Phần 5
Tôi nghển người lên dòm, thấy hai vú rung rinh rung rinh khéo tệ. Thằng nhóc nhay vú, chị đã nhột, tay tôi lại móc lồn, Tám còn nhột hơn. Hai giò cứ xoắn lấy nhau mà xát như xát áo. Tôi móc lại ngoáy, giò Tám hết kẹp lại doãi, tôi biết Tám đang sướng.
Tôi lóp ngóp ngồi hẳn dậy, tôi lôi hai ống quần Tám rời khỏi chưn và dùng hai tay bẻ ngang giò ra toác hoác. Tám sướng càng hít hà dữ. Tôi dòm lom lom và nhép nhép miệng, Tám biết tôi cũng thèm.
Tôi bất chợt vục mặt vào giữa hai càng chưn Tám và liếm lên cái lồn chị. Tôi cà nguyên bề dày của cái lưỡi , liếc như liếc bản con dao. Tám lật nghiêng lật ngửa, tôi liếm mau thêm và nút nút chót chót. Cái lồn Tám chưa chi ộc nước, tôi cạp vào từng cái mu cắn và lôi xểnh ra. Tôi lôi đến không lôi thêm được thì nhả cho miếng thịt giựt vô kêu cái chách.
Tôi cắn thêm vài cái thì bú rột rột. Tôi chu mỏ vào giữa khe lồn, nhắp nhắp và nút cái rẹt cho khí lồn bắn vô miệng tôi, đồng thời muốn lôi hết bên trong lồn Tám ra nữa. Tám ré lên kêu nứng. Và bắt đầu giãy, tôi đè Tám, rị lại, bành hai mu lồn cho thiệt rộng rồi dùng cả môi, cả mũi, cả miệng xộc vô bú, mút, cắn oàm oàm.
Tám quíu thun lại như con giun bị xéo, hai chưn mài mài như đạp cho rớt bụi ra. Tôi nút từng hồi dài, lồn Tám ồng ộc chảy khí, hai mu sưng mọng, cửa lồn xập xình, cái đuôi con ong bóng nhẫy, lỗ đái xịt nổi bong bóng, còn cái hạt le thì giựt giựt tựa hồ bị chạm điện.
Thằng nhóc đã nhả vú ra, Tám thì rã rời tay chưn nên nằm trơ ra đó. Tôi đang bú lồn mà thấy hai cái vú Tám rộn rã lên xuống cũng bắt nôn. Thành ra miệng thì mò ở lồn mà hai tay thì đang xào cặp vú chị.
Giờ thì Tám nứng thiệt sự, hai giò Tám quơ quơ, co vô lại đạp bung ra vì thốn ở lồn. Hai núm vú bị tôi vò cũng sưng tếu lên, tôi vo vê hai cái quầng thiếu điều muốn nát bấy, Tám há miệng muốn kêu nhưng chưa kịp thì đã khè khè như rắn hổ.
Tôi bú và hành hạ lồn với vú Tám như vậy cho tới khi Tám kêu la van nài tôi : thôi, cưng, em nứng lồn quá, đụ em đi, em hết chịu nổi rồi. Và chị choi choi lăn vào chụp cặc tôi để tôi không bú nghịch chị được nữa. Tôi phải hất chị ra đòi bú lồn thêm cho chị thực nứng đến rêm người thì đụ mới đã.
Một mực Tám không chịu, một mực tôi cứ làm, cả hai quần nhau tơi bời như cặp trăn quấn, hẳn nhiên là Tám luôn chịu thua. Tôi cứ nhẩn nha bú liếm cái lồn và bóp se hai cái vú, thét rồi Tám nằm chết dí ra đó, cho tôi tha hồ phá. Dưới đít và bê bết nơi háng chị khí đọng thành vũng, nhầy nhợt khai nồng.
