Phần 121
Trải qua gần hết một ngày, bóng tối đã bao trùm toàn bộ khu vực này, Thất bà và Trinh cứ dính lấy nhau như hình với bóng, Thất bà cực kỳ yêu mến con bé này. Hai người trở lại mảnh đất để xem Dũng đã ngừng chưa, Thất bà khá ngạc nhiên khi Dũng vẫn còn chìm đắm mà ngồi thiền, Thất bà liền đi tới chỗ Dũng.
– Sao rồi chàng trai? – Thất bà hỏi.
Dũng từ từ mở mắt, thở hắt ra một hơi. Lão bà và Trinh đang đứng trước mặt, bất giác bụng của Dũng réo lên, cả ngày rồi đã được đút cái gì vào mồm đâu đói là đúng rồi.
– ThẤT bà, cảm giác nhẹ nhõm hơn trong tâm. – Dũng trả lời ngắn gọn súc tích. Thất bà mỉm cười gật đầu, cái chuyện này để loại bỏ tạp niệm và sẽ cực kỳ có ích cho sau này.
– Không nên gấp gáp cứ bình tĩnh, đi ăn thôi. – Thất lão bà nói.
Ba người đi tới khu bếp ăn, ngồi ăn uống vui vẻ cứ như một gia đình, Thất bà từ khi gặp được Trinh thì vui lắm, dường như trẻ ra mấy chục tuổi vậy, cười nói nhiều hơn tâm trạng phấn khích hơn.
– Em nay thất bà chỉ em những gì? – Dũng quay sang hỏi Trinh.
– Không có, chỉ là… Thất bà bỏ ra một cái gia lớn quá để giúp em khai thông mấy mạch tắc nghẽn. – Trinh cúi mặt nói.
– Con bé này, không cần lăn tăn chuyện gì cả, hãy coi ta như bà bà của con là được. Con bé do có căn cơ khi đã từng tập luyện chiến đấu nhưng không ai chỉ cho con bé cách sử lực đạp bên trong kết hợp với cơ thể, dẫn tới chỉ mảnh về thể chất, ta đã nhờ Nhị tiên tử giúp chuyện đó, cứ yên tâm mà chờ đợi thành quả. – Thất bà cười, nụ cười rất hiền hậu, vẻ mặt của bà cũng giãn ra khi nhìn Trinh.
– Cảm ơn thất bà. – Dũng vội vàng buông bát đũa xuống mà chắp tay cảm tạ Thất bà…
– Ăn đi, cảm ơn ta thì không cần, ta có điều kiện thế này. – Thất bà đột ngột đưa ra.
– Chỉ cần làm được, nhất định tôi sẵn sàng báo đáp Thất bà. – Dũng khẳng khái nói.
– Không cần đao to búa lớn như vậy, ta chỉ cần từ giờ con bé sẽ ở cùng với ta tới khi nào các người rời đi. – Thất bà nói.
Dũng nghe xong hơi khó chịu một chút, nếu ở cùng Thất bà thì khác nào hắn bị treo chim khoảng thời gian này, nhưng mà suy đi tính lại Thất bà giúp đỡ như vậy không thể không đáp ứng được đâu có quá đáng chứ??? Lại còn ở cùng Thất bà thì Trinh sẽ có thể học hỏi được nhiều thứ hơn.
– Được không thành vấn đề. – Dũng quả quyết nói.
Mọi người ăn xong, Trinh cùng Thất bà trở về phòng từ hôm nay cô sẽ ở lại phòng của Thất bà. Màn đêm đã buông xuống, hai người nằm trên giường. Trinh và thất bà nằm được một lúc thì cô nghe có tiếng như đang khóc nấc bên cạnh, cô vội vàng quay sang là Thất bà đang dâng trào cảm xúc bịt miệng mà khóc, chắc là sợ cô tỉnh giấc thì phải.
– Thất bà, bà có chuyện gì ạ? – Trinh hỏi…
– À… không, con ngủ đi. – Thất bà giật mình khi Trinh hỏi, Trinh tỉnh giấc mất rồi.
– Hì, bà có chuyện gì có thể nói với con ạ. – Trinh cười, cô quay sang ghé sát vào người Thất bà.
– Hừm… ta nhớ con gái ta, con nằm cạnh làm ta nhớ tới khi nó còn ở đây đều ngủ cạnh ta như vậy… – Thất bà nói, giọng đượm buồn.
– Bà ơi, bà có thể kể chuyện con gái bà cho con nghe được không??? – Trinh bất ngờ đưa ra câu hỏi.
