Phần 18
Tôi õng ẹo trả lời chị : điểm tâm với điểm tiếc gì, tôi cần ngủ hơn cần ăn. Tám lại ôm lấy tôi, lay liên chi hồ điệp. Một hai dỗ tôi thức đi, tôi chê bữa điểm tâm mà đòi ăn món khác. Tám biết thừa tôi trặc trẹo đòi gì, nhưng hứa hẹn cho qua : ừ muốn ăn món gì thì cũng phải thử qua loa thức ăn rắn trước, còn tráng miệng thì sẽ dùng sau.
Tôi xô, Tám rị, hai người xà nẹo ngay một cục. Chị cố tình chặn đùi ngay háng để tôi phải nằm im, ngược lại tôi bó tròn chị như lọn chả lụa cốt để lần mò thứ tôi đang muốn hưởng. Tám cười ré lên như bị cù léc, người chuồi chuồi theo mớ ôm bảy ôm ba của tôi.
Bữa nay Tám diện kiểu gì rất lạ, chị mặc một cái váy ngắn nhiều nếp xếp. Vật vã nhau, cái váy cứ xòe ra cụp vào như cọng dù, lại lật lên lật xuống coi dễ nực. Tôi thoáng thấy hai mông chị bung xòe như lá sen và lúp xúp cái quần sì đen mỏng tang làm tôi hứng bất tử.
Tôi đằn Tám bật ngửa ra và lăn chõ mũi vào quậy tùm lum trên người Tám. Chị kêu ré ré mà ra vẻ thích. Tôi giựt bung lớp áo nhét trong cạp váy của chị ra và dùng sức kéo băng hàng nút bóp cài giữ. Chiếc nịt ngực cũng màu đen ôm gọn hai bầu thịt trắng làm tôi chưng hửng dòm. Tôi xuýt xoa khen : chèn ơi, bữa nay Tám điệu dữ. Tính đi đâu mà diện oách vầy nè.
Tám được khen sướng vô cùng, nhưng còn làm bộ tịch : ấy thì có con cũng phải nghiêm trang một chút. Có đâu cứ bày vú mớm thong thõng ra, nhỡ thằng nào nhìn thấy dằn không được, khua tay mò bậy thì sao. Vả lại, thằng nhỏ bú hùng hục mà sữa không cạn, lúc nào hai vú cũng gồ ghề, phải nịt cho nó bớt kịch cợm coi mới được.
Tôi cười lên hích hích : tưởng gì chớ bà diện còn làm tôi xốn mắt bỏ cha. Bà để lỏng, coi vú bà còn bề xề một tí, bà nịt vô một cục thấy còn muốn cắn liền. Tôi nói và chưa chi đã hả miệng cạp tía lia, Tám vội xô tôi ra giữ khoảng cách.
Tôi biết bà nội khi nào cũng như vậy nên xô đè chị ngả nhào ra và lụp chụp bóp ngấu nghiến chị liền. Tôi xoa xoa ngoài vải áo nịt, chưa gì hai núm vú chị đã đội sưng lên một cục, tôi lòn ngón tay dưới cái áo đẩy hất lên, lôi hai vú lòi ra. Cặp tuyết lê của chị đầy và lom lom như hai đĩa xôi đơm chặt, tôi hầm hừ ụp hai bàn tay lên vo bóp dịu dàng.
Hai vú Tám bầy hầy dưới lòng bàn tay tôi, nhão ra khi tôi bóp và nở tròn lại khi tôi lơi. Tôi hít hà khen : đẹp gì mà đẹp tợn, thấy còn ngon gấp mấy bữa điểm tâm đang chờ. Tám sướng thấy mồ, mắt lim dim khoái chí, hai tay nâng hai vú lên nhìn ngắm xem tôi khen có đúng chăng.
Tôi mượn dịp nằm gác chưn lên nhốt Tám nằm gọn trong vòng ủ ấp của tôi. Không hiểu sao lúc này miệng tôi nói dẻo nhẹo : nè Tám coi đi, anh nói thiệt mà. Vú Tám đầy đặn, lại nặng, lại tròn, lại câng câng, mồ tổ ai mà nhịn đừng xin sờ bóp cho được.
