Phần 81
2 Người cùng ngồi học và làm việc cùng 1 cái bàn. Hôm nay tâm tư của Dũng không đặt ở sách vở gì cả. Ngồi từ tối đến giờ mà chữ nghĩa cứ lùng nhùng, con số cứ bay lượn loạn cả lên, chẳng đâu vào đâu cả. Cô Hoa búi tóc ra sau, Lan thì đơn giản với 1 sợi dây buộc. Hai chị em nhà này mặc đồng phục là 1 bộ đồ thun màu kem nhưng đục lắm, chẳng nhìn được gì chỉ thấp thoáng thấy cái sợi quai áo trong trên vai thôi.
Lan thật chăm chỉ, thi thoảng lại hỏi hắn vài điều hoặc hỏi cô Hoa, còn lại thì tâm điểm của cô là sách và bút. Không son không phấn nhưng đôi môi vẫn đỏ thắm, hai chị em đối diện hắn như 2 bông hoa lớn nhỏ. Hôm nay dì không ở nhà, hắn sẽ ở đây. Lát nữa thôi, khi mà mọi thứ yên lặng chìm vào sự nghỉ ngơi thì là lúc trong ngôi nhà này có những hoạt động dữ dội nhất. Nghĩ tới làm hắn nóng cả người.
Nhìn sang cô Hoa thấy cô đang nhìn hắn chăm chằm, cô trợn mắt với hắn chắc là trách hắn nãy giờ chỉ lo thưởng hoa đây mà.
– Hai đứa học đi nhé.
Cô bước về phòng để lại một bóng lưng với đôi mông mẩy lắc lưu còn in mãi trong mắt hắn.
– Cửa đóng rồi!
– À ừ.
– Đừng tưởng em không biêt… cứ nhìn chằm chằm vào mông mẹ em thế?
– Ừ… nay anh ngủ ở đâu? Phòng em nhé.
– Thôi…
Lan cúi đầu lí nhí.
– Vớ vẩn.
Cô Hoa quay lại mang theo đĩa trái cây. Dũng nhanh tay dọn bớt đồ trên bàn. Hắn cũng hiểu. Vụng trộm vào mà ngủ thì thôi. Nhưng mà công khai ngủ ở phòng Lan thì là chuyện khác. Cô chưa có lấy chồng, mẹ lại còn ở đây, làm sao được? Cũng khuya rồi, Lan dọn sách vở nghỉ luôn. Ba người ngồi tán vài câu chuyện đa số là về học tập cho đến khi hắn chuyển chủ đề.
– Cô Hoa và Lan đẹp như vậy… em thấy hai người mặc bộ đồ này… không hợp.
– Hử? Vậy… – Lan cũng nhìn lên chờ hắn.
– Con gái đẹp nhất là mặc váy.
– Hừ hừ… cô cười – Cô không phải con gái.
– Thì phụ nữ cũng vậy mà. Mà cô với Lan có bộ nào không, em tặng.
– Đẹp à?
Cô Hoa ngập ngừng như suy nghĩ, Lan chóp chép nhai cũng nhìn mẹ tò mò và dò hỏi. Cô chẳng có bộ nào cả. Xưa đến nay cô mặc váy bao giờ? Chỉ có duy nhất 2 loại đồ là đồng phục đến trường và bộ thun mặc ở nhà cho thoải mái. Mà trước giờ cô cũng chẳng vui vẻ tụ họp đâu cả nên chẳng chuẩn bị cái gì trưng diện cả. Đúng là mẫu gái ngoan hiền lí tưởng.
– Mà chẳng cần anh, tôi tự có.
Hắn nhìn sang Lan. Thấy cô nhìn hắn rồi nhìn mẹ.
– Em không có à? Mai mình đi mua nhé?
– Con thấy mẹ có mặc váy bao giờ? Mà không nói áo dài đâu nhé, không tính là váy đâu.
– Có mà.
Cô Hoa liếc nhanh hắn rồi lom khom đứng dậy về phòng. Không hiểu sao khi nghe nó nói thích mình mặc váy cô lại muốn mặc. Cô muốn mặc cho nó ngắm?
Hướng đối mắt bồ câu nhìn theo rồi Lan cũng chạy theo mẹ. Hắn cũng chậm bước theo nhưng đên cửa phòng thì bị Lan ngăn lại. Cánh cửa đóng trước mặt. Căn phòng này đã được vợ chồng cô thiết kế cách âm từ lâu, có áp tai cũng chẳng nghe thấy gì. Càng vậy hắn lại càng tò mò mới ác.
Bên trong, cô Hoa đứng ngẫm nghĩ rồi mở tủ. Cô cũng có không ít, nhưng mà… toàn váy ngủ chứ làm gì có bộ nào mặc thông thường đâu. Cô có nguyên một ngăn luôn, xanh xanh đỏ đỏ hoa cả mắt. Lan vừa nhìn liền hứng trí vớ lấy mà ướm thử. Chỉ tích tắc sau mặt cô đã đỏ lựng lên. Cô liên tục đổi bộ khác nhưng mà cái nào cũng «đẹp» như nhau.
