Phần 16
Hôm nay hắn dậy ăn uống được một lúc thì bố về. Bố động viên một hồi rồi dì xếp đồ cho bố đi công tác.
– Sao dì không đi với bố?
– Thế ai lo cho con.
– Con cần gì chứ.
– Bố không muốn thấy kết quả như vừa rồi. Mặc dù bố tin tưởng con nhưng bên cạnh con vẫn phải có người chăm lo rồi thì động viên con nữa.
– Ôi dào…
– Mà… em kêu gia sư cho con chưa?
– Thôi bố ơi, con học cũng khá mà.
– Biết vậy nhưng như vậy con mới khá hơn được.
– Hay là thế này… tháng nữa thi giữa kì xong rồi bàn cái này được không bố.
Ông hải cười có vẻ nham hiểm.
– Thế cũng được. Tháng tới bàn chuyện này.
Dì ngồi bên ghế bố đang gọt hoa quả. Nghe bố nói dì cũng liếc bố cười đúng giống như bố hắn. Tiếng sau xe đến đón, ông Hải dặn vài chuyện chăm lo nữa rồi bước đi.
Thường thì vài ba ngày bố mới ở nhà một ngày, giờ thì cả tháng… bố khỏi ở nhà rồi. Dũng vươn vai như vừa thoát khỏi cái gì đó. Đang sảng khoái thì cái tai bị xếch lên.
– 9H rồi, học bài thôi.
Tiếp đó là một bữa trưa không như ý khiến cái miệng của hắn không có vừa lòng lắm.
– Hày là dì ơi… đến bữa dì gọi cơm nhé.
– Sao? Khó ăn à?
– Không. Con lo gì vất vả.
Dì cười nhìn hắn bỏ qua cái câu quan tâm của hắn.
– Lát trước khi đi học phải tắm rửa đấy nhé.
– Dạ… người con mòn hết cả rồi.
Tới giờ rồi… hắn lại phải hộc tốc chạy đi học, chậm tí là trễ xe bus.
– Chào dì con đi học.
– Dì ở dưới này rồi.
Dì đứng sẵn ở cửa đợi nó phi ra. Chạy ngang dì, dì không đưa má ra làm hắn đứng ngập ngừng. Dì cười rồi chúm môi ra phía trước lấy tay chỉ vào môi mình. Hắn nhìn đôi môi đỏ thắm của dì mà ngập ngừng. Không phải vì hắn ngại mà có điều suy nghĩ khác…
– Sao ngượng à? Hay má nhé – Hạnh cười nhìn nó.
– Môi môi… nhưng… lâu lâu một chút được không?
Hắn hỏi thử thôi, ai dè sau khi đôi môi cong lên nụ cười, dì đưa đầu tới. Đây là nụ hôn. Cũng không phải lần đầu hắn chạm môi dì nhưng mấy lần trước chỉ có 0, 2s thôi, chưa đủ thấy cái mẹ gì cả. Đôi môi dì mềm quá, thơm quá. Cái dính dính ướt ướt mang hương hoa hồng đặc trưng nơi dì như cho đối phương biết được sự nồng thắm của dì vậy. Hắn chẳng cả dám thở nữa, thi thoảng lắm mới kín đáo thật nhẹ nhàng trao đổi dưỡng khí. Đột nhiên, đôi môi non mọng của dì tách ra phủ lên môi hắn.
“Ầm”
Đó là tiếng nổ trong đầu hắn, không phải tiếng xúc động xốn sang của tuổi thành niên mà là tiếng một cánh cửa, một vách ngăn chợt nổ tung, mở ra khoảng không mới, bầu trời mới.
