Phần 13
Phòng làm việc của Dung có 6 người, ngoài Dung và trưởng phòng Tuấn còn có 2 nam 2 nữ, Dung mở cửa bước vào thì thấy mọi người đã đông đủ và đang ngồi tụm lại tám chuyện, riêng trưởng phòng Tuấn ngồi chỗ bàn làm việc riêng của gã.
Kể từ bữa tiệc sinh nhật, Tuấn vẫn thường xuyên ve vãn nhưng Dung không cho gã một cơ hội nào, điều này khiến Tuấn càng thầy thèm khát Dung hơn.
Dung chào Tuấn rồi bước đến cúi người nghe ngóng câu chuyện, nàng cố ý quay lưng về phía Tuấn, người nàng khom xuống, eo cong ưỡn nhẹ, mông nâng lên kéo theo chiếc váy ngắn dần lên cao. Cặp đùi thon thả trắng xinh như ngọc hút chặt ánh mắt Tuấn, Dung chỉ cần cúi người xuống chút nữa là Khôi sẽ được thấy vùng kín giữa hai đùi nàng nhưng Dung không làm vậy, khiến Tuấn phải len lén cúi mặt xuống cố nhìn vào trong váy nàng.
“Mọi người tám chuyện gì vậy?” Dung hỏi.
Cô đồng nghiệp tên Hoa thì thầm: “Chị Trang giám đốc có phi công!”
“Thật sao?” Dung tròn mắt, Trang là giám đốc công ty, 32 tuổi, có chồng và một con, Trang có nét đẹp thanh cao quý phái.
“Thật mà! Tối qua Hoa thấy rõ ràng hai người tình tứ nắm tay nhau vào khách sạn!!” Hoa nói tiếp.
“Phi công thế nào?”
“Trẻ, chắc khoảng 23 – 24 tuổi, cao ráo, body siêu chuẩn lại còn đẹp trai cực kỳ! Hoa nhìn còn mê nói gì là chị Trang!”
Mọi người xôn xao bàn tán, không ai để ý trưởng phòng Tuấn đã khuất bóng khỏi bàn làm việc của gã. Trong khi tám chuyện, Dung cứ lẳng lơ đong đưa cặp mông tròn làm Tuấn nhìn mà thèm muốn xịt máu mũi, thế là gã chui luôn xuống gầm bàn để nhìn mông Dung.
Kết quả hơn sự mong đợi, thứ Tuấn thấy được giữa cặp đùi Dung không phải màu quần lót mà là một cặp môi múp míp đang e thẹn lấp ló.
“Ủa anh Tuấn đâu rồi?” Khi Tuấn vừa kịp thấy âm vật Dung thì Hoa kêu lên, khiến Tuấn giật mình bật dậy đập đầu vào mặt bàn.
“Ui da…” Tuấn xoa xoa cái đầu bò dậy, thấy mọi người nhìn mình, gã nhăn mặt giải thích: “Anh nhặt cây viết!”
Mọi người cũng tưởng là thật, chỉ có riêng Dung cười lẳng lơ với Tuấn. Khiến gã hận không thể vồ lấy nàng mà thịt ngay lập tức, nhưng giờ làm việc đã bắt đầu. Bức bách, Tuấn nhớ lại lần trước, thế là gã liếc Dung rồi đứng dậy đến chờ trước cổng nhà vệ sinh. Nhưng lần này không phải sinh nhật Tuấn, Dung cũng không bị chồng kích thích sẵn như lần trước, nàng ngồi cười thầm trong phòng làm việc, còn Tuấn đứng chờ gần mười phút mới tiu nghĩu trở về phòng.
Bàn làm việc của Dung ngay trước mặt Tuấn. Thỉnh thoảng Dung lại khẽ lay cặp đùi trắng muốt thu hút sự chú ý của gã. Một lát sao, Tuấn lát phát hiện một nút áo Dung đã bung ra từ lúc nào, từ hướng gã nhìn có thể thoáng thấy một phần quả đào trắng mịn thơm ngon đang khẽ phập phồng trên ngực nàng.
Sau một lúc lâu bị Dung tra tấn, cuối cùng Tuấn cũng có cơ hội trả đũa sau khi nghe cuộc gọi của giám đốc.
“Dung ơi lại đây anh nhờ tí!”
Nghe Tuấn gọi, Dung tiến lại đứng sau lưng gã. Chỉ chờ có thế, Tuấn liền bảo Dung chờ gã một chút, sau đó một tay gã sắp xếp đống tài liệu, một tay thì sờ phía sau đùi Dung.
Cảm giác da tay và da đùi chạm nhau làm Tuấn lẫn Dung nổi cả da gà, Dung vội tránh đi nhưng Tuấn đã kịp sờ tay vào váy nàng, thế là hai người chiến đấu trong im lặng, Dung không dám vùng vẫy hay lên tiếng vì sợ bị mọi người phát hiện, chỉ có thể lắc lư cái mông tránh những ngón tay của Tuấn, mà chẳng mấy chốc thì Tuấn đã đưa được ngón tay vào âm đạo Dung.
Móc ngón tay vài cái để cảm nhận và làm âm đạo Dung tiết dâm thủy, Tuấn lại rút tay ra, đưa nàng tập tài liệu và bảo: “Em mang đến phòng chị Trang giúp anh nhé!”
“Dạ!” Dung dạ rất nhẹ nhàng, nhưng mắt nàng thì trừng lên đe dọa.
Dung cầm tập tài liệu đến phòng giám đốc Trang, chân nàng hơi khép nép sợ bị lộ cái lồn đang ươn ướt, cảm giác không mặc quần lót thế này khiến nàng cảm thấy thẹn thùng nhưng cũng rất kích thích.
Đến phòng giám đốc, Dung gõ cửa, đợi một chút thì cửa mở, một thanh niên anh tuấn bước ra, thấy Dung, gã hơi bất ngờ rồi gật đầu mỉm cười, một nụ cười như thể đã quen biết từ lâu khiến Dung bối rối. Đứng nhìn gã thanh niên đi xa dần, lòng Dung bắt đầu dâng lên một trận hoang man, nàng rưng rưng nước mắt.
Vật đổi sao dời, nhưng có những điều không bao giờ thay đổi, ánh mắt đó, nụ cười đó, tuy là phát ra từ một thanh niên cao to đầy cuốn hút, nhưng với Dung thì đó vẫn là ánh mắt nụ cười của một cậu học trò hiền lành thư sinh…
Một ký ức…
Một ngày xưa tan trường…
Một tà áo dài khẽ đưa theo gió nhẹ…
Một bàn tay run run, khẽ chạm tay…
Một câu, nói chẳng nên lời…
Một đóa thẹn thùng khẽ gật đầu đồng ý…
Một chút bối rối…
Một nụ cười…
Một hạnh phúc ban sơ như bình minh nắng tỏa…
Một mối tình đầu…
Dung như mất hồn, nàng giao tập tài liệu cho giám đốc Trang rồi trở về phòng làm việc, nhưng lòng rối bời.