Phần 123
Nhị tiên tử ngồi được vài phút thì đúng như dự đoán Thất bà đã kéo Trinh tới đây luôn, không cần ai Thông báo thì Thất bà cũng xồng xộc mà đi vào trong này rồi…
– Thất bà, tới sớm vậy sao? – Nhị tiên tử cười hỏi, vẫn ngồi ở chiếc ghế ngả ra sau.
– Hôm nay là ngày quan trọng mà, ta đương nhiên không thể chờ đợi thêm được. – Thất bà vội vàng nói.
– Chuyện giúp cô gái này đả thông mấy mạch ta đã chuẩn bị xong rồi, nhưng cô ấy phải ở lại đây ít nhất 3 ngày để phối hợp. – Nhị tiên tử nói…
– Không sao, mấy ngày cũng được miễn là đạt kết quả tốt. – Thất bà gật gù, nếu như mà đã xong mấy cái mạch nghẽn này, Trinh chắc chắn sẽ lên 1 tầm cao mới.
– Vậy được, còn chuyện kết quả của xét nghiệm… – Nhị tiên tử ngừng lại, ánh mắt nhìn sâu vào đôi mắt mong chờ của Thất bà…
Thất bà và Trinh cũng đang chờ đợi Nhị tiên tử nói, không riêng Thất bà, Trinh còn mong ngóng hơn ấy chứ… Nhưng Nhị tiên tử vẫn chưa nói, câu trả lời bị bỏ lửng khiến hai người càng bồn chồn hơn…
– Sao vậy nhị tiên tư? – Thất bà sốt ruột hỏi…
– Kết quả thì tôi đã có, nhưng… có lẽ cần phải có gì trao đổi chứ nhỉ??? Công làm xét nghiệm tôi không tính tới chỉ là kết quả thì… – Nhị tiên tử lại chơi bài nói ngập ngừng.
– Hừm… Nhị tiên tử cần gì nói thẳng ra là được, đâu cần phải úp mở như vậy? – Thất bà trở nên hơi khó chịu rồi, đến nước này mà Nhị tiên tử còn muốn bào nữa… Mẹ nó chứ…
– Hình như cũng chỉ còn 1 năm nữa là tới dịp tổ chức luận bàn thử sức giữa các đệ tử của cao tầng để tìm ra người mạnh nhất trong lớp trẻ rồi nhỉ??? Ta chỉ có một yêu cầu thôi. – NhỊ tiên tử nói.
– Mời nói. – Thất bà cũng ngờ ngợ đoán được nhị tiên tử muốn gì, xem ra chẳng phải tốt đẹp gì cả.
– Những cao tầng có đệ tử tham gia đều có thực lực, những người thuộc nhóm như bọn tôi thì đệ tử không có chiến lực gì cả… vì vậy, nếu khi diễn ra tôi cần một người trong hai đệ tử của bà mới nhận để đại diện cho tôi. – Nhị tiên tử nói.
Thất bà biết ngay, vừa mới nói chuyện này đã thấy con ả trước mặt này không đơn giản rồi, thực ra Thất bà không quan tâm tới chuyện luận bàn gì gì đó, chục năm trước Thất bà cũng có đệ tử tham gia nhưng mà không đạt được kết quả gì cả cho nên mới không quan tâm nữa… Nhưng lần này thực ra trong đầu bà đã suy nghĩ về việc luận bàn vào năm sau khi có trong tay hai người là Trinh và Dũng… Ai dè con ả này nó lại đòi lấy đi một đứa, nó dí bà ác quá @@
– Hừm… được ta nhận lời. – Thất bà sau khi suy nghĩ xong thì cũng tỏ thái độ không vui không buồn mà nói.
– Cảm ơn Thất bà, còn chuyện kết quả… – Nhị tiên tử nói rồi đứng dậy đi tới chỗ Trinh, ánh mắt cô ta nhìn Trinh như đang dò xét tận đáy lòng của Trinh vậy… Thất bà cũng nhìn theo từng cử chỉ của cô ta mà cảnh giác không biết định giở trò gì đây.
– Cũng đã giao kèo rồi, người nói đi chứ? – Thất bà liền lên tiếng.
– Theo như kết quả mà tôi nhận được, với sự cam kết lên đến 99,99 % là chính xác tuyệt đối thì… – Nhị tiên tử quay sang thất bà nói.
Thất bà và Trinh đang chờ đợi, chờ đợi khoảnh khắc thiêng liêng nhất được công bố.