– Mẹ… sao toàn… ừ…
Hoa không ngượng. Ở đây cô to nhất, cô đâu có gì mà xấu hổ chứ? Xấu hổ với con nhóc này à? Thế nhưng khi cô ưng một bộ màu hồng, cầm lên quay lại thì ôi. Cô con gái của mình đã cởi sạch mọi thứ đang đứng ướm thử một bộ rồi. Cũng là màu hồng, màu nóng bỏng mà nồng thắm, màu mang bao khao khát… như cô.
– Con bé này…
– Chào. Có ai đâu. Mẹ? Cho mẹ nhìn con thoải mái đó. Hí hí.
Đôi vú đã có hình dáng rồi. Một đôi bánh bao hơi xẹp nhưng… chẳng bao lâu nữa nó sẽ là một ngọn nhũ phong thực hùng vĩ, chưa biết chừng còn hơn cô nữa. Cái điểm hồng nhỏ xíu như điểm chấm phá cho cái nét đẹp thanh xuân.
Lan nhìn theo hướng đôi mắt mẹ.
– Có gì mà nhìn? Bao giờ mới to như mẹ đây?
Nhìn cái chùm lông hình tam giác của nó kìa. Nó phơi ra mà không đỏ mặt lấy 1 cái. Lớn rồi, chẳng biết nói thế nào nữa. Bộ váy ngủ màu hồng. Nó thật đẹp, cứ như nó sinh ra đã là hợp cho con bé rồi. Thằng Dũng mà nhìn chắc nó mê mệt mất thôi.
«Ôi, mình nghĩ cái gì vậy? »
– À… mẹ này… cái váy này… đây là đồ ngủ mà? Đâu phải váy gì đâu…
– Sao?
Lan nhìn những khoảng trắng ngần của mình.
– Đầu vú của con gần hở ra rồi… lại còn… mẹ. Mẹ mặc đi.
Chắc là Lan đang muốn thử kiểm chứng xem suy nghĩ của nhà thiết kế có đúng không. Cô hối mẹ cởi bộ đồ thun ra mặc cái này vào.
– Cởi áo ngực đi mẹ… ôi dào…
Hoa lúng túng níu giữ thì nó đã lột mất bra của cô rồi.
– Á…
– Con chứ có phải anh Dũng đâu mà… Hì hì… chao… mẹ thật là đẹp.
– Con bé này.
Cô Hoa gắt Lan một tiếng mặc cho đôi tay con gái xoa nắm vú mình mà nhanh chóng khoác chiếc váy lên.
Miệng Lan tròn xoe, đôi mắt đen láy nhìn không chớp.
– Mẹ. Trời! Mẹ của con đẹp quá.
– Ờ. Vậy hả?
Đôi vú sung mãn hở ra hơn nửa. Chất vải mỏng và khá trong, nhìn xuyên luôn. Vòng eo của mẹ cô cũng chỉ như cô thôi, thon nhỏ, yểu điệu hết sức. Nhưng vòng 3, là nơi chân váy thì đặc biệt nảy nở. Đôi đùi căng tròn như sứ như ngọc, đầy nhựa sống, tráng láng không tì vết, kéo 2 đường thẳng tắp xuống dưới.
Nhìn mình rồi nhìn mẹ. Cái váy này nó thế, đâu phải cô mặc thì khác, mẹ cô mặc thì khác. Chân váy có ren càng thêm mỏng manh. Nó chỉ chớm đúng giữa ngã 3 của cô và… mẹ cô. Trên nền trắng của cái quần lót có thể thấy rõ được cái màu đen của chùm lông lá.
A. Còn. Đôi mông của mẹ thật là tròn, cong vểnh ra sau. Túm lại từ đầu tới chân mẹ cô toát lên một vẻ đẹp của sự đầy đặn, sức quyễn rũ, gọi cảm mĩ miều. Đến cô là con gái cũng thấy đẹp nữa là… hắn.
Hoa đang nhìn ngắm lại mình. Cô rất hài lòng về bản thân. Nó không biết được là chỉ lên 1 kg thôi là cô phải tập tành, kiêng khem hết sức mới chăm được cái cơ thể này. Trong cái nụ cười hài lòng của mình cô cũng thầm khen cô con gái mình càng lớn càng xinh càng đẹp.
– Con cũng đẹp mà.
– Không bằng. Trời ơi trời ơi… Mẹ đẹp quá.
Lan nhảy cẫng lên rối rít nói rồi ôm chầm lấy mẹ. Cô Hoa lập tức thấy được bờ mông căng tròn của mình đã nằm trong tay cô bé. Da dẻ trần trụi trong tay người khác dù là cùng phái nhưng cũng mang lại rất nhiều tư vị khác lạ. Không ai nói tới việc sẽ tới trong ít phút nữa nhưng cả Lan và cô Hoa rất chờ mong. Căn nhà thiếu vắng đàn ông này sắp sửa không còn yên tĩnh.
– Thôi bỏ ra đi…
Dũng đứng ngoài cửa đã lâu. Tính ra nãy giờ cũng đập được bao nhiêu muỗi rồi. Đã tới đây rồi, hắn cũng không muốn bước về căn phòng kia, không biết hai mẹ con nhà này thử đồ lâu vậy, liệu hắn có được ngắm không đây? Rảnh rỗi, nghịch ngợm, hắn cầm nắm cửa lắc lắc.