Kể ra được ở chung nhà với một người đàn bà có chồng mà như không cũng là một niềm hãnh diện đấy chứ. Chả gì mọi việc có người lo cho đầy đủ, đi ra đi vào tha hồ nghía miễn phí, lại có nơi bông đùa giỡn cợt. Dẫu có nói năng xô bồ, bậy bạ cũng chẳng ai bắt bẻ hoặc rầy la.
Chị lại thuộc vào hạng phóng túng, dễ dãi, lượn lượn lờ lờ, nghiêm không ra nghiêm, ẩu không ra ẩu. Lỡ có bông phèng đụng chạm hay bừa bãi cũng không sao. Giá như đừng thỉnh thoảng có sự đá gà của tay giám đốc đến phá đám thì đúng là thần tiên hết cỡ.
Ấy cái trò chị chị em em tối ngủ quay cà rem lục cục vậy mà vui. Chẳng ai có trách nhiệm với ai cả, người nào thiếu thì người kia đưa, cả hai cùng có lợi, xong việc lại dửng dưng như không.
Chị thì cứ lấy cớ trong nhà cần có người đàn ông mới đỡ sợ, còn tôi thì nghĩ có chị để lả lướt vài đường cũng có lý vô cùng. Chị mới sinh đứa nhỏ đầu lòng nên người ngợm no tròn rất đẹp, tướng đi úc núc dễ trông, đứng đâu dề dề một đống, ngồi đâu trông tựa cái lu.
Tôi hay chọc chị : trông bà chỉ muốn sơi tái mới hả dạ. Chị lảm nhảm : chỉ được cái nói nhảm mà hình dáng thì cứ bẹo trêu. Tôi vờ giơ hai tay vồ thì chị rú lên mà không chạy. Tôi có ôm lấy mông hay chộp lấy ngực thì chị cũng khề khà cười. Nên tôi càng dễ ngươi làm tới.
Có bữa chị đang xắn váy quai cồng đứng nấu ăn, lửa táp lên hai gò má hồng đỏ, tôi áp lại gần khen nịnh một câu. Chị co vai rụt cổ e thẹn, nhưng tôi có hôn cái chóc lên gáy thì chị thẫn thờ quăng mọi thứ ra đó.
Thế là tôi bặp vào nghịch chị cho vui. Người xô người né, người tiến người lui, phù thủy với ma dập dìu khiêu vũ, chị cứ đừng đừng mà mặc cho tôi tấn công. Phải nói là tuyệt chiêu khiêu khích.
Tôi có sẵn trớn bụm gọn hai trái vú chị thì chị cũng đến gắt gỏng có lệ : người ta đang làm mà cù nhột thì chừng nào mới được ăn. Tôi trây trớt thì chẳng ăn món này đã có món nọ, lo gì đói.
Chị hiểu ngay nên bĩu dài môi nói khóe : no thì chỉ cậu no chứ chị thì đói dài dài. Tôi lại đùa : bận nào chị chẳng ói ra mà còn kêu đói. Chị vỗ phạch phạch vào cánh tay tôi chanh chua mắng : chỉ nói bậy.
Tôi biết ý chị nên lúc chị rửa bát hay dọn dẹp là tôi xán lại, miệng nói trêu, tay táy máy vọc vài chỗ trên người chị khiến chị tru tréo cả lên. Tôi vỗ đồm độp vào mông, xoa xoa vào bụng, nựng nựng vào ngực, y như thầy bùa cân ngải, làm chị bấn xúc xích cả lên.
Y như rằng chị bỏ dở công việc, te te đi ra khỏi chỗ, lôi sềnh sệch tôi theo. Chị nói dỗi : đây ăn thịt ăn cá gì thì làm lẹ đi, còn để tôi lo công chuyện. Tôi cười cầu tài rồi hun hít chị lấy lòng.
Trăm trận như một, tôi luôn là người chiến thắng. Chị nằm im re thụ hưởng mưa móc của tôi. Tôi vần chị chết lên chết xuống, se cật lực lên những nơi nhạy cảm của chị đến khi chị ú ớ mới tha.