– Đây là cháu gái của bà. Cô ta có chung huyết thống và được khẳng định là tuyệt đối. – Nhị tiên tử nói, giọng điệu nhẹ nhàng chậm rãi, Thất bà nghe từng tiếng phát ra từ miệng của NhỊ tiên tử… Run rẩy mà đứng tại chỗ, chiếc tích trượng lại rơi một lần nữa, giống với lần đầu được gặp Trinh, bà không tin vào tai mình, ngơ ngác nhìn sang TRINH…
Trinh cũng thất thần… Tỷ lệ xác xuất là cháu gái chỉ có 0. 1% Vậy mà… Cô thực sự có một người bà sao??? Vậy là… cô có một người bà và người bà ấy đang đứng trước mặt cô, điều mà cô chẳng bao giờ dám tin… Là Bà ngoại của cô sao??? Nước mắt chợt ứa ra, hai khóe mắt chảy dài thành hai dòng lệ… Cô nhìn Thất bà, bắt gặp ánh mắt của bà cũng đang nhìn cô, hai người đứng đó nhìn nhau mà tâm trạng ngổn ngang…
– Cô nói… Đây là… cháu ta là thật chứ? – Thất bà miệng vẫn còn hơi rung hỏi, tới tầm tuổi này của bà, rất dễ bị kích động, hai tay bất giác đưa lên vuốt mái tóc của Trinh, chạm xuống má của Trinh… Mắt của Thất bà đã nhòe đi vì nước mắt.
– Đúng vậy, chúc mừng Thất bà đã tìm được cháu gái… – Nhị tiên tử khuôn mặt cũng giãn ra mà nở nụ cười, nhìn hai người đối diện, lồng ngực của Nhị tiên tử cũng đập thình thịch…
Trinh khụy xuống mà rúc đầu vào phần bụng của Thất bà, nước mắt mới chỉ có vài phút mà đã ướt đẫm vạt áo của Thất bà rồi, Thất bà cũng vội vàng co người xuống mà ôm đứa cháu ngoại đã mấy chục năm không thể tìm được, bây giờ cho dù bà có chết đi thì cũng vẫn mãn nguyện, nụ cười hiền hậu của Thất bà lau nước mắt mà vỗ về đứa cháu gái…
– Bà… hic… hức… hức… bà ơi… – Trinh khóc mà kêu lên nức nở…
– Cháu gái ngoan… của bà… – Thất bà cũng đáp lại tiếng gọi đầy cảm xúc ấy.
Nhị tiên tử đành lùi lại đi ra chỗ chuẩn bị để giúp Trinh lát nữa sẽ khai mở mấy mạch bị nghẽn, cho người chuẩn bị một thùng tắm đầy nước, Nhị tiên tử cũng đi nhặt những loại thảo dược cho vào trong thùng, từ một thùng nước không màu giờ đã chuyển sang màu hơi ngả xanh, mùi thảo dược bốc lên dễ chịu, người đứng cạnh hít được mùi thơm từ thùng nước này cũng cảm thấy thư thái đầu óc.
Chuẩn bị mọi thứ đã xong, Nhị tiên tử đi ra ngoài vẫn thấy cảnh hai bà cháu ôm nhau thì đi tới.
– Thôi, hai người đi cùng tôi vào trong này, việc bà nhờ tôi khai thông mạch nghẽn cho cô gái này đã chuẩn bị xong rồi, không nên làm mất thời gian nữa. – Nhị tiên tử nói.
Hai người bây giờ mới từ từ buông ra, Thất bà đưa khăn cho trinh lau nước mắt…
– Đi nào cháu… – Thất bà đã thay đổi cách xưng hô, bây giờ chính thức là cháu bà chứ không phải là con gái trong tưởng tượng nữa…
Trinh ngoan ngoãn đi cùng vào trong, ba người đứng trước thùng tắm…
– Bây giờ cô cởi hết quần áo và ngồi vào trong này, tôi sẽ dùng kim châm để khai thông các mạch, nước sẽ hơi nóng một chút nhưng sẽ thúc đẩy thảo dược ngấm nhanh hơn vào người, hiệu quả cũng sẽ tốt hơn. – Nhị tiên tử hướng dẫn, Thất bà gật đầu nhìn Trinh… Trinh liền làm theo, từng mảnh vảo được trút xuống để lộ cơ thể thuộc dạng tuyệt phẩm của Trinh…
Trinh thò bàn chân xuống trước.
“Á…” Trinh kêu lên, dường như nước nóng quá, cô bị giật mình mặc dù được Nhị tiên tử báo trước nhưng độ nóng như này không thể khinh thường…
Trinh cũng từ từ mà ngồi trong thùng tắm, lúc này cơ thể cũng quen hơn với hộ nóng hiện tại rồi. Nhị tiên tử đứng cạnh, chỉ Trinh nhắm mắt lại rồi cầm kim châm liên tục mà chọc những huyệt đạo… chẳng mấy chốc số kim châm đã được cắm hết.
ThẤT bà đứng một bên nhìn gật gù, đứa cháu trong thùng tắm sắp trở thành một cao thủ đủ bản lĩnh để lăn lộn trong giang hồ…
Trinh cảm giác cơ thể đang nóng dần lên, nước thuốc hình như đang ngấm dần vào cơ thể, mùi thơm dịu phảng phất làm Trinh dễ chịu hơn…
– ĐưỢc rồi, thất bà có thể về đi, ba ngày sau tới đón cháu gái của bà… – Nhị tiên tử quay sang nhìn thất bà nói.
