Bố tôi nói “Nước chảy trong chậu thôi con …” dần dần hiện lên rõ nét trong suy nghĩ thường nhật của tôi mỗi khi bước vào cổng nhà máy. Đã trải qua 4 năm làm việc trong môi trường tương tự, tôi không khó khăn gì khi nhận ra cái chu trình. Vòng quay của nguyên liệu, bán thành phẩm và thành phẩm. Và nhất là cái vòng quay của kinh tế. Thấy, nhưng tôi vẫn lặng lẽ làm và ít khi tôi thể hiện … Chỉ biết rằng quy mô của nó gấp nhiều lần sự tưởng tượng của tôi.
Và cũng chỉ sau 6 tháng, với khả năng chuyên môn và cách giao tiếp, xử lý trong các vấn đề về công việc, tôi lại được xốc lên ở một cương vị mới. Lúc này, cơ quan cũ đã ra quyết định cắt hẳn mối quan hệ với tôi bằng văn bản. Hồi đó, việc quản lý lao động thông qua hợp đồng dài hạn, biên chế … còn rất phức tạp. Kể cả bây giờ, các cơ quan hành chính sự nghiệp cũng thế mà thôi .
Đó là nói về công việc, cũng chỉ đơn giản thế thôi cho nó liền mạch. Còn nói về chuyên môn XXX thì quả thật là trong thâm tâm, tôi rất buồn chán. Nhưng cái phần con trong tôi đâu có để cho tôi yên. Đá qua một chút về tổng thể. Cơ quan mới với quy mô gấp chục lần cơ quan cũ và đa phần cũng là nữ lứa tuổi đôi mươi 😀 . Sau một thời gian làm quen với công việc, mọi chuyện đã vào guồng thì chuyện thanh niên nam nữ tụ tập thành từng nhóm ăn chơi như “ký ức”. Và tôi cũng không thoát được cái vòng quay đó, tuy nhiên để dấn sâu vào một mối quan hệ nào đó thì thực sự là tôi không đủ can đảm.
Với quy mô như thế, việc lướt qua một vòng và mấy anh em thì thầm đánh giá, có rất nhiều em thật là xinh đẹp không kém gì Hương cả. Và rất nhanh chóng, qua một số lần tiếp xúc, mỗi đứa đã chọn được cho mình một đối tượng. Chỉ còn tôi, với hai con mắt, một mắt nhìn về công việc và tương lai, còn mắt kia chỉ đủ để ngắm và thì thầm đánh giá. Tự nhiên tôi cảm thấy không đủ hứng thú để bước vào một mối quan hệ nghiêm túc nào. Tóm lại là chân gỗ cho lũ bạn bè.
Cứ như thế cho đến khoảng 2 năm sau thì tôi bắt buộc phải suy nghĩ về tương lai của chính mình. Từ gia đình đến công việc đến chuyện 5 – 10 năm sau. Vòng quay mới ở cơ quan mới cũng không có gì khác, chỉ có quy mô là lớn hơn nhiều lần và tôi, với quan điểm không thay đổi, nỗi buồn ngày một lớn.
Và cũng trong thời gian này, tôi gặp bà xã tôi bây giờ …
Em còn quá trẻ để tiến đến hôn nhân, tôi còn chưa đủ tự tin để xây dựng gia đình vì lý do kinh tế. Tuy nhiên, thẳm sâu trong suy nghĩ, bước chân mình phải dừng lại. Và em, dẫu không xinh đẹp bằng một số người khác, nhưng bằng cảm giác, linh cảm của chính mình, tôi thấy em phù hợp với tôi trong tương lai sau này.
Vậy nên, tôi quyết định phải chuyển cơ quan một lần nữa. Lần này, tôi phải chọn một đơn vị nào đó sao cho thu nhập chính đáng đủ cho tôi tự tin xây dựng gia đình. Và để được vào làm việc ở đó, tôi phải bỏ ra thêm 2,5 năm nữa để học thêm, lấy được bằng chuyên môn của họ. Với mức lương tầm đủ đển nuôi một gia đình bé nhỏ, tôi chính thức giã từ đời sống độc thân sau ròng rã 4 năm trời yêu nhau.
