Phần 32
Đã không lằm ăn được gì thì thôi trốn đi, đằng này dì cứ lắc lư cái bờ mông tròn xoe của mình lượn tới lượn lui trước mắt hắn, máu nó cứ dồn xuống đó liên tục bức xúc không chịu được. Chắc dì tưởng nó không nhìn ra nụ cười đầy tiếu ý của dì à? Bức xúc quá, bức xúc quá. Hắn vọt lên phòng như trốn chạy, lao vào phòng vs xả nước cho nguội người.
Tình cờ hắn nhìn qua khe hở của cầu thang thấy một chiếc xe đứng cổng, người đàn ông đứng trước mặt dì thật phong độ trong bộ vec, hắn đứng ưỡn cao cái bụng lên để khoe cái dáng thành công của mình. Ai vậy kìa? Hai người có vẻ không tốt, mặc dù nhỏ giọng nhưng cái mặt khó chịu của tên kia chứng tỏ câu chuyện hai ngươi trao đổi chẳng vui gì rồi. Hắn cầm tay dì lôi đi, dì vùng vằng giật lại chỉ tay vào hắn nó cái gì đó. Hắn như con sói lao bổ vào cô, lôi cô lên xe… Có nên đi ra không? Cuối cùng DŨng vẫn không nhịn được mà vọt ra.
– Anh đi về đi đừng có làm phiền tôi. Tôi cảnh cáo lần cuối…
– Hạnh…
– Mẹ? Có chuyện gì ngoài này thế? – Dũng nhanh ý đổi giọng.
– Dũng à? Con vào nhà đi, dì có khách.
– Cậu là?
– Dạ. Chào anh, em là con cô đây. Anh có vấn đề gì với mẹ em mà giằng tay giằng chân như vậy?
– Vậy? Tôi nghe nói cô Hạnh đây không có con mà? Cậu là ai?
– Ông bị điên à? Mẹ, ông này là ai mà cầm tay nắm chân lôi kéo mẹ vậy?
Hạnh lúng túng không nói được gì? Thằng Dũng nó giở trò gì vậy?
– Ông Nam bên bộ phận bán hàng…
– Ông có việc gì với mẹ tôi?
– Việc này…
– Ông có việc gì? Tính tán tỉnh mẹ tôi hay ông có ý đồ gì? Bố có biết việc này không mẹ?
– Ơ… mẹ…
Nhìn Dũng hùng hổ chỉ trực xông vào tẩn mình Hắn cũng khiếp.
– Hiểu lầm à. Tôi với cô Hạnh đây có việc cần bàn.
– Địt mẹ mày, mày bàn cái gì mà lôi lôi kéo kéo mẹ tao?
Dũng nhịn nãy giờ rồi, giơ chân đạp mạnh vào bụng hắn khiến hắn lăn quay đơ lên mui xe. Hắn định xông vào dận vào mặt nó nữa thì dì ngăn lại, kéo hắn lại.
– Không có việc gì thì anh đi về đi.
– Mẹ bỏ tay, để con đập chết nó. Chắc là nó có ý định gì với mẹ đúng không.
Dũng giằng ra được nhặt một hòn đá tính đập vào mặt hắn một phát thì dì lại ôm lấy tay hắn kéo lại lên hụt. Dũng giả vờ giằng co, miệng to tướng.
– Đập chết hắn cứ nói là tai nạn, tốn vài đồng tiền là xong. Chết bớt một thằng xã hội nó thanh thản. Mẹ buông tay… con không đập chết thằng này thì con cũng sẽ nó bố. Tính bố mẹ biết rồi, ông sẽ điều tra ra thằng này là ai ngay. Kiểu gì nó cũng phải chết… mẹ bỏ tay ra.
– Thôi thôi, không có việc gì đâu mà, là hiểu lầm thôi.
– Từ nãy đến giờ con ở trong nhà con nhìn thấy hết rồi. Mẹ thì không nói làm gì, còn thằng này phải đập chết.
Tên Nam bắt đầu thì luống cuống ngại ngùng, thấy nó hung dữ thì hơi sợ sợ. Sau thấy nó hùng hổ dạo người hắn thấy chân tay lạnh toát cả rồi.
– Anh đi đi, nhanh không tôi không giữ được nó nữa đâu.
– Mẹ buông ra.