Mặc dù muốn ở lại đợi trinh nhưng bà chợt nhớ còn chuyện quan trọng phải làm nên đành rời đi mà đặt hết niềm tin vào Nhị tiên tử…
Trở về khu vực của mình, Thất bà liền đi lại chỗ mảnh đất để huấn luyện tìm Dũng… Dũng thấy Thất bà quay lại thì vội vàng đi tới, mặt hớn hở.
– Thất bà về rồi à? Tôi đã có thể cảm nhận được rõ hơn về tia nội lực rồi. – Dũng cười mà khoe.
– Nhanh vậy sao??? Hừm… tốt lắm, vậy thì ta sẽ chỉ cậu cách lấy nó ra và nâng cao nó lên. À, ta cũng phải cảm ơn cậu đã cho ta gặp lại cháu ngoại của ta… – Thất bà bây giờ sau khi có tin vui thì mặt mày và thái độ trở nên vui lạ thường.
– Hử?? Cháu ngoại?? Ý bà là… – Dũng ngơ ngác hỏi…
– Đúng, là cháu ngoại ta, Nhị tiên tử đã làm xét nghiệm và nói kết quả cho ta rồi. – Thất bà không giấu nổi sự vui vẻ mà kể…
– Hahaha… vậy thì chúc mừng Thất bà, vậy là tôi sẽ là… – Dũng nói.
– Hừ… cháu rể, người còn phải nói. – Thất bà cũng không giấu được niềm vui nữa, trực tiếp bộc lộ hết ra ngoài…
Ngồi lại chỉ dạy cho Dũng cách làm rồi Thất bà cũng đứng dậy mà rời đi, Dũng cũng chả hỏi, bả đi đâu cũng được tới giờ về chỉ mình là được…
Thất bà cũng không nhanh không chậm mà chống tích trượng, đi nhanh tới vị trí khu vực của lão Lục, dường như Thất bà cần làm một cái gì đó hay sao vậy… Thất bà đi tới nơi thấy đông người quá phải hắng giọng một cái, cả đám rẽ ra cho thất bà đi vào trong.
– Lão lục à… lão lục. – Thất bà gọi.
Lục thiết bản nghe giọng Thất bà thì đi ra mời bà vào bên trong. Trước khi lão lục ra dặn Phi phải giữ lửa cho độ nóng nhất định, tuyệt đối không được để lò bị giảm nhiệt độ… Lão lục với Thất bà liền đi vào trong phong khách.
– Thất bà có chuyện gì mà tới đây tìm tôi? – Lão lục hỏi, cực Kỳ hiếm khi Thất bà tới đây, lần tước tới đây cũng lâu rồi, thất bà nhờ làm cây tích trượng này cho, khi ấy lão Lục vì nể là người cùng thuộc cao tầng với idol chồng của Thất bà khi còn sống, vì vậy cũng đồng ý làm cho bà…
– Chả là ta đã tìm được cháu gái rồi, muốn nhờ lão lục giúp ta chế tạo một vũ khí cho nó phòng thân được không? – Thất bà hỏi…
– Bà tìm được cháu gái rồi sao??? Chúc mừng!! Bà biết chuyện nhờ ta làm vũ khí này… thực sự… – Lão lục nói ngập ngừng.
– Ta biết, hãy coi như giúp ta lần này… ta cũng chẳng còn sống được bao lâu với cái tuổi này… hãy coi như đây là một ân huệ cuối cùng giúp bà lão này được không? – Thất lão nói, giọng nói như van xin cầu khẩn vậy…
– Haz… Thôi được rồi, nhưng điều kiện trao đổi bà hiểu chứ?? Phải có một thứ trao đổi tương xứng với giá trị của vũ khí mà ta làm ra. – Lão lục nói, đây là luật bất thành văn của lão lục rồi.
– Ta hiểu, ta muốn gửi lại cây tích trượng này để đổi lấy một món vũ khí cho nó được chứ? – Thất bà liền đưa ra cây trích trượng, đây cũng là thành phẩm của lão lục cho nên sự đáng giá hay không lão phải biết, đồ của mình đổi đồ của mình là cùng một gia trị tương xứng rồi…
– Hừm… được rồi, vậy Thất bà muốn làm vũ khí như thế nào? – Lão lục hỏi.
– Ta muốn lão lục ngươi làm cho ta một loại vũ khí cho nữ giới, thuận đánh áp sát. – Thất bà nói…
– Hừm… nếu như vậy thì làm một đoản kiếm được không??? Độ dài chỉ tầm 50 phân. – Lão lục đưa ra gợi ý.
– Rất giống ý ta, vậy thì chốt cái đó. – Thất bà nói, chẳng cần mặc cả về chất lượng, chỉ cần đồ của Lão lục làm thì không phải lo lắng…
Thất bà nói xong thì đứng dậy, để cây tích trượng lại rồi rời đi…