Phần 122
Bên này thì đang vui vẻ chìm vào giấc ngủ, một giấc ngủ yên bình nhưng cách đó không xa, một người đang phải chịu sự chèn ép và khinh bỉ từ người khác… Định trâu, đang phải ngủ ở mé cửa, ngoài hiên chứ không được vào phòng để ngủ, vì mấy tên đệ tử trong gia tộc cũng ngủ lại, bọn chúng kỳ thì phân biệt đối xử với Định trâu…
Mặc dù tức giận và trong lòng ngùn ngụt lửa giận nhưng phải nhịn, Định trâu cắn răng mà nhịn nó không thể phản kháng, chỉ có mạnh lên nhanh chóng thì mới có thể đủ sức giành lấy quyền lợi của mình. Nó nhẫn nhục và chịu đựng không ca thán không mở miệng mặc cho lũ kia nhạo báng thậm chí còn gây khó dễ nhiều hơn khi nó tập luyện…
Sáng hôm sau, Tại khu vực của Thất bà, hai người đã thức dậy và ra ngoài để bắt đầu ngày mới việc đầu tiên Thất bà muốn, chính là tới chỗ Nhị tiên tử, việc đêm qua nói với Trinh bây giờ bà phải làm luôn mới được. Khi hai người ra ngoài đã thấy Dũng thức dậy từ bao giờ, Trinh không thấy Dũng đâu thì vội vàng đi tìm, hai người ra khoảng đất Thất bà dùng để huấn luyện thì thấy Dũng đã ngồi thiền ở đó rồi. Thất bà nhìn thấy Dũng như vậy thì gật đầu, chàng trai trẻ này rất có ý chí và sự cầu tiến, sau khoảng thời gian này chắc chắn sẽ như cá chép hóa rồng, bà tin vào con mắt nhìn người của mình.
Trinh định chạy tới hỏi Dũng dùng bữa sáng chưa nhưng Thất bà giữ lại, ra hiệu im lặng không nên làm phiền hắn trong thời gian đã nhập định… Trinh hiểu ý cũng cùng Thất bà đi dùng bữa sáng, còn phải tới chỗ Nhị tiên tử làm xét nghiệm như hôm qua đã nói…
Hai người xong xuôi thì tới chỗ Nhị tiên tử…
Trinh đi gần tới nơi đã ngửi thấy mùi cực kỳ thơm rồi, mùi này không giống như vườn hoa của Thất bà nó là vị thuốc thì phải, Trinh cùng Thất bà đi vào trong.
– Thất bà tìm Nhị tiên tử sao? – Một người đi ra hỏi.
– Đúng vậy, phiền vào báo một tiếng. – Thất bà nói.
– Vậy Thất bà chờ một lát. – Người đó chạy vào trong, Trinh với Thất bà đứng chờ…
Được mấy phút người kia ra mời hai người đi vào, Nhị tiên tử hôm nay không mặc trùm và mặt nạ, Trinh cũng phải cảm thán Nhị tiên tử này quả thực cực kỳ xinh đẹp.
– Thất bà… không phải ngày mai mới tới giao hẹn sao??? Tới sớm vậy? – Nhị tiên tử ngồi ở chiếc ghế ngả lưng ra sau hỏi…
– Hôm nay ta tới đây có chuyện khác muốn nhờ nhị tiên tử giúp. – Thất bà cùng Trinh đứng đó.
– Chuyện gì mà Thất bà phải tới tận đây? – Nhị tiên tử nghe vậy thì cũng phải rời chiếc ghế mà đứng dậy hỏi. Phải có chuyện cực kỳ quan trọng thì Thất bà mới cất công tới đây.
– Chả là muốn nhờ Nhị tiên tử giúp ta thử xét nghiệm huyết thống với cô gái này, xem có phải cháu gái ta không.
– Hử??? Cô gái này sao??? À ta nhớ rồi, bức tranh mà thất bà treo ở lầu là của con gái bà, xem ra cũng giống con gái bà thật. – Nhị tiên tử nhớ ra, trước có tới chỗ ThẤT bà, cũng được xem bức tranh kia, quả thật càng nhớ lại càng thấy giống…
– Vậy nên phiền Nhị tiên tử giúp ta. – Thất bà nói.
– Hừm… chuyện Thất bà tìm cháu gái, ta cũng được biết và cũng hiểu bà mong mỏi khi gặp được người giống con gái mình như đúc thế này… chuyện này ta sẽ giúp, không lấy phí. – Nhị tiên tử nói.