– Con muốn nghe sao? – Thất bà hỏi lại.
– Vâng, con cũng phần vì tò mò người đó giống con phần vì thấy bà hiền hậu như vậy lại phải nhận bất hạnh, con muốn nghe để bà giãi bày. – Trinh nói, cô đồng cảm với bà cho nên phải để bà nói ra mới nhẹ nhõm hơn được, Trinh biết cái sự việc này Thất bà đã cất trong lòng lâu lắm rồi, hiện tại gặp cô cho nên mới lại bùng phát mãnh liệt lên như vậy.
– Vậy à… cảm ơn con, ta sẽ kể cho con nghe… – Thất bà nói rồi hai người im lặng một lát, dường như để bà bình tĩnh lại…
‘Ta và chồng cách đây vài chục năm khi đó ta mới 25 tuổi, hai bọn ta đã đủ sức để len vào cao tầng gia tộc Khun, sự tự hào về cái danh to lớn ấy, bọn ta cả hai vợ chồng đạt tới vị trí cao như vậy đã cao hứng và cùng nhau bàn bạc sẽ sinh con… Trời cũng không phụ lòng người, tới một năm sau ta đã mang thai và sinh ra một cô con gái kháu khỉnh đáng yêu, chồng của ta thì vui mừng khôn xiết, cái Tên Mejing của con bé cũng là chồng ta đặt. Cuộc sống êm đềm vui vẻ trôi đi vì bọn ta đã lên cao tầng nên nhiệm vụ không có mấy, chủ yếu người bên dưới sẽ đi làm… Nhưng vào một ngày cách đây mấy chục năm, ta còn nhớ rất rõ, hôm đó có người về báo địa phận Tam giác vàng của Thái lan bị đe dọa, có thế lực không đủ lớn và không đủ gây tiếng vang đang đe dọa, vốn nghĩ chỉ là bình thường, gia tộc cũng phái người tới hỗ trợ bốn gia tộc ngoài kia trấn giữ ranh giới, một tai họa ập đến thê lực này ” giả heo ăn thịt hổ “, chỉ trong vòng bốn ngày ngắn ngủi đã diệt sạch những người tham gia… Lúc này tộc trưởng Khun mới thận trọng mà tổ chức cuộc họp cao tầng, cần người thuộc cao tầng đi để tham gia mới có thể dẹp yên cái thế lực đó. Hai vợ chồng ta tiến cử tham gia vì cũng lâu rồi không có xuất trận, chồng ta thì hiếu chiến cảm thấy cơ hội lần này khá hợp lý. Nhưng Tộc trưởng lúc bấy giờ chỉ đồng ý cho chồng ta và một hai người nữa đi, ta vì con nhỏ phải ở lại… Ngày ông ấy đi ta cực kỳ lo lắng, ăn không ngon ngủ không yên… hai mẹ con chờ đợi… Một tuần sau, ba người đi mà chỉ còn 1 người trở về, đó lại không phải chồng ta, ông ấy đã hy sinh mà cùng nằm lại với kẻ mạnh nhất… hức… khụ khụ…” – Thất bà kể, giọng run rẩy tới đoạn này ký ức như ùa về, bà không kìm nén được mà lại lần nữa nấc cả lên, từng cái nấc như muốn lấy hết không khi làm bà khó thở, Trinh phải vuốt ngực và an ủi bà ấy một lúc…
Sau khi chồng ta mất, một mình nuôi con khôn lớn, năm nó 19 tuổi, ta cũng truyền hết những gì bản thân biết cho nó, một thân đầy bản lĩnh phải nói nó giỏi hơn ta ngày trước… Cứ nghĩ là một niềm tự hào, vì gia tộc Khun sức chiến đấu càng mạnh thì càng được vị trí cao hơn, được sự công nhận của mọi người… Năm nó 20 tuổi, cái tuổi đẹp nhất của con gái, nó khiến cho biết bao đàn ông của gia tộc phải thầm thương trộm nhớ, đàn bà phụ nữ phải ghen tị với nó… vừa xinh đẹp vừa giỏi giang, ta cũng nở mặt nở mày với toàn tộc… nó sau một lần ra ngoài lại có tình cảm với một người ngoại tộc… ta thương con gái khi biết chuyện cũng không ngăn cấm nó, chỉ dặn dò yêu ai lấy ai phải cẩn trọng, đời người con gái chỉ nên một lần lên xe hoa chứ đừng để tái giá… Nhưng cũng chính vì vậy mà trong tộc có lục đục, họ không chấp nhận chồng con bé ở lại đây… sau nhiều lần đấu tranh và đưa ra ý kiến không được cả hai phải rời