Phần 112
Vài hôm sau, Dũng lại có cuộc họp với đầy đủ các cao tầng Thiên Long bang, mọi người cùng ngồi xuống để chiêm nghiệm lại quãng đường từ khi Thiên Long bang khai mở tới giờ.
– Hiện tại Thiên Long bang đã có thể coi là một thế lực ngầm của Tam giác vàng khu vực Thái lan rồi, nhưng chưa chính thức, sau trận chiến vừa rồi đội quân tinh nhuệ mà các cao tầng mất công sức huấn luyện đã bị thiệt hại rất nhiều. Vì vậy, Tứ Long và Mộc Cắc hãy dùng đội thân tín hai ghép với những người còn sống trong trận chiến vừa rồi để tôi luyện tiếp, hãy làm hết khả năng. Nếu họ ai còn người nhà hãy cho người nhà của bọn họ những quyền lợi nhất định… – Dũng nói.
– Vâng, lão đại. – Tứ long đáp.
– Được rồi. – Mộc Cắc trả lời.
– Hương với Ying, chị chảnh ba người hãy giúp Trinh nâng cao thực lực. – Dungx nói tiếp.
– Vâng – mấy chị em đồng thanh đáp.
– Sắp tới, khi nào mà Phi về, tôi và mộc cắc, Phi sẽ phải đi một chuyến, lúc ấy Mạnh nát sẽ quản lý Thiên Long bang. – Dũng nói.
Đi đâu cũng ai giám hỏi, việc được phân công cứ vậy mà làm thôi…
Đến tối, Dũng đi dạo một mình ra ngoài, tới chỗ ngày trước chôn cất mấy thằng úp Thiên Long bang.
– Lão đại!!! – Một người trẻ tuổi chỉ khoảng chừng gần đôi mươi lộ dần ra mà chào Dũng…
– Ừ, khu luyện tập mới có quen không? – Dũng hỏi.
– Vâng, ổn ạ!!! – Người trẻ tuổi đáp.
– Cứ tập luyện ở đó trước đi, sắp tới tao sẽ đi một chuyến, thời gian không rõ bao giờ về muốn mày đi cùng, có lẽ sẽ có cơ hội cho mày phát triển. – Dũng nói.
– Vâng, lão đại. – Người trẻ tuổi không có ý kiến, chỉ một mực nghe sự phân phó từ Dũng.
– Bây giờ về quê tao thăm em gái đi, Lan đã đưa con bé về cùng rồi. – Dũng quay người rời đi…
– Vâng, cảm ơn lão đại. – Người trẻ tuổi nói xong cũng ẩn mình vào màn đêm đen kịt…
Dũng phất phất tay, thở dài một hơi rồi cũng đi vào trong nhà…
Thời gian mấy chốc 4 tháng đã trôi qua, không khí tại Thiên long bang bây giờ cực kỳ hưng phấn và vui vẻ, ai cũng có thành tựu sau lần đại chiến Tam giác vàng kia, quan trọng Phi đã trở lại… Dũng cũng thấy phần nào yên tâm hơn, thằng chí cốt trở về rồi thì cần phải làm gì trước khi rời đi phải làm luôn thôi.
– Mai tao về quê, tổ chức kết hôn với bốn bà luôn, mày với đám mộc cắc về luôn. – Dũng nói.
Phi nghe xong hơi giật mình, dkm… Nó mời cưới mà cứ như là ra lệnh ấy chứ…
– Cưới hết à? – Phi ngơ ngác hỏi.
– Thế không cưới hết thì cưới nửa à? – Dũng nhìn thằng ranh con này mà muốn đấm cho phát.
– Uừ thì hỏi thế, tao cũng có chuyện muốn nhờ bố mẹ mày. – Phi nói.
Dung cũng chả hỏi, chuyện gì thì mặc nó tính sau.
– Tay sao rồi? – Dũng hỏi.
– Thay xương titan thôi, vẫn còn bóp nắn được. – Phi trả lời không quen đá đểu Dũng phát.