– Nếu như vậy thì rất cảm ơn Nhị tiên tử, không biết thủ tục cần phải làm gì? – Thất bà hỏi…
– Theo như phương pháp cổ truyền thì dùng “huyết dung”, chính là nhỏ máu xem có hòa vào nhau không, nhưng phương pháp này không đủ tính khả thi, bên ngoài đã phát triển rất mạnh về y học, họ có những loại máy móc có thể xét nghiệm được tính chuẩn xác lên đến 99%, vì vậy ta sẽ cho người mang mẫu máu của hai người ra ngoài, nhưng nếu giờ lấy thì mai mới biết được. – Nhị tiên tử nói.
– Ta chờ đợi mấy chục năm rồi còn được, chỉ chậm có một ngày thì đã sao? – Thất bà cười, nụ cười của người dường như sắp đạt được thứ mình muốn hay sao vậy… Trinh đứng bên cạnh, cô cũng háo hức lắm, nếu như cô và Thất bà có quan hệ huyết thống vậy là… cô sẽ không mang danh là cô nhi nữa, tự nhiên trong cuộc sống không có người thân lại xuất hiện một người là bà của mình, cảm giác ấy, tâm trạng ấy sao mà diễn tả bằng lời được đây???
Mau chóng hai người liền làm theo hướng dẫn của Nhị tiên tử, Thất bà không chút đắn đo, Nhị tiên tử tuổi còn rất trẻ cho nên tiếp xúc với những sự phát triển ở ngoài gia tộc cũng nhanh nhạy hơn, hơn nữa đặc thù sở tường của cô ta là chữa bệnh cho nên cũng học hỏi ở bên ngoài khá nhiều phương thức hiện đại… Thất bà hoàn toàn giao phó không cần lăn tăn…
Hai người trở về sau khi đã lấy mẫu xong.
Nhị tiên tử liền cho người mang hai mẫu này đi ra ngoài, mang theo kha khá tiền bạc vì nếu muốn có kết quả nhanh nhất thì phải có tiền mới thúc đẩy quá trình được…
Dũng vẫn đang ngồi thiền, Thất bà cùng Trinh đi về…
Thất bà để Trinh ngồi trong lầu còn mình đi ra chỗ của Dũng.
– Cậu thấy sao? – Thất bà vỗ nhẹ lên vai Dũng.
– Cũng chưa có cảm giác gì nhiều. – Dũng từ từ mở mắt nói.
– Ừ, vậy ta sẽ chỉ cho cậu thêm vài thứ giúp ích cho việc nhập định, bắt đầu tự cảm giác tia nội lực đầu tiên, khi cậu cảm nhận được rồi sẽ kéo nó ra và chau chuốt dùng nó để đè nén và gọt dũa tâm tính. – Thất bà nói.
Ngồi cùng Dũng một lúc lâu, từ sáng cho đến trưa, Thất bà cũng đứng dậy chống tích trượng đi về chỗ của Trinh. Dũng thì cố gắng ghi nhớ những gì mà Thất bà chỉ dạy rồi lại nhắm mắt thiền tiếp…
Phi bên này đã tỉnh dậy, Lão lục đã chuẩn bị sẵn đồ ăn cho nó, Phi dùng xong thì cũng đi ra ngoài theo tiếng gõ của búa, Lão lục hôm nay vẫn cứ đập rồi rèn rồi lại tôi sắt… Cứ như vậy mặc cho những kẻ xung quanh đứng xem, bọn chúng vẫn tới để xin Lão Lục làm giúp một kiện Binh khí dù cái giá là bao nhiêu nhưng Lão lục vãn vậy, không hề có chút dao động không hề quan tâm chỉ chăm chú làm việc của mình.
Phi đi tới gần cạnh.
– Đi tới giúp ta thổi lửa tiếp chứ? – Lão lục hỏi phi.
Phi không đáp mà lẳng lặng đi tới chỗ cái lò nóng như hun, như hỏa diệm sơn mà thổi lửa, vẫn cảm giác hoa mắt chóng mặt nhanh chóng ùa tới, Phi lần này sau bài học hôm qua đã chủ động hơn.