khỏi tộc, khi đó con gái ta đã ăn nằm với tên đó và đang có bầu, ta thân mang trọng trách không thể làm trái, chia tay con trong khi nước mắt giàn dụa… thương đứa cháu chưa chào đời, bẵng đi một tháng, gia tộc bị khuấy động với tin tức cực lớn, mảnh bản đồ cuối cùng bị trộm mất, ai cũng không thể tìm ra kẻ lấy cắp, sau bao nghi ngờ, lại đổ cho chồng con bé làm, ta đã đứng ra cam kết và minh oan nhưng không được sẵn vì tên đó đã cướp đi tộc nhân nữ xuất sắc nhất nên lòng ghen ghét đố kỵ dâng trào, họ nói sẽ cử người theo dõi… Ta không phản đối… nghĩ rằng chồng nó cây ngay không sợ chết đứng… Nào ngờ tên đó đúng quả thật là được người khác gài vào, người trong tộc đã theo dõi và phát hiện tên đó lén lút gặp những kẻ ngoại tộc thế lực khác… Đến bây giờ ta không thể minh oan hay bào chữa nữa, hai vợ chồng con bé bị gia tộc cho lệnh trừ khử và cướp lại mảnh bản đồ… biết tin mà không thể báo cho con, ta đau đớn như gục ngã ở đây hy vọng con bé bình an vô sự…
Khi người gia tộc trở về, họ nói đã bắt được chồng con bé nhưng con bé lại thoát được, ta nghe tin mà vui mừng trong lòng, hy vọng nó không sao, chồng con bé không chịu khai cuối cùng không chịu được mà đành phải nói ra mảnh bản đồ được giao cho thế lực kia rồi, ngay lập tức trong đêm, huy động gần hết nhân lực đánh úp, chẳng mấy chốc đã diệt sạch toàn bộ thế lực đó và cướp lại được mảnh bản đồ, sự việc ta nghĩ đã lắng xuống, thì ba năm sau, gia tộc lại một lần nữa báo động cấp cao nhất, Mejing… Con gái ta quay trở lại để báo thù cho chồng nó, với thân thủ và sự oán hận… Nó đi tới đâu người của gia tộc ngã tới đó, nhưng rồi thân một mình không thể chống lại được, ta khi đó lại ra ngoài, trở lại nhận được tin dữ, ngất lịm mấy ngày… khi tỉnh dậy được giao cho thi thể con gái, ta ôm xác nó mà khóc lóc trong vô vọng… Hức… ngày đó… nếu ta ở đây sẽ cứu được nó bằng mọi giá… ta mặc dù cũng hận thù nhưng được những người khác khuyên bảo, đây là số mệnh, là ân oán là nhân quả con bé phải gánh chịu, sư phụ của lão tứ khi ấy cũng đã cho ta xem bản tử vi số mệnh của con bé… ta đau đớn rồi đem xác con bé đi chôn… khi lau rửa cơ thể nó, ta thay quần áo… thì thấy ở bụng dưới của nó có vết sẹo… Ta đoán ngày con bé rời đi cùng chồng đã sinh con nên mới có vết sẹo như vậy, lại lần nữa trong người ta sục sôi ý định tìm cháu, nó đã không trả thù ngày mà đợi tới 2 – 3 năm, chứng tỏ nó để cho đứa bé ổn rồi mới tìm lại tới đây… Nhưng con bé đã chết, ta không biết tìm cháu ở đâu cả, phải mất đến chục năm tìm kiếm nhưng không có kết quả… Buồn bã lại lần nữa ta rơi vào tuyệt vọng… Chồng chết vì nhiệm vụ… con chết vì báo thù cho chồng… cháu cũng không biết tung tích… ta muốn kết thúc mạng sống nhưng sợ một ngày nào đó ta có thể tìm được cháu của ta thì sao??? Cố gắng bám víu lấy một lý do đó mà sống tới bây giờ… Có lẽ… ta không thể tìm được cháu ta nữa rồi, cũng chẳng biết bao giờ nằm xuống… tuổi này gần đất xa trời… ta… azzzzz’
Thất bà kể xong nước mắt từ bao giờ đã rơi ướt cả bên gối, thở dài một hơi…
Trinh nghe xong thì tim đập chân run, một người phụ nữ trải qua những biến cố đó mà vẫn có thể sống đến giờ đã là không dễ dàng rồi… từng người yêu thương bên cạnh bị mất đi, có lẽ trái tim của Thất bà cũng đã bị cứa hàng trăm nhát dao rồi!!!
