Phần 8
– A lô.
Đôi mắt Mai liếc nhanh tới đồng hồ. 10H, ông ta còn gọi gì?
– Mai à?
– Có gì anh nói nhanh đi tôi còn ngủ.
– À ừ… con thi thế nào rồi?
– Tối lắm, chưa báo kết quả nhưng chắc nằm ở khoảng khá tốt.
– Ừ… thế thì tốt quá. Cũng khổ cực cho em.
– Không có gì. Nó là con tôi…
– Anh biết nhưng mà.
– Có gì anh nói nhanh đi, tôi buồn ngủ lắm rồi.
– Rồi rồi anh biết mà… thế này… nó ở với em hai năm vừa rồi…
Mai mới nhớ cứ 2 năm lại đổi luôn phiên chăm con. Tức là sau khi thi xong thì bố hoặc mẹ sẽ đến rước. Lần trước cô đến rước nó là lúc nó hết cấp tiểu học. Cô nhơ lúc đó ngay khi vừa trông thấy nó là cô đã ôm chầm lấy nó trong làn nước mắt dàn dụa. Nam bắc xa cách, hai năm nữa cô mới được gặp lại nó, nghĩ tới đây cô phát hiện ra mắt cô đã dàn dụa.
– Được rồi, bao giờ anh tới?
– Ừ… anh đang ơ gần đây, hay là giờ anh tới nhé?
– Thôi. Sáng mai đi, giờ con ngủ rồi. Thế nhé!
Mai co cụm ngồi trong bóng tối, «người mẹ» trỗi dậy trong cô, cô hối hận sao mà mải miết đuổi theo đồng tiền quá không có bao nhiêu thời gian bên con, giờ nếu quay lại, cô thà bán công ty mà ở với con. Dòng nước mắt đã khô, cô ngồi đó với những kỉ niệm ấu thơ của đứa con, ôi sao mà cô thương nó quá. Lần đó tát nó một cái không biết nó có đau không? Nghĩ tới mà ruột cô như đứt ra…
«Cộc cộc»
– Mẹ… mẹ… mẹ ơi… mẹ… còn thức không mẹ?
– Ơ. Ừ… mẹ đây… mẹ đây.
Mai vụt dậy mở cửa. Đèn ngủ vẫn còn mở, nhìn cái mặt buồn buồn của nó chắc ông Hải vừa gọi cho nó rồi. Nước mắt cô không nhịn được mà chảy ra. Cô ôm nó khóc tu tu…
– Thôi, con sắp được gặp bố con rồi, mẹ còn khóc nữa, phải vui chứ. Nào lại đây với mẹ.
Hai mẹ con không biết nói gì cả, chỉ những lời dặn dò có gắng học hành, không quậy phá lung tung, chú ý chọn bạn mà chơi. Thằng Dũng cũng buồn mẹ dạn gì thì chỉ dạ vâng. Thấy không khí trậm quá Mai miễn cưỡng mà cười lên.
– Có gì buồn, hai năm nữa mẹ tới đó.
– Dạ.
– Này nhé. Mẹ dặn này, vào đó đừng có bậy bạ đấy nhé.
– Con có gì mà bậy bạ chứ?
– Hừ. Còn nói được? Đứa nào mới từ Phường về vậy?
– Tại đám bạn nó rủ, nó nói hay quá…
– Đó! Còn nhỏ mà đã hư hỏng rồi.
– Vâng. Con nhớ. Con đã hứa rồi, không bao giờ dính với mấy con cave đó nữa.
– Không phải mỗi mấy con đó. Tuổi con còn nhỏ, nói cho con biết. Cấm con yêu đương gì? Mới nhỏ xíu mà đã… sau này học xong phổ thông thì mẹ cho phép. Giờ cấm trai gái gì hết, biết chưa?
– Dạ. Trai gái gì chứ? Giờ con chỉ có mỗi mình mẹ thôi.
– Hừ!
Cái chủ đề giới tính này nhanh chóng xua đi không khí trầm buồn, hai mẹ con lại tươi rói mà dỡn với nhau.
– Hí hí… chúng nó non choét, sao bằng mẹ. Mẹ của con là xinh đẹp nhất quả đất.