– Điều hòa khí thở, không hít vào quá sâu và thở ra quá mạnh như vậy sẽ càng hít khí nóng vào trong người nhiều hơn. – Lão lục đứng bên cạnh chỉ điểm, Phi làm theo, từ từ điều tiết lại nhịp độ thở của mình, không nhanh không chậm, dần dần cơ thể ổn định lại, Phi lại thấy bây giờ Hít thở dễ dàng hơn rồi…
Đám xung quanh chờ lâu quá cũng đành bỏ về hết chỉ còn lại hai người, người kéo thổi lửa vào lò, người thì trên búa dưới đe cứ liên tục…
– Ông nhận tôi làm đệ tử? – Phi hỏi, con mẹ nó chứ nó là đang cầu người ta nhận làm đệ tử mà?? Sao giọng cứ như là ra lệnh vậy.
– Vừa vặn ta đang thiếu người giúp việc. – Lão Lục không trực tiếp đồng ý Phi làm đệ tử, nhưng kiểu trả lời như vậy Phi cũng đoán được ông ta đã đồng ý rồi.
Hai người nghỉ tay ăn một chút, nghỉ ngơi rồi lại vào làm tiếp công việc… Phi nhướng mắt nhìn kỳ lạ thật, vẫn là khối kim loại đó nhưng Lão Lục lại rèn và tôi liên tục mấy ngày rồi, từ khi Phi nó tới đây xem đến giờ vẫn thấy chỉ là một khối kim loại đó???
– Sao ông lại rèn đi rèn lại khối kim loại đó? – Phi hỏi do tò mò…
– Cứ làm việc của ngươi đi. – Lão lục không trả lời câu hỏi mà lại nhắc nhở Phi.
Mộc cắc tại khu vực của LÃO TAM.
– Cậu cũng biết về Ngoại khí rồi, hôm nay ta chỉ cho cậu cách cảm nhận được ngoại khí. – Lão tam coi Mộc Cắc như một cây vũ khí lợi hại mà mình yêu mến vì vậy ông ta phải rèn cho Mộc Cắc thật tốt và trau chuốt mới được.
– Cảm làm gì? Sao không để con tập để có luôn? – Mộc CẮC SỐT RUỘT HỎI…
– Định mệnh, mày chưa học bò đã học chạy, phải từ từ chứ. – Lão tam nghe xong thấy bốc đồng lên luôn, mẹ cái thằng này, đang yêu thương với muốn tỉ mỉ chỉ cho nó mà nó nói chuyện như đấm vào tai thế này thì sao mà yêu cho nổi.
– ĐưỢc rồi, giờ làm gì đây? – Mộc Cắc hỏi trống không.
“HỰ” Một âm thanh quen thuộc vang lên, Mộc Cắc phải ôm Bụng mà khụy xuống, mấy thằng đệ tử gia tộc nhìn cảnh này mà sợ hãi, chọc đúng Lão tam thì xong rồi, lão ta nhìn có vẻ quý trọng người tài thế thôi, chứ thực chất thằng nào càng vào tầm ngắm để được làm đệ tử trân truyền thì càng chịu khổ.
– Sao… lại… đánh… con? – Mộc Cắc hỏi, giọng bị ngắt quãng vì cơn đau dữ dội, hôm qua mới bái thầy cảm giác giống như tìm được chân ái rồi, hợp nhau đến thế rồi, thế mà nay lại đánh cho quả này muốn hồn lìa khỏi xác luôn. Đéo biết mình hấp tấp vội vàng bái thầy là đúng hay sai nữa.
– Ta sẽ dạy cách cảm nhận, nhưng con có một điểm mạnh và đó cũng chính là điểm yếu của con, biết là gì không? – Lão tam hỏi.
Mộc Cắc muốn chửi thề với lão tam, vừa mới dùng giọng như chợ búa mắng nó với đnahs nó giờ đã quay ngoắt sang 180 độ xưng hô thầy – con rồi!!!
– Mong người chỉ dạy. – Mộc Cắc bây giờ khôn hơn rồi, mặc dù vẫn ngồi ôm bụng nhưng lời nói biết suy nghĩ hơn.
– Con có tứ chi bằng Titan, sẽ rất mạnh điều đó không thể phủ nhận, nhưng ngoại khí chủ yếu sẽ đi qua các điểm lưu thông, nhưng tứ chi của con đứt đoạn mạch khí cũng đứt theo, phải dùng đồ giả, vì vậy dùng ngoại khí sẽ không lưu thông tới tứ chi được. – Lão tam phân tích.
