Phần 4
Tôi giận bà ngoại cành hông, đi đâu hổng để cái vú lại nhà, giờ biết làm gì. Thấy nhóc khóc quá, tôi phải vạch áo lên cho nó nhằn đỡ cái vú da cho ổn. Nó cóc biết gì đâu nên thấy cái đầu nhọn thì tạp liền, mút vô mấy cái, hổng có mẹ gì cả nên nhả, khóc còn ngặt nghèo hơn.
Chị Tám chắc là nghe con khóc nên vừa rặn è è vừa báo cho tôi biết chị đang ở nhà cầu. Thì ra bả đang chọt bụng. Tôi tức bằng chết mà cũng phì cười : chèn ơi, má non nãy giờ ở trỏng mà để nó ré inh ỏi. Chị thở phạch phạch, cũng ráng rặn ra câu mà trả lời tôi : tui có điếc đâu chớ, nhưng mà mụ nội cái bụng tui nó đình công. Tui rặn còn hơn rặn đẻ, con trê lòi ra ngoài cả 4, 5 phân rồi mà nó cóc chịu ra.
Tôi lẩm bẩm : đọ, có vậy bà mới biết khốn khổ khi bị bón, chớ bà nói tui giả ngộ. Và để tỏ thiện chí, tôi hỏi : giờ tính sao. Chị Tám biểu tôi đem nhóc vô chị cho nó bú, để nó khóc rân, lối xóm kêu phú lít thấy mẹ.
Tôi na cục nợ vô, chị Tám đang chổng mông gào. Chị chợt đứng, chợt ngồi, y hệt con lật đật. Tuy bụng đau thắt mà tay cũng vội giựt ngược vạt áo ra. Thấy dị hợm tổ mẹ, lồn thì bày một đống, giờ lại bạch vú ra, đàn bà đến lôi thôi lếch thếch. Tôi chìa nhóc cho chị, mồ hôi đang vã ra mà cũng chộp con áp vô vú ngay được. Thằng nhỏ bú rột rột đã đời.
Tôi rị mọ đứng đó, chị la băng băng : thúi tổ mẹ mà đứng đó chi vậy cha. Ra ngoài đi, tôi lỏn lẻn nói : trời đất bà đưa đồ ra nhử mà đuổi cổ tui đi, có họa là bà giết tui cho rồi. Chị Tám khạch khạch cười : người ta thốn thấy tía mà cha cà rỡn.
Tôi lại lạch bạch xun xoe giúp chị như hồi bữa chị giúp tôi : nào để tui vịn cho bà ráng rặn, cố đẩy cái cục nợ ra đi là mọi thứ theo nhau ra hết trơn. Chị Tám cười muốn vẹo cả người : đau bụng mà cha cứ chọc cười chắc bể bọng đái quá.
Tôi ôm eo chị dụ khị rặn đi, có tui đỡ đây. Phần thằng nhỏ bú giựt cái vú chị xoạch xoạch, phần tôi ôm chị khít khao làm chị loay hoay rối rít. Tôi nghĩ là phải chọc cho chị giận họa may chị mới tống tháo cái món tích lũy ra nổi. Thế nên tôi ập tay vô một bên vú chị vò xào xào, còn bên thằng nhóc ngậm bú thì tôi bụm lại, nhún nhảy, cái vú chị tưng tưng.
Chị giận đỏ mặt tía tai, tôi càng vò bóp hai vú dữ dội, chị vùng vùng và bất ngờ làm cái rẹt đầy bồn. Chị trút được mớ bòng bong thì hất tay tôi ra, lầu bầu như muốn rủa. Tôi được thể cảnh cáo chị : nè đừng mới qua cầu là vội tính chiện quên ơn nghe.
Chị nổi dóa nói tục : ơn cái lồn, người ta bí bằng chết còn đi mò vú mà kể ơn với nghĩa. Tôi giá bàn tay muốn vả cho chị một cái, nhưng thấy chị ngây ngô nên xuôi đi mà giảng giải : tui có chọc giận thì bà mới phọt được nó ra, mắc gì bà chửi tôi.
Chừng chị nghe ra nên im im, tôi ghen nói khích luôn : cũng tại bà tham ăn tham uống, đụ chả được rồi, còn đòi bú cặc chả nữa hèn chi mắc nghẹn. Lần này tui giúp, chớ lần sau thì kêu chả lại giúp cho.
Chị Tám lí nhí phân bua : sao anh cứ nghĩ xấu cho người khác. Tui đã nói rồi chả hồi này bị con mẻ bắt ở nhà, nội việc bú lồn mẻ, mệt nhừ còn bò tới đây gì nổi. Rồi Tám bắt qua sụt sịt với tôi : người ta nhức mình nhức mẩy, đêm nằm chèo queo, mình dìa có ngó ngàng gì tới đâu mà chỉ lo tị nạnh. Tui nhớ mình thấy mồ, đêm nằm buồn tay ngứa chưn, mong có cái gì cầm đỡ chơi mà mình đi làm miết.
Tôi nghe thủng ý chị nên thở dài hưởng ứng. Tôi lầm bầm : thôi, tui biết lỗi rồi, để tui đi làm dìa là chun vô nằm với bà cho vui. Bà được lợi mà tui cũng có tí ti sờ soạng, kẻo để bà rên tui muốn nhức cái mình.
Chị Tám háy tôi một cái. Tôi hỏi : sao giờ xong chưa ? Để tôi phụ làm vệ sinh cho rồi còn ra bên ngoài chớ đứng đây hoài sao. Tám để yên cho tôi lo và ì ạch bê thằng nhóc ra. Tôi đi theo như môn đệ theo thầy pháp.
Ngó bộ tịch Tám đi mà dễ ghét. Tôi xà niểng ôm lấy eo ếch Tám, lệt bệt phía sau. Tám nhõng nhẽo la : đừng lợi dụng nghe tía. Thấy người ta đang ôm con rồi tía rề rề cọ quẹt thì tui nhủn người ra, dám liệng rơi thằng nhỏ lắm. Tôi bi bô cười cầu tài : thì má nó mới đòi có cái gì cầm chơi mà chưa chi đã chối leo lẻo.
Tám xề tới chỗ nằm thì lăn kềnh ra, thằng nhóc đeo tòn teng trước ngực bú sụt sụt. Tôi trây trúa nói nghịch : mày bú ít thôi, còn chừa cho tao, mày bú hết, tao đập bể mỏ. Chị Tám cười trừ. Tôi ngả rụi nằm cạnh bên, tay bắt chuồn chuồn vê vê cái vú Tám để không, lại kẹp giữa hai ngón tay mà nhay như nhay bằng miệng. Tám rùng cả mình.
Tôi giỡn một hồi thì cặc gồng lên. Tôi chọt luôn bàn tay vô lưng quần Tám mò tiếp. Tám hít hà mà giò thì khơi rộng dần. Tôi vặt lồn qua lại và không chờ Tám ưng hay chăng tôi kéo quần chị ra. Chị tồng ngồng một đống.