– Con mẹ mày… – Dũng chửi, Phi đã tót ra xa rồi…
Đúng như ước hẹn, một tháng sau, đám cưới của Dũng được diễn ra cực kỳ hoành tráng, không khí bận rộn nhưng lại cực kỳ vui vẻ… Phi với Mộc Căc, Mạnh nát thì đang tất bật cho người dựng rạp, cái rạp to khiếp hồn, Dũng phải thuê nguyên một mảnh đất gần nhà, cho sửa lại mất gần 1 tháng để còn kê rạp và bày cỗ…
– Kìa thằng kia, cái đấy phải dựng ở đây… – Mộc Cắc gào lên với thằng ôn con nhà rạp, dựng rạp theo ý của nó mới được.
– Ô hay!!! Thế déo nào bảo có cả hải sản full món cơ mà? – Mạnh nát cầm menu cỗ cưới mà bên nhà hàng người ta cho xem để chuẩn bị.
– Dạ đợt này hải sản hơi khan nên ít hàng anh ạ. – Thằng cu kia nói…
– It cái dịt mẹ mày… có muốn làm ăn nữa không??? Tối nay không có đủ hải sản của 1000 mâm thì dkm… chúng mày đừng có trách. – Mạnh nát gằn giọng chửi. Thằng kia sợ quá tí ỉa mẹ ra quần, chạy vội mà gọi cho chủ nhà hàng, thằng này sợ sệt mà đưa điện thoại cho Mạnh nát.
“Alo?”
“Dạ anh cho em tới tối đảm bảo đủ hàng ạ”
“Ừ”
– Cái địt mẹ, bảo chúng mày tìm mấy con vũ công, tối nay tới nhảy cơ mà?? Thế còn 2 – 30 đứa con gái để rót rượu?? Người đâu? – Phi tức giận mà mắng tứ long, bốn thằng khiếp vía.
– Bọn nó tí mới tới anh ạ.
– Gọi rồi anh ạ, đâu vào đấy rồi ạ…
Dũng đứng nhìn cái quả rạp và công tác chuẩn bị cực kỳ ưng ý. Dũng muốn về quê để tổ chức, chứ không muốn ra nhà hàng… muốn thấy được bố mẹ vui vui khi người khác tới chúc mừng, và cũng muốn để ông bà được nở mày nở mặt… ở quê mà đi ăn nhà hàng họ rất ít khi đi, phần vì ngại cho nên tổ chức một quả gần một nghìn mâm thế này… ông bà đảm bảo được mọi người chúc mừng cảm ơn muốn gãy cả hàm ấy chứ @@
Bố mẹ vất vả cả nửa đời người rồi, chưa làm cho ông bà được hãnh diện với hàng xóm với làng xã cho nên dịp này cũng vừa hay… Lúc đầu chỉ định gói gọn trong khuôn khổ gia đình và hàng xóm, nhưng không biết thằng nào nói ra, mấy tên đại ca dưới trướng Thiên Long bang lập tức hô hào đòi tới để mừng hạnh phúc, Mạnh nát tham mưu tính sơ sơ cũng phải cỡ nghìn mâm cho nên dứt luôn!!!
Đến tối, khi mà đèn được bật lên, cả một vùng sáng rực như ban ngày, đèn nhấp nháy rồi chớp lóe như lễ hội, nhạc ầm ĩ inh ỏi, mấy đứa Dj được thuê về đánh nhạc chà đĩa… Mấy con vũ công nhảy xập xình, sân khấu to và rộng, mấy con mẻ mặc đồ tươi mát hở hang, đứng uốn éo nhảy nhót, toàn các ông các bố ở quê được gặp gái vũ công nó nhảy nó uốn éo thế này chịu thế nào được…
Tối hôm nay để cho người nhà cùng hàng xóm được chung vui vì vậy chưa cần nghiêm trang. Phi với Mộc Cắc còn xin Mc lên hát 1 bài tặng bạn chí cốt…
“Alo… Alo… 1 2 3 4 alo…”
“Tôi là Phi, chào toàn thể hội trường cưới, hôm nay ngày vui của bạn Dũng cho nên xin phép cùng với một nhạc sĩ, ca sĩ, danh nghệ sĩ, thi sĩ tên Mộc Cắc, hát tặng bạn một bài khi niềm vui nhân bốn… bài hát Cơn Mưa Tình Yêu”.
