Phần 8
Ăn sáng xong, Dung đi làm trước, trong nhà chỉ còn lão Hoàng và Khôi ngồi cạnh nhau trong phòng khách.
Không có Dung bắt chuyện, giữa lão Hoàng và Khôi chỉ còn một khoảng lặng thinh.
“Bác hai thấy vợ con thế nào?” Khôi phá vỡ im lặng.
“Ờ…”
“Bác đừng có lo, vợ chồng con thích vậy mà.”
“Ừ bên Mỹ bác cũng gặp vài cặp kiểu vợ chồng mày.”
“Vậy thì có gì mà ngại, bác cũng kiếm cô vợ để thử đi chứ chơi vợ người ta hoài không chán à?” Khôi trêu.
Lão Hoàng trầm ngâm… Ừ, lão phong lưu, lãng tử, nhưng chưa từng có ý định kết hôn, hoặc đã từng có…
…
30 năm trước…
Hoàng khi ấy đã 30 tuổi nhưng vẫn đầy nét anh tuấn phong lưu, gã cưỡi chiếc xe đạp Phượng Hoàng vi vu huýt sáo trên đoạn đường đất ven con rạch nhỏ. Đây không phải nơi Hoàng sống, chỉ là nghe đồn khu này có một thiếu nữ rất xinh đẹp khiến Hoàng tò mò đến xem thử.
Hoàng dừng xe nơi một hàng rào hoa dâm bụt ven đường, mắt tò mò nhìn vào trong, nơi có ngôi nhà mái ngói vách gỗ mới xây, trông rất khang trang so với điều kiện thời bấy giờ, xem đúng là căn nhà như mô tả, Hoàng nhìn khoảng sân trước nhà rồi nhìn sang ao sen bên cạnh nhà để tìm người.
Gió lùa làm những nhánh hoa đong đưa, một con xuồng nhỏ, một dáng người mặc áo bà ba thướt tha yểu điệu ngồi hái sen trên xuồng, nàng che nghiêng chiếc nón lá, giơ bàn tay trắng trẻo ra với lấy từng bông hoa.
Gió thổi làm nón lá bay xuống mặt hồ, lộ ra gương mặt xinh xắn mộc mạc làm tim Hoàng chớt thót lên.
“THẰNG CHÓ KIA NHÌN CÁI GÌ MẬY!”
Giọng một thanh niên khàn khàn quát to làm Hoàng và thiếu nữ giật cả mình cùng nhìn vào nhà, nơi có một thanh niên tuổi cũng gần 30 đang đứng chống tay lên hông nhìn ra. Sau đó Hoàng quay lại nhìn thiếu nữ, tim gã xao xuyến khi thấy nàng cũng nhìn mình và nở một nụ cười như tỏa nắng…
Một ngày khác, thiếu nữ mộc mạc trên đường đi chợ về, Hoàng dắt xe đạp theo cạnh, hai người đang cười nói vui vẻ thì chợt im bặt vì thấy dáng một người đang đứng chống tay ngang hông như thể đợi đòi tiền mãi lộ ngay trước cổng nhà.
“Thôi anh về nhé!”
“Dạ! Mà… em tên Liên…”
Ba năm sau đó…
Mưa tằm tã…
Hoàng đứng như chết lặng trước cổng nhà Liên, mặc cho từng hạt mưa lộp bộp lên thân hình đã trở nên gầy gò của gã…
Cửa nhà hé mở, một thanh niên 30 tuổi bước ra, gương mặt nhăn nhó cọc cằn nhưng trong mắt có vẻ gì đó thương xót kẻ đứng dưới mưa.
“Tấn, cho tôi gặp Liên một lần thôi…” Hoàng van lơn.
Tấn xua tay, giọng gã đã mất phần lạnh lùng: “Về đi! Tha cho em gái tao đi, và đừng cố làm đau chính thằng em ruột của mày nữa!”
Ừ, Liên sắp kết hôn, và chú rể là Hậu, em ruột Hoàng.
Mưa không dứt, mắt Hoàng tối dần…
Thoải mái và ấm êm… mi mắt dầng hé mở, Hoàng tỉnh dần, trước mắt hắn là gương mặt xinh đẹp…
“Liên…”
“Anh ăn chén cháo cho khỏe rồi về đi.” Giọng Liên run run, dù nàng cố ra vẻ lạnh lùng.
“Anh xin lỗi, anh sai rồi…”
“Muộn rồi!” Liên cắn môi ngăn mình bật khóc, nhưng nước mắt vẫn chảy xuống đôi gò má đã tiều tụy đi nhiều: “Xin lỗi thì sao? Tha thứ thì sao? Khi anh vui đùa với những cô gái đó anh có biết cảm giác của tôi thế nào không? Hay anh cũng chỉ xem tôi như một trong số họ?”
“Không… anh…”
“Ngày cưới đã định rồi, giờ có hối hận cũng thế thôi, chỉ xin anh đừng làm phiền đến tôi và anh Hậu.”
“Thằng Hậu…”
“Anh Hậu thì sao? Tôi cần một người chồng thật sự chứ không cần một người tình phong lưu! Đúng! Anh hơn ảnh nhiều thứ, nhưng anh thua xa ảnh ở sự chân thành. Đúng! Sức khỏe anh Hậu không tốt, nhưng dựa vào ảnh thì yên tâm hơn gấp trăm lần dựa vào người như anh.” Liên không kềm được nữa, nàng bật khóc nức nỡ: “Đúng! Tôi yêu anh! Nhưng…” Liên còn chưa kịp trút hết cơn giận, Hoàng đã ngồi dậy giữ chặt tay và hôn vào môi nàng.
“Thả tôi ra!” Liên vẫy vùng cố thoát ra, nhưng dù ngất xỉu trong cơn mưa và ngủ suốt một đêm không ăn uống, Hoàng vẫn còn thừa sức để khống chế một cô gái chân yếu tay mềm như Liên.
Liên vẫy vùng trong ghen tuông hờn giận, còn Hoàng điên loạn trong hy vọng níu kéo tình yêu. Ừ thì điên, biết mình đang nằm trong nhà Liên, biết sẽ bị thằng anh trai của Liên xông vào đánh đến chết, nhưng hắn mặc kệ, môi hắn ngông cuồng xâm lấn môi Liên.
Chống được miệng đời, chứ làm sao chống lại miệng người mình yêu, dù ghen và hận nhưng Liên vẫn không thể phủ nhận sự cuống hút và ấm nồng trong nụ hôn của Hoàng, chẳng bao lâu thì nàng ngừng lại, mắt nhắm, môi khẽ lay đáp lại Hoàng…
Nụ hôn pha màu ghen tuông, hờn giận, yêu thương, đau khổ và tiếc nuối, như mồi lửa châm vào bức màn ngăn cách mỏng manh…
Bùng cháy…
Bức màn tan biến…
Môi kề môi, lưỡi quấn lưỡi…
Tay ôm lấy cổ, tay chạm vào eo…
Ngực nép vào ngực…
Yêu…
Liên nằm xuống…
Nút áo bung ra, ngực tròn e thẹn…
Quần kéo xuống, cánh sen hồng khoe sắc…
Lần đầu…
Liên thẹn thùng tay che vùng kín, mắt ngọc ngại ngùng pha dỗi hờn lẫn yêu thương…
Hoàng ngồi dậy, cởi quần áo mình ra, lòng hồi họp…
Quan hệ bao người, chưa từng trải nghiệm với người mình yêu…
Hoàng dang chân Liên, nhẹ nhàng đẩy dương vật vào cửa mình còn trinh trắng của người yêu…