Phần 21
Là 120 triệu. Dũng lấy số điện thoại rồi giao tiền. Hắn thì tươi như gái 16, nhìn mặt mà phát ghê. Cái gì mà nghề chứ, chăc mỗi 2 nghìn tiền điện thoại thì có. Ông chủ lật một trang báo khác cũng là lúc Dũng nhấc mông lên đi ra. Hắn rút 1 tờ đưa cho ông chủ, hàn huyên lúc nữa mới về. Có lẽ nay hắn đủ cơm nước rồi.
«Không biết mình có bị hớ không nữa»
Dũng tìm một chỗ đếm tiền. Thiếu nhiều nhiều à. Gặp cô Hoa xin nghỉ trước. Cô đang ở trong văn phòng, mắt vẫn còn chút đỏ, cô hỏi chút rồi cho về ngay. Dũng cắn răng đi tìm dì. Dì đang ở phòng bố làm việc. Phòng này là phòng riêng của bố nhưng dì kêu người khiêng đồ ngồi cùng ông luôn.
– Gì thế? Không đi học à?
– Con xin nghỉ lên thăm dì.
Hạnh hơi đỏ mặt lườm nó rồi cúi đầu làm tiếp không hỏi nữa. Việc chính trước, Dũng dựng balo móc 4 cục ra phơi trước mặt dì. Dưới con mắt ngạc nhiên của dì hắn đi vào luôn.
– Con tích góp được 4 chục. Con còn thiếu 8 chục nữa.
– Làm gì mà cần nhiều tiền thế?
– Con không khai đâu nhưng con cam đoan là việc chính đáng, việc tốt.
– Lấy gì đảm bảo là việc chính đáng với việc tốt.
– Con thè, nếu sai sẽ tự cắt chim.
Dì mấy cái thước cho nó cái vào đầu. Lườm nó thêm cái nữa.
– Được rồi. Dì tin tưởng, con mà làm gì vớ vấn thì dì cho 2 bố con tự ở nhà với nhau. Dì ở đây. Lát xuống phòng yyy đi dì gọi trước.
– Dạ. Cảm ơn dì.
– Mà tiết lộ một tí đi. Đầu tư cái gì?
– Không dì ạ. – Dũng cảm khái nói thấm thía – Con làm người tốt.
«Alo… lát có cậu thanh niên xuống đó. Cô giao cho cậu ta 100 tr chẵn nhé. – Dạ chị, dạ ghi chi vào khoản nào ạ? – Chi vào khoản thiếu gia phá hoại»
Dũng gãi cái mũi.
– Đi đi.
– Dạ.
Dũng chạy tới cửa thì…
– Này… balo.
– Dạ.
Dũng định chạy vào thì bụng chợt có ý xấu lấy tay bấm khóa cửa. Dì xếp vào balo rồi tới đưa cho hắn.
– Tối tự ăn đi nhé.
– Dạ.
Trong bộ vec người dì lồi lõm chật mê. Đôi thỏ như muốn xộc nhảy bổ ra vậy. Vòng eo nhỏ đến kinh người, chân váy đến gần gối, cái mông kia nó vểnh quá, muốn vỗ một phát vào đó quá. Ôi. Như thế này nếu dì chống tay chổng mông lên thì như thế nào nhỉ? Mắt bố tinh phết.
Dũng không nhịn được mà dướm môi muốn hôn dì, dì ưỡn cổ ra sau tránh nó làm bộ ngực của dì nó ưỡn lên càng thêm sung mãn ở lứa tuổi đẹp nhất này…
– Này… ở đây không được, về nhà.
– Con khóa cửa rồi mà.
Dì lườm hắn, đôi mắt đã như muốn chảy nước.
– Hừ… vớ vẩn là giỏi… vào đây.
Dì tách ra quay đầu bước đi. Ôi cái bờ mông kia nó đảo làm hắn say mất thôi. Dì dẫn hắn vào căn phòng nhỏ phía hông. Nhỏ nhưng to hơn phòng hắn rồi. Trong này có đủ giường tủ ti vi, chắc là phòng bố hắn thường nghỉ lại khi không về nhà. Cửa sổ được phủ phông nên phòng không được sáng sủa lắm, cái không khí này lại càng tăng cái sự ám muội, làm tăng cái nhịp tim đang xốn xang của hắn.
Hắn bước vào đóng cửa nhìn dì. Dì đang đứng cuối giường nhìn hắn.
– Còn nhìn gì nữa, lại đây.
Dũng thả balo xuống lo ton chạy tới như đứa trẻ muốn quà. Nụ hôn thật nồng nàn, hai đôi môi gặm nhấm nhau nước nôi tung tóe. Chợt cái lưỡi dì nó vợt vạch mà xông vào. Trong miệng mình có thêm cái lưỡi, Dũng không tả được cái xúc động muốn nuốt cả dì vào miệng mình nó như thế nào. Có lẽ đây là nụ hôn của người lớn? Lâu thật lâu cho tới khi cả hai thiếu dưỡng khí mới hổn hển tách ra. Cái bàn tay của hắn đã ở trên ngực dì mà nắm bóp từ lúc nào rồi. Còn tay kia đã đỡ lấy bờ mông tròn xoe của dì mà dày vò từ lâu.
– Thôi về đi.
Dì dịu dàng nói trong nhịp thở hồ hập.
– Đằng nào… nữa đi dì.
– Còn gì nữa trời, về đi cho dì làm việc, ai vào thì…
Dì dịu dàng thương lượng với nó. Dũng bỏ hai tay ra trong sự tiếc nuối… của dì, không về mà câm áo vec của dì muốn cởi ra.
– Thôi… đi về đi.
Hắn đã về nhưng Hạnh chưa xong việc. Cô đóng cửa cho hắn rồi quay lại căn phòng nhỏ đó. Cô tốc ngược chân vay ra, phía dưới quần nhỏ của cô đã như ngâm trong nươc rổi. Hồi lâu trong căn phòng đó vẫn còn vang tiếng rên rỉ nhỏ xíu nhưng đầy khao khát.