Phần 120
– Con ngồi xuống đây. – Thất lão bà nói, Trinh cũng ngoan ngoãn nghe theo mà ngồi xuống cùng Thất lão bà.
– Con là bạn của tên kia sao? – Thất bà hỏi…
– Dạ con là vợ của anh ấy, người trong bức tranh vừa rồi là con gái của bà ạ? – Trinh hỏi, giọng cực kỳ lễ phép…
– Ừ, az… Đã rất lâu rồi, từ ngày nó rời khỏi đây… haz… hức… – Thất bà nói rồi giọng trở nên sụt sùi, bồi hồi mà nhớ lại khoảnh khắc ngày trước khi con gái còn ở cạnh bà…
– Cháu xin lỗi đã nhắc lại, nhưng tại cô ấy giống cháu quá cho nên cháu cũng tò mò. – Trinh trình bày.
– Không phải giống mà là rất giống, từ khi nhìn con ta cứ ngỡ con gái ta trở về. – Thất bà cũng trả lời nhưng có phần chua xót hơn.
– Ta cho mời Nhị tiên tử tới là để giúp con khai thông những mạch còn bị nghẹn, cần phải lưu thoogn toàn bộ thì con mới có thể phát huy được hết. – Thất bà nói tiếp, Trinh nghe vậy trong lòng vô cùng cảm kích.
Hai người ngồi được một lát thì Nhị tiên tử cũng đi cùng người kia tới đây, Nhị tiên tử vẫn một bộ trùm và chiếc mặt nạ che đậy kín mít.
– Thất bà có chuyện gì sao? – Nhị tiên tử đi tới hỏi.
– Ta muốn nhờ Nhị tiên tử giúp cô gái này khai thông những mạch bị tắc nghẽn. – Thất bà liền đứng dậy nói.
– Cô ta sao? Là người mới tới cùng đám ngoại tộc phải không?? Hôm qua ta có gặp cô ấy ở nội viện. – Nhị tiên tử đáp.
– Phải rồi, phiền nhị tiên tử giúp đỡ. – Thất lão bà nói, giọng điệu đã hạ xuống một phần.
– Thất bà, người cũng biết ta mặc dù làm được nhưng sẽ bị tiêu hao rất nhiều, cái đó không thể giúp miễn phí được. – Nhị tiên tử nói.
– Ta biết, cũng không phải nhờ nhị tiên tử giúp không công, cho ta cái Nhị tiên tử muốn, ta sẽ đáp ứng hết. – Thất bà cười khổ nói, mặc dù cùng là cao tầng nhưng mà chuyện gì ra chuyện đó, nhờ người không thể không công… đạo lý này phải nắm rõ chứ.
– Thất bà, tiền bạc vật chất ta không thiếu… Có điều… ta biết người có một khỏa nấm linh chi rất lớn và một búi sâm lâu năm, không biết lấy hai cái đó đổi lại, bà có đồng ý không? – Nhị tiên tử liền đưa ra chủ ý, hai thứ này đều cực kỳ trân quý, có tiền chưa chắc mua được mà không có để mua ấy chứ.
– Được ta đáp ứng, dù gì ta cũng chẳng dùng đến. – Thất lão bà dứt khoát đồng ý.
– Haha… người này là ngoại tộc mà thất bà cũng hào sảng vậy sao? – Nhị tiên tử hơi bất ngờ vì Thất bà đồng ý nhanh quá, dường như chẳng hề đắn đo suy nghĩ vậy.
– Bà, cô ấy nói đúng đấy, hai thứ đó quá mức trân quý, Thất bà cứ để cháu tự tập luyện cùng người dù có mạnh lên được nhiều hay ít cũng không sao. – Trinh vội vàng nói, cô chỉ là người ngoài sao lại được Thất bà giúp đỡ hào phóng đến vậy chứ???
– Con bé này, ta đã quyết định rồi, khi nào có thể bắt đầu vậy Nhị tiên tử? – Thất lão bà quay sang dùng bàn tay còn lại mà đặt lên tay Trinh như trấn an cô.