Đám mấy chị em Thiên Long bang ngồi dưới, nhìn cảnh này biết là rượu bia say lắm rồi đấy, nhưng ai giám lên cản @@ Tứ Long thấy hai huynh đài đang phát biểu định hát cũng nhảy lên cùng…
“Alo… à đây rồi, xin giới thiệu đoàn hát bè Ây cây ây bi xi”
Phi chỉ vào đám tứ long mà giới thiệu, mọi người cười ngặt nghẽo… Ở cái làng này… Ai không biết phi với Dũng là bạn thân từ nhỏ… Phi tính nó húng chó rồi nhầy nhụa cho nên mọi người cũng chẳng phàn nàn, vui là được ngày cưới cơ mà!!! Ngày xưa hai thằng chả như cặp đôi hủy diệt sự bình yên của xóm làng…
“Chà đĩa cho anh, lên nhạc.” Phi dứt lời, nhạc mở đập xình xình, sáu thằng sáu cái mic, đứng hát, đéo biết ai hát chính ai hát phụ nữa ai hát bè thì càng không phải nói…
Sau một hồi tra tấn, bài hát kết thúc, Chị chảnh cùng với Hansa, Hansa cũng được Mộc Cắc đón về cùng rồi, sắp phải đi cho nên bù đắp chút tình cảm vậy… Hai chị em cùng với mấy con bé vũ công ùa lên tặng hoa… Nhưng thế đéo nào, ông Phi lại mắt nhắm mắt mở, ôm luôn con bé vũ công mà hôn má cái chụt, Chị chảnh ngơ người, rồi cũng xách tai đi xuống, chị em cũng nổi máu mà tẩn cho Phi một trận @@
Lại một phen cười bể bụng…
Sáng hôm sau, lễ rước dâu… Vì không có ai gần đây cả cho nên Dũng theo phong tục ở quê thuê hẳn cả cái khách sạn trên thị trấn cho bốn người ở tạm đó còn rước về nhà!!!
Lúc này 4 con lân đủ màu nhảy nhót theo nhịp trống ở cổng rạp cưới… Không khí rộn ràng… Tiếp đến là hàng siêu xe rồi đủ loại đỗ xịch trước cổng, bốn chị em bước xuống, ai cũng lộng lẫy đẹp như tiên nữ vậy, con bé con thì diễn bộ váy trắng đi cùng bà nội vào hội trường cưới!!!
Không khí ngày cưới vui tươi hồ hởi… đến tận đêm mới tàn cuộc…
Phi bỗng dung đi vào trong nhà, chỗ mà hai bố mẹ Dũng đang ngồi…
– Có chuyện gì vậy Phi? – Hai ông bà còn lạ gì cái thằng mặt mẹt này nữa…
– Con có việc muốn xin nhờ hai bác giúp. – Phi nói…
– Mày… bố mày… tao coi mày như con trong nhà từ xưa tới giờ, có gì mà khó nói? – Mẹ Dũng mắng Phi.
– Chả là… con với Dũng đi làm cũng xa xôi, con thì không còn ai chỉ còn Bà là đáng ngại nhất… con muốn gửi bà ở đây, nhờ hai bác… con… – Phi ngập ngừng nói.
– Chuyện có gì đâu??? Ông bà cu Dũng cũng mất lâu rồi, con cho bà sang đây, hai bác chăm sóc, mà giờ cũng có vợ cu Dũng ở nhà nữa cho nên thêm người thêm vui con ạ. – Mẹ Dũng nói.