…
Tôi bước vào đời sống của một gã đàn ông có vợ. Những lo toan thường nhật cuốn tôi đi không một lần ngoái đầu. Bên cạnh đó là công việc của một ngành cực kỳ sôi động với mức độ phát triển mỗi năm gấp 2 – 3 lần năm trước làm cho tôi không kịp thở. Rồi nhóc đầu lòng ra đời khiến cho “ Hai vợ chồng son, thêm đứa con thành bốn” …
Một ngày như mọi ngày … Chuông điện thoại reo từ số người quen cũ :
– Alo, X à ?
– Yes, khỏe không ?
– Thường thôi. Trưa mai đi đám cưới nhé.
– Cưới ai vậy ?
– Con của anh XYZ, trước làm ở … Giấy mời tớ cầm đây rồi .
– OK, tập trung ở đâu ?
– Đến nhà tớ rồi cùng đi .
– OK.
Là điện thoại của một cậu kỹ thuật hồi xưa, anh em thi thoảng vẫn gặp nhau bia bọt. Giờ đây ai cũng có gia đình và làm mỗi người một nghề. Tuy nhiên, vì ký ức của một thời thanh niên sôi nổi vụng về khiến chúng tôi gần nhau hơn mức bình thường và khi mỗi người đều ổn định, từ công việc đến vợ con, gia đình nên hay tụ tập, lúc thì cà phê, khi thì nhậu nhẹt… Câu chuyện đa phần cũng là chuyện hồi xưa, ký ức …
Buổi trưa, đám cưới như mọi đám cưới khác. Tổ chức tại nhà. Chỉ khác là chúng tôi được dồn bố trí 2 mâm riêng biệt. Ở đó, chỉ gồm những người ở cơ quan cũ, cơ quan đầu tiên của tôi. Và nữ cũng nhiều hơn nam, tất thảy đều vui mừng khi gặp lại nhau sau một quãng thời gian dài … Hương của tôi lại ngồi đối diện như một sự sắp đặt tình cờ. Ánh mắt nhìn nhau ngượng nghịu, ngay cả tôi …
– Anh lấy vợ chưa ?
– Úi, bọn anh giờ này mà thoát được phụ nữ bọn em mới là lạ.
Tôi cố gắng hài hước nhất có thể để xua tan sự ngượng nghịu mà tôi biết, có ít ra là 3-4 cặp mắt đang để ý chuyện giữa tôi và em.
– Anh mấy cháu rồi ?
– Mới một em.
– Cháu mấy tuổi hả anh ? Trai hay gái ?
– Cháu mới 5 tuổi, con gái em ạ.
– Chị làm ở đâu anh ?
– Làm ở … Còn em ? Thế nào ?
– …
Đáp lại tôi chỉ là nụ cười đa nghĩa, nhưng không giấu được tôi một ánh mắt buồn. Ký ức hồi xưa lại vọng về, nhưng quan điểm về hôn nhân và gia đình (chỉ của riêng tôi) về em, những câu hỏi ngày xưa không một lời giải đáp lại ùa về khiến tôi mất tự nhiên hẳn. Để thoát khỏi tư duy chưa có lối thoát, tôi lại bày trò …
– Cả nhà ơi, xong chỗ này chúng ta đi hát karaoke nhé.
– Nhất trí. Cả hội lại đồng ý vô tư và vui vẻ như hồi xưa.
Đám con gái hồi xưa, bây giờ vẫn thế mặc dù đa phần cũng đã hai mặt con. Đúng là “Giang san dễ đổi, bản tính khó dời” , thích tụ tập và ăn chơi, buôn chuyện … 😀
Và tôi cũng bắt đầu chiêm nghiệm khi hỏi thăm từng người trong đó không thoát khỏi những em đã cùng tôi XXX … Cái này khó tả, tuy nhiên câu chuyện, nụ cười và ánh mắt thì ẩn chứa nhiều điều …