– Chuyện này ta cần phải chuẩn bị, hai ngày sau hãy đưa cô ấy tới chỗ ta. – Nhị tiên tử trầm ngâm suy nghĩ rồi nói.
– Hai ngày sau sẽ dẫn tới. – Thất bà gật đầu rồi cho người hầu tiễn nhị tiên tử ra về.
– Thất bà… Cháu… – Trinh xúc động mà nói không nên lời.
– Không cần lo lắng, cứ tĩnh dưỡng đi hai ngày nữa sẽ giúp con mạnh mẽ hơn. – Thất bà cười cười rồi vuốt mái tóc của Trinh. Bỗng hình ảnh ngày trước hiện ra, Thất bà cảm giác như được vuốt lên tóc của con gái mình vậy, cái khuôn mặt của Trinh cũng e thẹn như của con gái bà…
Hai người quay trở lại vào trong, đi tới lầu, Dũng vẫn đang ngồi giữa mảnh đất thiền, dường như đang tịnh tâm.
Đi tới khu vực của Lục thiết bản, vẫn như một thói quen, ông ta đang trên búa dưới đe mà đập, từng khối kim loại nóng chảy đỏ rực tỏa ra nhiệt độ kinh người, hôm nay không có ai tới nhưng vẫn có một thân ảnh đứng bất động tại chỗ là Phi, vẫn đứng chăm chú nhìn, khoảng cách không xa cho nên nhiệt độ làm cho Phi thấy khá ngột ngạt…
– Chàng trai, đã xem ba ngày rồi, tới đây có việc gì sao? – Lục thiết bản vừa làm vừa lên tiếng.
– Không có. – Phi nói, vẫn câu trả lời quen thuộc này.
Lục thiết bản cũng không nói gì nữa, tiếp tục mà thổi lửa để rèn kim loại…
“Đinhhhhh… KENGGGGG…” Từng âm thanh chói tai vang lên, Phi lại tiếp tục chìm đắm vào mấy nhát búa của Lục thiết bản…
Qua mấy tiếng đồng hồ.
– Có muốn cùng ta rèn sắt không? – Lục thiết bản hỏi…
– Được. – Phi đi tới mà đứng cạnh lão lục. Lúc này hơi nóng mới nồng đậm hơn, con mẹ nó sao lại nóng như này chứ??? Phi bị sức nóng dội tới mà hoa mắt chóng mặt, oxy ở đây bị đốt cháy cực kỳ nhanh chóng vì vậy mới khó thở dẫn đến bị hoa mắt chóng mặt.
Phi đứng không vững, Lão lục cũng biết người khác khi tới gần chỗ này đều sẽ có biểu hiện như vậy nhưng không có hỏi han hay nhắc nhở Phi, để xem Phi có thể chịu được bao lâu.
– Cậu giúp ta kéo gió vào lò đi. – Lão lục nói.
Phi cầm cái thanh gỗ đút vào nơi thông gió của lò, tay kéo ra kéo vào, Lửa lại được bốc lên nhanh hơn mạnh hơn. Phi bị sức nóng đánh cho ngất lịm cả đi, Lão lục liền cười rồi đỡ Phi vào trong phòng, xem ra ông ta thấy Phi rất thú vị… người này ông ta nhắm rồi.
Còn mộc Cắc, đã đi tới chỗ của Lão tam, do hai hôm trước có tới ngỏ ý và được chấp thuận rồi cho nên hôm nay tới đưa thêm chủ ý muốn ở lại, gặp được quả đệ tử có tứ chi thế này, lão ta cầu còn chẳng được dĩ nhiên là đồng ý rồi, bản thân có thành tựu giỏi thì cuối cùng cũng chỉ là bản thân, nhưng có một thằng đệ tử xuất con mẹ nó xắc thì lại là cả một chặng đường mọi người biết tới. Ở đây không thiếu những đệ tử của gia tộc, nhưng chất lượng và cốt cách thì còn thua kém Mộc Cắc, dù họ có đi trước thì Lão tam vẫn khẳng định chắc nịch sẽ làm Mộc Cắc mau chóng vượt qua họ.