Rồi tôi hỉ hả đề nghị : Tám cho anh ngậm một tí, chớ khuya tới giờ nhịn đói, thèm muốn chết. Chưa chờ Tám ừ hử, tôi đã bóp nghiến dưới hai bầu vú cho thịt ngực dồn vón lại rồi há miệng thiệt to, ngậm ngập hết vào.
Tám xục xịch, xục xịch, tôi tưởng là Tám không ưng, nhưng chị đã kêu : muốn ngậm thì cởi dùm cái áo nịt ra đã, tía lật nó lên tức ngực em thấy mẹ. Tôi không nhả vú ở miệng ra mà chỉ dùng một tay lòn dưới lưng gỡ cái khóa móc cho Tám.
Bây giờ thì Tám nằm tênh hênh ra đó. Hai vú đang bị tôi bóp vặt và bú thay phiên khiến đầu núm đỏ rần. Tôi vốn nghịch tinh nên đã ngậm, còn cắn, còn dùng răng lôi cho từng cái núm vú dài ngoẵng ra mới chịu yên. Tám bị tôi nút mạnh khiến đầu vú ọp ẹp nên cũng rên nho nhỏ.
Tôi bú một vú còn dùng ngón tay se tròn một vú, lăn cái núm như lăn quả nho khiến Tám cứ ển người lên vì những cái lăn tăn nhồn nhột. Tôi bú mút kỹ quá, nhiều lúc Tám bật cong người như cánh cung chịu đựng. Tôi hỏi Tám : khó chịu à. Tám nói không, nhưng nứng quá.
Tôi vê các vú Tám một chặp thì chỉ còn bú thay nhau mỗi bên ngực, trong khi cái tay mắc dịch cứ lờn vờn sờ xoa nơi cái váy của chị. Hai giò Tám như hai con thòi lòi đập đùng đùng. Tôi lột cởi cái váy, dùng chưn đạp cho nó lọt khỏi chưn. Tôi lại bú vú và len tay vô quần xì của Tám mà vọc phụ thêm. Và chỉ loáng sau thì quần xì cũng bị tuột ra.
Tôi xoa mớ lông xào xào đến rối tung lên như tóc bết. Đợi Tám thấm với sự vuốt ve để tự dạng giò ra thì tôi mới dùng ngón cái khảy lên mu cho Tám quíu xà cạp. Cả một khúc háng Tám dâng cao và xẹp xuống, nhấp nhô như thủy triều lượn. Bấy giờ tôi mới xỏ ngón giữa vào cái lỗ choèn nhoẹt nước mà ngoáy bung thổ địa.
Tám bị bú nút ở vú, lại bị ngoáy móc ở mu nên lăn lộn còn hơn con trùn đất bị kiến cắn. Hai giò lập lờ, hết mở bung lại kẹp chặt, mông chà lết dưới giường, người bứt rứt như bị hun lửa cháy lông.
Hai mắt Tám giờ sáng rực lên, tua tủa như sao mai loang loáng. Tôi càng móc sâu hơn trong cái lỗ đến nỗi Tám phải bịn tay giữ cho tôi đừng khoắng liên tục. Tôi dặn dò chị : nứng thì ráng trân mình lên mà hứng chịu, cấm cản làm gì mất dịp sướng đi. Tám gật gật cái đầu mà bả vai rung, người giựt lia lịa, rên : nhưng mà ông móc độc quá, tôi rủn hết cả người.
Tôi cũng biết như vậy, nhưng không móc thì thôi, đã móc phải làm sao cho lồn chị vữa hẳn ra mới gọi là tuyệt diệu. Cho nên một mặt tôi trấn an Tám, một mặt tôi gồng bàn tay móc dữ dội vào lồn. Tám giờ thì bung lên hụp xuống, hai chưn xoải ra xập vô làm nhăn nhúm ra giường.. Tôi bụm nguyên bàn tay và thọc hết mấy ngón vô ịn lên lồn chị mà xóc như xóc rượu.