Phần 13
– Tuần vừa rồi nó có học hành tốt không em?
– Cũng không biết thé nào nữa, để lúc nào em nói chuyện với giáo viên, nhờ cô để ý nó.
Hạnh nhìn quanh, nhẻm miệng chọc ông.
– Thư kí mới của anh cũng đẹp quá.
– Ừ.
Hạnh có chút hối hận về câu nói vui của mình. Cô ôm đầu ông Hải, đôi mắt đỏ hoe. Có đẹp hơn cũng chẳng để làm gì. Ông Hải vỗ vỗ bàn tay cô an ủi.
– Tối có hẹn với ông A bên công trình B, em đi không.
Hạnh lau nước mắt lắc đầu.
– Thôi, em về đây.
Hạnh bước xuống. Cô đi qua vài phòng, đôi mắt đã hết đỏ, cô trở lại với vị trí phu nhân chủ tịch của mình. Đi tới một phòng cô gõ cửa rồi nhanh chóng lẻn vào…
– Ư… hự… ư…
– Sướng không chị.
– Hứ… sướng… ư… hứ… hứ…
– Há há… bằng anh nhà không?
– Đừng… hứ… nói… ư… ứ… ư… ư…
Bên trong một góc khuất của căn phòng, Hạnh đang chống tay, váy tốc ngược, quần lót được vạch sang một bên. Cái bờ mông căng mọng, tròn trịa của cô đang vểnh lên cao, con sò đang há miệng ngậm lấy khúc gân của nam chiến sĩ phía sau, đón từng cú thúc tối.
Mười phút sau, chỉnh lí lại cho tốt, Hạnh nhanh chóng bước ra về. Trên phòng chủ tịch, ông Hải đứng trước bức tường kính nhìn những đám mây xám kéo tới. Hôm nay có lẽ sẽ có mưa? Buông tiếng thở dài, ông quay lại.
– Gọi cậu Nam bên lên đây.
Vào một ngày đẹp trời, Dũng thoải mái vác bao lô vào nhà. Hôm nay được về sớm, do ít bạn lại không thích tụ tập nên hắn bước thẳng lên xe bus về nhà. Chiều này chắc dì không đi làm, cửa ngoài không khóa mà. Dưới nhà không có chắc trên phòng. Thường thì hầu như chẳng bao giờ hắn mở cánh cửa phòng dì và bố nhưng hôm nay ma nó sui thế nào mà hắn mở tung ra.
– Chào dì con mới… ớ…
Trắng tinh.
Dì đang tập cái gì đó. Đứng thẳng, một chân nhấc lên đầu được hai tay giữ. Cái đó không quan trọng, quan trọng là dì… không có bất cứ tấm vải nào trên người. Giật mình, dì mất trọng tâm mà ngã huỵch một cái.
– Ui da.
Mất mấy giây hắn mới gọi được hồn của mình còn đang dính ở cái… lồn của dì về. Lúc đó, nguyên một cái lồn của dì đang há miệng hướng về phía hắn làm hắn sáng tạo ra rất nhiều hình ảnh độc đáo và ướt át. Bất ngờ qua đi hắn mới lúng túng. Theo bản năng hắn chạy tới muốn đỡ dì, nâng dì dậy nhưng… dì còn trân truồng nên bước chân hắn nhíu lại không sao nhấc được.
Dì thì điểm nhiên như không. Dì với tay lấy tạm cái miếng vải của cái gì đó khoác lên vai, phủ qua những điểm lồi lõm của mình. Sửa lại mái tóc một chút dì nhìn hắn một cái rồi kệ. Chắc với ý nghĩ chuyện nhỏ như con thỏ. Nhưng trong hắn thì sóng đánh ầm ầm.
“Không chỉ cái kia nó đẹp mà chỗ khác cũng đẹp, chỗ khác nữa cũng đep… chỗ nào cũng đẹp”
Và có một cái cũng im hình đâm như cái con sò kia là cặp vú của dì. To thật, trắng thật, tròn như trăng 16.
Mải đưa hồn du ngoại, đến lúc nhận được cái cốc đầu hắn mới tỉnh.
– Ui!
– Lồi cả con mắt rồi…
– Dạ…
Giữ chặt tấm vải dì hỏi.
– Chưa thấy con gái bao giờ à?
– Là con gái… trần truồng… – Dũng lí nhí tiếp lời, đầu cúi gằm.
– Dì tưởng con còn con nít cơ đấy.
Cúi cái đầu không dám đối mặt với dì. Nhưng như vậy hắn lại phát hiện ra đại lục mới. Dì khác cái tấm vải hình như là của cái áo thì phải và… nó ngắn, đùi dì đặp thật, đầy nhựa. Hắn thấy máu mũi mình hình như đã chảy rồi thì phải, cay xè. Vòng ba của dì lớn, quan trọng nhất là trung tâm. Cái mu lồn cao cao như quả đồi, cây cối thưa thớt lắm, cái chất đất thì trắng trẻo, nõn nà lắm.
– Này!
Dì như con thú đang tỉnh bơ xơi những nhánh cỏ non chợt phát hiện con hổ dữ đang chăm chăm nhìn. Dì dật ngay cái miếng vải xuống che đi bộ phận thầm kín của mình. Nhưng… che được con sò thì hở ra con thỏ. Gần quá, hắn còn hít ra mùi hương sữa nữa. Đôi thỏ béo mũm, trắng như thỏ của Hằng Nga. Hai cái núm hồng tươi nhỏ như hạt đậu xanh nổi lên trên nền một cái quầng như đồng xu. Những hình ảnh chớp giật hiện ra trong đầu nó là một con sói hung ác với cái miệng đầy răng, nước miếng nhiễu nhãu ra, nó đang gầm gừ cắn xé đôi thỏ đáng thương này.
– Này!
Dì lớn tiếng kéo hồn nó quay trở về thân thể. Một tay dì nắm lấy cái miếng vải kéo che lại khuôn ngực của mình, bên dưới nó lại thò ra. Nhưng hắn thấy dì không luống cuống nữa mà lườm hắn cái sau đó xòe một tay che đi cái chùm lông ít ỏi của mình.
Hắn gãi đầu cười cúi hẳn xuống đất, không nhìn nữa.
– Mới nứt mắt ra mà dê!
– Dì này… đâu có.
– Còn đứng đó? Về phòng đi cho dì thay quần áo. Lần sau vào phòng dì phải gõ cửa nghe chưa.
– Dạ…