– Cậu có từng nghe qua ngoại khí??? – Lão tam hỏi…
Mộc Cắc nghe hai từ này thì đầu óc hơi váng, mắt hơi hoa đi, con mẹ nó có người không rõ ngoại khí hơn nó sao??? Tí nữa thì nằm xuống dưới tay thằng loằn Thiên tru, sao mà quên cho được chứ?? Nghĩ lại vẫn còn ám ảnh cái khung cảnh đấy, Ngoại khí thực sự rất mạnh, nó làm cho người ta nhân mấy lần sức chiến đấu.
– Có, không những đã từng nghe mà còn động thủ với người biết dùng ngoại khí. – Mộc cắc đáp.
– Ồ… ngoài kia vẫn có người sử dụng ngoại khí sao? Vậy kết quả thế nào? – Lão tam cũng khá bất ngờ…
– Tí thì mồ yên mả đẹp. – Mộc Cắc trả lời, nó không hề nói điêu một chút nào.
– Còn sống từ trong tay người biết dùng ngoại khí thì quả thật có bản lĩnh đấy. – Lão tam tấm tắc gật đầu.
Mộc Cắc nghe vậy thì cười khổ một cái rồi kể lại quá trình chạm trán với Thiên tru, phải bỏ ra những cái giá nào, bao nhiêu người đánh mới có cái kết quả thắng, mà là thắng trong tình huống bại mới cay chứ…
– Ta trước đây khi làm nhiệm vụ của gia tộc giao cũng chạm trán với một người dùng ngoại khí, khi đó ta không hề biết tới, chỉ như cậu bây giờ, khi cùng người đó động thủ, ta thực sự phải sợ hãi, người đó tạo cho ta cảm giác bất lực và cận kề cái chết mà ta chưa bao giờ được trải nghiệm qua. Cũng may lúc ấy lại được ba người giúp đỡ, ta cũng thoát được và trở về gia tộc. Từ đó chuyên tâm nghiên cứu về cách thức tạo ra ngoại khí rồi lại thực hành nhiều lần, phải mất 6 – 7 năm ta mới tìm ra được cách ngoại khí. – Lão tam nói.
– Cái gì?? Người biết dùng ngoại khí à? – Mộc Cắc hỏi mà há mồm ngạc nhiên.
– Biết… ta dành cả đời để truy cầu cực hạn cơ mà, những gì người khác làm và biết chắc chắn ta cũng sẽ biết. – Lão tam tự phụ nói, vỗ ngực đôm đốp…
– Xin sư phụ nhận đệ tử một lạy. – Mộc Cắc lập tức quỳ xuống, cúi rạp người sau khi nghe lão tam biết dùng ngoại khí, con mẹ nó quá nhanh gọn và xúc tích.
Lão tam quay lại nhìn, sửng sốt trước sự quyết đoán của Mộc Cắc, nhưng Lão ta thật sự rất thích Mộc Cắc, liền vội vàng đi tới mà đỡ Mộc cắc dậy.
– Khà… khà… Đệ tử ngoan, ta không phải chỉ có biết mỗi ngoại khí thôi đâu, còn nhiều thứ ngươi không tưởng tượng sẽ tồn tại, ta đều sẽ dạy cho ngươi!! – Lão tam lại bày ra bộ mặt tinh tướng hết sức, nhưng Mộc cắc bây giờ đã bị đánh bay mất cái tính cách thẳng thắn của mình rồi, bảo quỳ thêm phát nữa cũng được ấy chứ, như hóa thành một tên NỊNH THẦN.
– Cảm ơn sư phụ. – Mộc cắc vội vàng quỳ xuống dập đầu phát nữa.
Còn với người mà yếu nhất hiện tại trong bốn người là Định trâu, hôm nay đã đi tới gặp Đại lão, nơi này rất đông đúc, đệ tử trong gia tộc nhiều nhất, đang đứng thành mấy tốp mà phô diễn thực lực, Định trâu đi thẳng tới phòng của tộc trưởng.
“Cộc… cộc… cộc…”
– Ai vậy? – Tộc trưởng hỏi…
– Là tôi, Định trâu. – Nó đáp.
– Vào đi, có chuyện gì sao? – Tộc trưởng hỏi tiếp.