– Vâng, vậy con cảm ơn hai bác, con cũng có mấy bà như Dũng này, chắc con gửi luôn hai bác. – Phi cười nói, ít khi thấy nụ cười không hề co chút tạp niệm nào của nó như vậy…
– Cha bố nhà anh, hai đứa mày mấy con bé một lúc khổ con người ta. – Mẹ dũng cũng cười mà mắng…
Vậy là đám cưới của Dũng cũng được diễn ra suôn rẻ… Một tuần sau, Dũng kể lại chuyện thê lực thần bí kia cho Phi, biểu cảm cũng giống đám Mộc Cắc, đều ngạc nhiên cả…
– Vậy bao giờ đi? – Phi hỏi…
– Tuần sau, tao với mày mộc cắc và có một người nữa đi cùng. – Dũng nói.
– Ai vậy? – Phi nghĩ chắc là Hương hoặc Ying nên hỏi xem là ai trong hai người này không?
– Lúc đó sẽ biết… – Dũng nói thần thần bí bí, Phi éo thích kiểu này tí nào…
Sau thời gian ăn chơi phè phỡn, nghỉ ngơi xả hết xì – trét và tinh trùng thì ba ông nhõi Dũng Bẹo – Mộc Cắc – Phi lé cũng chuẩn bị rời đi, mọi người lo lắng cho ba người, ba người mạnh nhất đi rồi.
– Mạnh nát và mọi người hãy giữ vững Thiên Long bang, khi nào xong việc bọn tôi sẽ về. – Dũng từ biệt mọi người rồi cùng ba thằng leo lên xe ra sân bay, Phi với Mộc Cắc thì bịn rịn chia tay người nhà, miễn cưỡng bước lên xe, ai cũng buồn mà không biết chuyến này đi là phúc hay họa nữa đây…
Ra tới sân bay, Dũng cùng hai người ngồi chờ, không vội vàng lên máy bay, cây giản của Dũng vẫn được mang theo, chỉ có phi gãy mẹ nó đao rồi, mà chưa có cơ hội để làm cái khác sợ rằng cái khác không vừa ý cho nên chưa vội sắm…
– Người mày nói tới chưa? – Phi thắc mắc, không phải hai người kia??? Vậy thì là ai đây??? Phi với Mộc Cắc tò mò chờ đợi.
– LÃO ĐẠI!!! – Một người chạy tới, Phi với Mộc Cắc nhìn sang. Một thằng thanh niên cao to, khuôn mặt non tơ nhưng thân hình lại cực kỳ cường tráng, Hai thằng ngờ ngợ mà chưa nói được…
– Uừ, lên máy bay thôi, đây là Định trâu, người tao gửi gắm hai lão sư phụ dạy bảo cũng được vài năm rồi, khi mà hai lão mất thì tao cũng cho gọi nó trở lại, đây là anh Phi anh mộc cắc. Chào hỏi đi. – Dũng giới thiệu cả ba với nhau… Mặc dù hình như đã gặp rồi, nhưng giới thiệu mới làm hai thằng nhớ ra chút ít gì đó, thời gian cũng qua lâu rồi mà, sao mà nhớ nổi!!!
– Chào hai anh!! – Định trâu cúi người, lễ phép chào.
Phi với Mộc Cắc nhìn cái là có thiện cảm ngay rồi, nhưng mà lần này nguy hiểm thế, cho thằng ranh con này đi cùng liệu có sao không??? Hai người lo lắng thay cho nó.
– Mày cho nó theo không sợ nguy hiểm sao? – Phi hỏi…
– Không qua nguy hiểm sao thành tài? – Dũng cười mà thúc dục cả bọn lên máy bay…
Không bao lâu đã xuống sân bay, người của Vương tử đã cho xe đón đám Dũng rồi, nhưng mà Dũng không tới Cung điện, trực tiếp chỉ đường cho tài xế chạy thẳng tới địa chỉ mà người thần bí kia cho. Đến đoạn sâu quá, đường không đi được ô tô, bốn người mới xuống xe đi bộ để tìm chỗ người thần bí kia nói…