Đã vượt qua 10 giây rồi. Hắn đã hài lòng về sự “lâu lâu” mà hắn nói. Đôi môi dì mở ra thật sự khác biệt, cảm giác mềm mại ướt át thật sự tuyệt diệu, cái hương hoa hồng đã nhạt đi nhưng cái hương… phụ nữ nó nồng nàn làm sao, ngọt ngào làm sao. Hăn chưa từng hôn người yêu, vì chưa từng có người yêu nên không hiểu nụ hôn trong tình yêu nó như thế nào, nhưng thực sự trong hắn đôi môi của dì nó… tuyệt quá, chẳng miêu tả sao được như tuyệt lắm.
Thời gian trôi qua, chẳng biết bao lâu nhưng chắc là lâu lâu rồi, dì mới nhả ra.
– Đi đi không muộn.
Đên khi dì đẩy hắn ra khỏi cửa hắn mới hoàn hồn sau cơn say.
Ngồi trên xe bus mà người hắn vẫn lâng lâng chưa tỉnh hẳn…
– Chào bạn.
– Á… ừ… chào. Ồ là bạn à?
Là cô gái nhỏ hôm bữa đã dùng cả sức nặng thân con gái dí lên cái ngón tay tội nghiệp của hắn.
– Tình cờ thật. Bạn học lớp nào vậy?
– Hi hi… phải không vậy?
Tiếng cười trong trẻo như một luồng gió thanh mát thổi đi cái nóng giữa ban trưa. Dáng người nhỏ nhắn, cô cũng khá thanh tú. Nhìn cái mặt nghi hoặc của hắn cô mới khẳng định là cậu chàng không phải áp sát làm quen.
– Mình ngồi ngay trước mặt bạn. Là bàn ngay sát phía trên.
– Á. Ừ… mà bạn tên gì?
– Hiếm khi có người hỏi mình câu này khi đã học chung một năm học.
– Ừ.
– Dạo này bạn tiến bộ hẳn lên đó. Trước mình cứ tưởng bạn được xếp chung với nhóm bạn hạng C nữa. Ai ngờ đùng một cái là nổi tiếng. Thành tích của bạn khác hẳn hồi lớp 10 đó. Trước do bạn chưa quen à?
– Ừ.
– Mình tên Lan.
Cô nghi hoặc hết sức, anh chàng này cứ như trên trời rơi xuống vậy. Cô cũng không biết. Chưa kể đến việc cô còn con cô Hoa, con cô chủ nhiệm nữa. Không biết anh chàng này đến lớp ngoài nhìn bảng thì còn quan tâm đến cái gì nữa. Mà hắn là gay sao mà cô ngồi cạnh chủ động bắt chuyện mà hắn chỉ có ừ thôi, chẳng thèm nói gì với cô nữa làm cô còn tưởng mình xấu lắm khiến hắn không muốn nhìn nữa. Lan nhìn một lượt mình từ trên xuống dưới như để xác định xem mình lớn hơn một chút liệu có xấu đi chút nào không.
– Bạn có vẻ ít nói nhỉ?
– À… đâu có. Tại mình đang mải nghĩ thôi.
Dũng đâu có tâm trạng tán phét với cô gái này, trong đầu hắn toàn hình ảnh về dì đâu có tâm trạng mà nói chuyện phiếm.
– Mình tên Dũng.
– Ừ, biết rồi. Biết từ lâu lắm rồi.
– À… hì hì…
Câu truyện ngắn ngủi trên xe bus khiến Dũng đã hòa đồng hơn với 1 bạn nữ cùng lớp và trở lên ít hòa đồng hơn với toán con trai xung quanh đang dùng con mắt trinh thám, hóng cái tai lên nghe từng câu đối thoại của hai người với tâm thế đề phòng. Cái xe bus này chật nhưng cái ghế cùng băng với Lan không ai có dũng khí ngồi vào lại bị cái tên này vừa lên sau không khách khí tí nào mà ướm mông ngon lành. Nhiều tên thầm hận mặt mình mỏng quá, gan bé quá.