Định trâu đẩy cửa bước vào, thấy tộc trưởng đang ngồi uống trà mà đọc quyển sách.
– Tộc trưởng. – Định trâu ngồi xuống rồi lên tiếng.
– Có chuyện gì mà không ở ngoài tập luyện??? Lại vào đây tìm ta? – Tộc trưởng vẫn đọc sách mà như chỉ tiện mồm hỏi.
– Tôi không muốn huấn luyện theo kiểu như này nữa. – Định trâu nói.
– Hử? – Tộc trưởng quay mặt sang nhìn Định trâu.
– Tôi cần mạnh lên nhanh chóng, ông lại cho tôi tập luyện mấy bài cơ bản này, tôi không cần kiểu huấn luyện như vậy. – Định trâu nói, giọng có chút gắt gỏng.
– Cơn bản sao??? Không muốn nữa à? – Tộc trưởng gập quyển sách lại mà hỏi.
– Đúng vậy, tôi tới đây để chào ông, tôi sẽ tìm người khác, cách dạy này không phù hợp với tôi. – Định trâu nói, nó đứng dậy quay người đi. Cái nó cần là thúc đẩy thực lực nhanh chóng, nó cần phải mạnh nhanh nhất có thể, còn có thể sánh vai cùng Dũng trong những cuộc chiến tiếp theo, chứ nếu cứ chần chừ, Dũng sẽ mạnh hơn nữa, Định trâu sẽ không thể đuổi kịp mất…
Tộc trưởng nhìn bóng lưng Định trâu đang rời đi, ông ta như chìm vào một khoảnh khắc nào đó của quá khứ…
– Vậy cậu muốn được tập luyện thế nào? – Tộc trưởng hỏi, câu hỏi trong vô thức.
Định trâu khựng lại, nó không trả lời mà chỉ đứng đó, nó đang suy nghĩ xem nên trả lời thế nào đây???
– Tôi… tôi muốn mình nhanh chóng mạnh lên bằng bất kỳ cách nào. – Định trâu nói, nó quay mặt lại nhìn tộc trưởng.
– Cậu muốn mạnh để làm gì? – Tộc trưởng hỏi tiếp.
– Để… bảo vệ người mình thấy quan trọng. – Đinh trâu đáp.
Tộc trưởng nghe câu trả lời này, thực sự làm ông ta nhớ lại mình hồi trẻ, kiểu nói chuyện này cực kỳ giống, còn ý chí chiến ý nữa, nó bừng bừng trong lòng mà chỉ hận không thể biến luôn cái ý chí và chiến ý đó thành thực lực… Ông ta cười nhẹ, nụ cười kèm theo cái lắc đầu… Định trâu không hiểu…
– Ta thấy hình bóng tuổi trẻ của mình ở trong cậu, như cậu nói thì ta có những cách giúp cậu phát triển nhanh hơn, nhưng bên cạnh đó là sinh tử đi kèm, có thể chết bất cứ lúc nào trong khi tập luyện. – Tộc trưởng nói, những cách mà ông ta nói chưa có một đệ tử trong gia tộc nào đồng ý tham gia cả.
– Nếu như mạnh lên nhanh chóng, tôi đồng ý. – Đinh trâu đáp dứt khoát, sự kiên định trong ánh mắt của nó…
– Haha… tốt, vậy ta nói, những bài tập cơ bản cậu đã nắm được hết và thuần thục chưa? – Tộc trưởng hỏi.
– Tôi chưa, nhưng những bài cơ bản đó không làm khó được tôi, cách ông nói có liên quan đến những bài đó sao? – Định trâu thắc mắc…
– Đúng vậy, cậu hãy tập luyện cho thuần thục đi, 1 tháng nữa ta sẽ đưa cậu đi huấn luyện đặc biệt, chỉ có ta và cậu thôi. – Tộc trưởng cũng nghiêm trọng mà nói, lời nói chắc như đinh đóng cột, Định trâu gật đầu thật mạnh rồi ra ngoài…
– Tuổi trẻ… A… đúng là tuổi trẻ… – Tộc trưởng cũng nhìn theo mà gật gù nói…