– Còn con… Có muốn nói gì với ta không?? – Thất bà hỏi.
– Con sao??? Con đâu có gì để kể, con là cô nhi mà… – Trinh cũng chua xót cho mảnh đời của mình, may mắn cô gặp được Dũng nên cuộc sống mới có nhiều màu sắc như bây giờ…
– Ồ… vậy sao??? Con kể ta nghe con lớn lên và tới thời điểm hiện tại đi, ta cũng tò mò với cùng khuôn mặt dáng người này giống con gái ta thì con sẽ trải qua những gì? Hôm nay ta muốn được tâm sự cùng con… – Thất bà quay sang ôm lấy Trinh, Trinh ngoan ngoãn mà núp vào lòng của Thất bà, cô cảm nhận được hơi ấm cơ thể của Thất bà…
– DẠ, vậy con sẽ kể cho Thất bà nghe. – Trinh cũng đã coi thất bà như bà bà của mình vậy… cái ôm này cô thèm khát từ rất lâu rồi…
– Chuyện của con đơn giản lắm, khi con còn nhỏ bị trở thành cô nhi, được một người anh trong thế giới ngầm nhận nuôi, bọn con có bốn người, được nuôi dạy và chỉ bảo từ nhỏ trở thành những kẻ giết người trong âm thầm, giúp người anh đó giết những kẻ ngáng đường… con yêu một người trong ba người còn lại, nhưng trong một lần chiến đấu, người đó cũng bị nằm lại… lúc ấy con cũng sụp đổ hoàn toàn… nhưng được anh Dũng tới an ủi và cứu vứt tâm trạng, cho nên lâu dần lại có tình cảm và ở với anh ấy tới bây giờ, cũng quen được những người khác thân phận là vợ giống như con, bọn con coi nhau như chị em… Hì cuộc đời của con tới bây giờ đơn giản như vậy thôi ạ. – Trinh cười nói, cô dùng nụ cười của mình để muốn Thất bà được vui vẻ hơn.
– Con may mắn khi tìm được tình yêu thứ hai của đời mình… ta cũng mừng cho con… Azz… À mà con nói là cô nhi sao? – Thất bà chợt nhớ nãy giờ cứ mải chìm đắm trong quá khứ và tâm trạng mà quên mất.
– Vâng, con là cô nhi, sao vậy ạ? – Trinh ngơ ngác khi thất bà hỏi.
– Ta xin lỗi nhưng… ta muốn được thử xem con có phải của ta được không? – Thất bà hỏi…
– Sao… sao lại??? Sao lại vậy ạ?? Đột nhiên bà muốn thử là sao ạ? – Trinh bất ngờ, cô cũng biết mình tuy giống con gái Thất bà nhưng mà để mà là cháu gái thì quả thật không có chút phần trăm cơ hội nào… nói ra người khác sẽ thấy nực cười…
– Ta biết con hơi bất ngờ, nhưng ta đã mất rất lâu để tìm cháu, bây giờ lại gặp con giống con gái ta như vậy, dù biết kết quả không khả thi nhưng mà… ta vẫn muốn thử… được không??? – Thất bà cũng khó nói. Tự nhiên gặp người ta đòi thử huyết thống với họ, không bị vả mới lạ…
– Dạ, con… con hiểu, nhưng mà Thất bà… tỷ lệ có thể là 0 %, thất bà sau khi biết kết quả cũng đừng buồn… – Trinh không phải là không muốn, cô chỉ sợ kết quả lại làm bà Thất bà thất vọng rơi xuống tuyệt vọng nữa thì Trinh thấy có lỗi lắm.
– Vậy là con đồng ý rồi phải không??? Ta gặp được con đã bỏ đi tảng đá đè nặng trong lòng rồi, cho nên con có phải hay không cũng không làm ta thất vọng lắm đâu, chủ yếu ta muốn thử để yên thân già này thôi. – Thất bà cảm kích vì Trinh lo cho tâm trạng của mình liền nói.
– Vâng, vậy được ạ!!! – Trinh ôm chặt hơn, cô ôm Thất bà như người thân vậy, hai người chìm vào giấc ngủ… Thất bà thì dự định ngày mai sẽ làm xét nghiệm, còn 1 ngày nữa Trinh mới phải tới chỗ Nhị tiên tử cơ mà…