Dũng bước thẳng tới lớp, bước thẳng tới vị trí ngồi đặt mông xuống, được một lát thi trước mặt hắn một cái bóng màu trắng chắn đi.
«Ồ, cô bé Lan ban nãy… »
– Chào Dũng.
– Chào bạn! – Dũng cười gật đầu đáp rồi hết.
Cô bé này hình như cũng không bất ngờ về cái ngoan ngoãn này của hắn. Nay còn đỡ, một năm mà hắn chưa từng nhìn cô một cái kia mà. Cô đâu có xấu?
Tiết học đầu là của cô Hoa, cũng là GVCN luôn. Dân chúng im phăng phắc, không phải vì cô nghiêm mà vì cô “đẹp”. Cô Hoa như nàng tiên lượn trên bục giảng, chiếc áo dài mềm mại làm cái dáng của cô nó thướt tha lắm. Dũng cũng tấm tắc khen cô đẹp, rồi hắn nghiêng đầu nhìn cô rồi nhìn cô bé phía trên.
“Đây đâu phải hai mẹ con? Là hai chị em mới đúng”
Thật sự giờ nếu cơ hội đến hắn muốn hỏi cô Hoa một tiếng xem cô bao nhiêu tuổi rồi.
Suốt từ đầu đến giờ Lan ngồi nghe giảng nhưng tâm vẫn để 1 phần chú ý tới hắn, biểu hiện vừa rồi của hắn là cô tưởng hắn sau một năm ngủ say giờ đã chú ý đến cô rồi. Nghĩ cũng lạ, cả năm trời ngồi ngắm cái lưng của mình là hắn còn không có nhớ tên mình nữa.
Còn cô Hoa, do Hạnh đã nhắn với cô chú ý tới thằng Dũng nên cô đặc biệt lưu ý đến hắn. Biểu hiện của hắn vừa rồi cũng làm cô nghi hoặc, nhưng sau đó nhìn con gái mình cô hơi nhíu mày, bụng thầm nghĩ hai đứa này hơi gian.
Cùng là mẹ con nhà này. Buổi tối hai người cùng ngồi cùng một bàn, người thì học, người thì làm việc.
– Hôm nay có gì mới không con?
– Nay? Không, có gì đâu mẹ. À mà có chuyện này hay lắm. Cái bạn ngồi ngay sau lưng con đó.
– À. Dũng.
– Đúng ạ. Cái bạn này, mẹ có tin không? Nguyên một năm con ngồi trước mặt mà cậu ta nói là không biết tên con nữa.
– Rồi sao? – Hoa cười nhìn con.
– Sao gì hả mẹ?
– Con thấy cậu ta thế nào?
– Là sao mẹ?
– Con gái còn nhỏ lắm. Con nhớ nhiệm vụ giờ của mình là học tập nhé. Sau này lớn lên con để ý ai thì nhớ phải nói ngay với mẹ để mẹ âm thầm đánh giá.
– Mẹ rỗi quá… – Lan hậm hực.
– Mà con thấy cậu ta thế nào?
– Con nói là cảm nhận thôi nhé, mẹ không được gán ghép con đâu đấy.
– Ừ…
– Đúng 1 câu: Khúc cây mọc trong lớp.
– Đừng nói là người ngồi ngay trước mặt, giờ mà hỏi tên người ngòi cạnh cậu ta xem cậu ta có biết tên không? Không biết 1 năm hắn ngồi trong lớp là làm cái gì nữa.
Hoa không tiếp lời con mà tự nói.
– Thời gian gần đây cậu ta bỗng dưng học tốt hẳn lên…
– Vâng, con cũng thấy thế.
– Con lưu ý cậu ta kĩ ghê nhỉ? – Hoa quay đầu nhìn con phán.
– Thật sự là do hôm nay ngồi cùng xe bus…
– À… còn có người như vậy đó? Hay ghê nhỉ?
– Sao mẹ cứ nhìn chằm chằm con mà nói thế?