Mộc Cắc đã hiểu rồi, nhớ lại Thiên tru đã sử dụng ngoại khí đạt mức “lô hỏa thần thanh”, có thể lưu chuyển mọi vị trí theo ý muốn, dùng phòng thủ hay tấn công cũng được, mình bị đứt đoạn, mạch khí sẽ không có, hoàn toàn các dây thần kinh và gân được ghép nối tỉ mỉ bằng cách đặc biệt của văn Bưởng.
– Vậy bây giờ con phải làm sao? – Mộc Cắc hỏi…
– Biết nhiệt và điện được lưu chuyển qua các mạch nối và bị cản trở như thế nào không? Đó là ví dụ minh họa dễ nhất. – Lão tâm trầm ngâm hỏi.
– Con chỉ biết bị coi là điện trở cho nên sẽ tốn nhiều hơn mức bình thường. – Mộc Cắc giải thích nôm na theo ý hiểu của mình.
– Đúng vậy, chung quy là sẽ mất và tiêu hao nhiều hơn bình thường. Nhưng con lại có tay chân bằng titan nên khi ra đòn sẽ mạnh hơn người khác nhiều lần, vấn đề ở đây là lực sẽ được duy trì tăng lên gấp 2 – 3 lần với người cùng trình độ, chỉ là lượng ngoại khí sẽ bị giảm đi nhanh chóng. – Lão tam nói.
– Hừm… vậy nên con cần phải có mức ngoại khí lớn hơn người khác gấp vài lần thì mới có cơ hội chiến thắng nếu như gặp đối thủ cùng trình độ, nó sẽ bào con tới chết. Con gặp đối thủ như vậy thì phải ra tay đủ ngoan độc, nếu không sẽ bị chết vì đuối dần. – Lão tam quay người lại nói tiếp.
– Nhưng mà… – Mộc cắc liền ngập ngừng nói.
– Ta biết, cùng là con người giới hạn cũng sẽ chỉ có mức độ, giống như một bao gạo trọng lượng 60 cân, nếu như có dùi có nén thì cũng chỉ hơn đc thêm vài cân nữa thôi, hiện tại con cứ theo như ta chỉ dẫn cảm nhận ngoại lực trước, đừng bỏ phí chút thời gian nào, ta sẽ nghĩ cách giúp con cải thiện tốt hơn. – Lão tam nói.
– Vâng con hiểu. – Mộc Cắc đứng dậy, được Lão tam chỉ điểm nên cũng theo phương pháp mà tập luyện dần.
– Ta đi gặp một người, nếu như trong vài ngày ta chưa về kịp, con cứ tập theo những gì ta chỉ bảo. – Lão tam nói…
Khi đã bố trí xong cho Mộc cắc, Lão tam liền rời đi tìm một người khác trong cao tầng gia tộc Khun, cần phải tham khảo với người này để giúp cho Mộc Cắc rút ngắn thời gian và cải thiện những cản trở không đáng có kia.
Mọi người đều chăm chú làm phần của mình, chẳng mấy chốc cũng đã tới tối, một màn đêm yên tĩnh, người háo hức người chờ mong vào ngày mai, ngươi thì lo lắng suy tư nâng cao thực lực, còn có người thì nhập định tới quên cả ăn ngủ…
Còn người… lại vẫn như mọi ngày, bị hắt hủi phải ngủ không được ngon như chó canh cửa cho người khác… cứ vậy trôi đi cho hết một đêm dài lắm sự diễn biến của mọi vật mọi sự việc…
Sáng hôm sau, Thất lão bà đã nắm tay Trinh mà đi luôn sang tới chỗ của Nhị tiên tử, bà háo hức chờ đợi kết quả từ hôm qua rồi, chỉ hận sao không qua mau để bà được biết kết quả…
Nhị tiên tử bây giờ đang cầm trên tay bản kết quả của xét nghiệm huyết thống, đôi lông mày nhăn lại, ánh mắt nhướng lên, bặm môi mà đọc kết quả từ tờ xét nghiệm… thở dài một hơi liền cầm tờ kết quả ấy mà đi tới một bếp nhỏ đang đun nước pha trà, Nhị tiên tử liền để tờ giấy xét nghiệm ấy vào trong lò đốt, chẳng mấy chốc kết quả bị cháy xém, từng dòng chữ, từng khoảng giấy bị thiêu đốt nhanh chóng…
Nhị tiên tử liền cải thiện lại bộ mặt, trở nên vui tươi và rạng rỡ, đi ra cái ghế mà ngồi xuống chờ đợi, Nhị tiên tử biết kiểu gì Thất bà cũng tới rất sớm…