Hắn luống cuống mở xe vọt mất. Hắn vừa khuất bóng thì Dũng thôi điên. Liếc nhìn dì đầy ý hỏi. Dì không nói hắn bỏ đó đi vào nhà, những bước chân như chân voi giậm xuống huỳnh huỵch. Hắn cũng không phải ngu, vừa rồi chắc chắn dì và thằng kia có cái gì đó rồi. Từ khi chiếm được dì hắn đã mặc nhiên coi dì là của mình rồi, giờ bỗng dưng nhảy ra thằng nào giằng tay kéo chân với dì mà dì chẳng nói, sao hắn không tức cho được.
– Dũng à.
Dũng đóng cửa «rầm». Lúc đi học hắn vẫn chưa nguội người lại, Lan hỏi hắn cũng đáp ngắn cho xong. Chiều trước khi về hắn ăn ở ngoài luôn, miễn cần dì.
– Alo, anh xe ôm hả? Là em, cái người… xxx đó. À có việc, Anh có biết nhiều biển số xe không? À… thế này, có việc cần nhờ anh chạy đi chạy lại mấy vòng… là điều tra chủ xe thôi chứ không phải chọc lốp nữa đâu… vâng… vâng… biển số là xxx. Anh điều tra tỉ mỉ càng tỉ mỉ càng tốt, sới 3 họ nó ra càng tốt… vâng vâng… vâng sẽ có sẽ có. Ha ha 500k… vâng… vâng… nếu hết được 3 họ thì thêm 200k… đúng thế… Không không… chỉ điều ra viết thành văn bản đầy đủ em tự đọc không cần chân cẳng gì hết… đúng… được, nếu cần em sẽ mượn anh lần nữa.
Đên tối hắn vẫn còn bực dọc, học không tập trung được. Hắn đứng dậy lên sân thượng hút thuốc. Đang suy tư hắn hít được một mùi hương… là hương “phụ nữ”. Dì đứng sau hắn là chắc chắn, hắn không quay đầu. Dì đúng yên đó cũng không nói, chắc dì không biết nói gì, nói từ đâu. Hai người đứng hồi lâu, đến khi nó định châm điếu nữa thì dì giật mất.
– Đừng hút nữa.
Dì không chất vấn về vấn đề hút thuốc của hắn mà chỉ ngăn hắn hút thôi.
– Kệ con.
Dũng móc điếu khác. Hút nửa điếu hắn lên tiếng.
– Con ghen.
– … thời gian dài dì sống trong lạnh giá. Dì là phụ nữ, dì có nhu cầu. Bố con thì… haizzz – Dì chậm thuật câu chuyện.
– Từ khi có con rồi… dì muốn dứt khoát với hắn nhưng hắn cứ bám lấy dì. Mà dì… dì sợ.
Dì ôm lưng hắn. Cái lưng của hắn phát hiện ra những điểm lồi lõm của dì. Dù đang giận nhưng cái lưng hắn vẫn bị dì chọc cho tê dại. Dì ôm hắn mà như bạch tuộc quấn lấy hắn vậy. Người hắn lập tức nguội đi, chỉ còn cái nóng của dục vọng.
– Là thật?
– Ừ. Dì giờ có con rồi mà.
– Dì hãy thề đi, con không muốn hắn… không muốn bất cứ thằng nào tán tỉnh dì.
– Hì hì… thằng nhóc này…
Không khí ấm cúng hẳn lên. Hai cơ thể cứ đứng thế sưởi cho nhau.
– Người dì ấm quá.
– Đêm tối lạnh lắm… ưm… những lúc dì lạnh giá thì phải làm sao… dì cũng là phụ nữ, tội nghiệp dì lắm.
Ngồi học tiếp lòng hắn đã thả lỏng hơn, hắn thấy mình đã tập trung vào học được rồi. Nhưng chẳng được lâu, một lúc sau dì lại đã lại xuất hiện rồi, không phải xuất hiện trong đầu mà trong phòng.
– Nghỉ sớm đi con.
– À… mới 9 h à, con học chút nữa.
– Dì nghĩ nên mượn gia sư…
– Thôi, con thấy mình học cũng khá mà. Con cần gia sư môn khác cơ.
– Môn gì thế?
– Môn… khì khì…
Hắn đã cười. Cái tuổi nó vô tư hồn nhiên. Dì lườm nó.
– Lại nghĩ gì bậy bạ?
– Thật mà. Môn này con thấy mình yếu lắm, chưa phát huy được tiềm năng bản thân.
– Môn nào? – Dì lườm hắn bằng đôi mắt long lanh quyến rũ.
– Môn… làm tình.
– Hừ. Còn phải học?