– Tào lao. Nhớ mẹ dặn đó. Con liệu hồn, làm… như thế con gái người ta có bầu rồi thì khỏi phải chạy nữa.
– Ấy chết. Thế con… mẹ có…
Mai vôi ngắt lời con.
– Mẹ lớn rồi, mẹ tự biết không phải như lũ nhóc các con.
– Phù, đứt cả tim.
– Hừ. Chuyện mẹ con mình… con nhớ giữ bí mật nhé. Con mà lộ ra… mẹ… mẹ… mẹ sẽ tự tử.
– Mẹ, mẹ dọa con. Mẹ mà tự tự con cũng tự tử.
– Đó con phải nhớ nhé. Tuyệt đối giữ bí mật, kể con người thân nhất cũng không được nói. Bố con cũng không được nói, ai cũng không được nói.
– Dạ! Con thề!
Dũng nghiêm cái mặt, giơ tay lên thề.
– Hì hì… mà mẹ này. Bướm mẹ chơi sướng thật đó.
Mai lườn nó. Nó nói làm người cô nóng rực cả lên. Mỗi lần cùng nó làm chuyện kia, cô đạt được những sung sướng tê tái, không biết có phải vì mình là mẹ nó không? Cô đã vì dục vòng mà bỏ qua lễ giáo, bỏ qua luôn thường đạo lý, cô cố tình phớt lờ đi cái cảm giác loạn luân. Nhưng thật sự, hình như vì nó mà cô thấy sướng hơn bao giờ hết. Mai nó đi rồi, mai là cô sẽ quay lại với những ngày tháng bươn trải điên cuồng, để quên đi cảm giác trống vắng với 4 bức tường…
Thất thần trong nháy mắt, cô đã đưa ra quyết định. Bàn tay đang nắm lấy tay con cũng trở lên run rẩy, đôi mắt cô cong lên, nụ cười của cô đã có nhiều biến đổi.
– Thằng nhóc con này. Bé tí mà biết cái gì mà sướng…
Cô ngân lên cái từ cuối.
«Thôi, điên lần cuối, điên hết đi»
– Hí hí… sướng lắm…
– Thằng nhóc con này, mới nứt mắt ra đã biết gái gú rồi. Mày mà mang bệnh về mẹ lây mà chết cho mà xem.
– Mẹ yên tâm, con hứa rồi. Con chỉ có mỗi mẹ thôi. Bước mẹ chơi mới sướng…
– Nãy như trâu ý. Chơi bướm mẹ nát bét cả ra… người thì bế mà cái thứ kia to như cái chầy ý.
– To hay nhỏ thì sướng hơn hả mẹ?
– Không nói!
Không phải mỗi thằng con mà cô cũng ngứa ngáy phát điên rồi. Nhìn đôi mắt hau háu mong đợi của nó làm cô mềm nhũn cả người.
– Sao?
– Cho con chơi mẹ lần nữa nhé?
– Mới vừa xong? Còn sức không?
– Còn còn. Còn nhiều lắm. Chim con cứng đơ rồi. Cho con chơi mẹ lần nữa nhé?
– Ừ…
Mẹ vừa nói xong cái là nó tụt phắt cái quần nhanh như chớp rồi hướng con mắt hau háu trông mong về phía mẹ. Nhìn cái giống của nó đang dựng ngược lên, trợn mắt phùng miệng thị uy tim Mai đập thình thịch.
– Ngồi im nhé.
Mai đứng dậy, vuốt mái tóc qua vai dùng cái khóe mắt sắc như lác liễu lườm nó. Nụ cười trên đôi môi cô mím lại, chiếc áo thun rớt đi. Sau khi cái móc khóa bung ra là chiếc bra rót xuống. Dưới con mắt tròn xoe của thằng con, hai ngón tay cái của cô móc ở cạp thun của chiếc quần thêm run rẩy. Ánh sáng dịu nhẹ từ chiếc đèn chụp trở lên rực rỡ sáng rõ, Mai thấy mình không còn chỗ nào chú náu. Sau tiếng thở dài khó thấy thẻ hiện sự quyết tâm, hai tay cô đưa xuống.