Phần 129
– U Minh đao sao??? – Phi hỏi…
– Cậu thích cây này à? – Lão cửu hỏi lại…
– Đao tốt ai không thích chứ… – Phi vươn Tay định cầm lấy chuôi đao ra mà ngắm nghía, Lão cửu liền đập vào tay nó, làm nó hẫng đà…
– Cậu chưa đủ trình độ chạm vào nó, dùng cái này đi. – Lão cửu nói rồi tiện tay vứt cho Phi một cây đao bình thường, Lão cửu không phải là không muốn cho Phi cây U minh đó, chỉ là sức hấp dẫn của bảo đao quá lớn, sợ rằng Uy lực khi kích phát sẽ làm Phi không thích ứng kịp, phải có đủ thực lực mới làm chủ được bảo đao, đây chính là luật bất thành văn mà bất kỳ ai trong giới cũng phải biết…
– Bao giờ mới đủ? – Phi hỏi…
– Khi nào ta thấy được thì chắc chắn nó là của cậu, trước tiên cậu cũng nên an phận mà tập luyện đã… – Lão cửu nói.
– Cậu ở lại đây với ta, ta sẽ dạy cậu toàn bộ. – Lão cửu nói xong thì đi ra mà lật ngược cơ quan ở cửa, Phi có muốn đi ra cũng khó.
– Được, tôi sẽ cố gắng không làm ông thất vọng. – Phi nói, nó thấy hành động của lão cửu là vô nghĩa, nó đã quyết tâm thì chắc chắn sẽ ở lại đây tới khi hoành thành được thì thôi.
Không có bái sư, không có thu nhận, chỉ như vậy Phi đã nghiễm nhiên trở thành người kế thừa đao pháp và chân truyền của lão cửu, ông ta cũng chẳng phải người câu nệ, một người cả đời chỉ nên có một thầy. Đó là sự tôn kính dành cho người đi trước, lão cửu không vì xưng hô mà làm khó Phi…
Trở lại với khuôn viên của Nhị tiên tử, hôm nay đã sắp hết ngày thứ hai rồi, Nhị tiên tử đi tới cái bồn mà Trinh đang ngâm mình, nước thuốc đã nhạt đi nhiều, mùi thơm cũng không còn nồng đậm nữa, Nhị tiên tử biết đã đến bước quan trọng rồi.
– Bây giờ tôi sẽ dùng hết tinh lực cùng với thủ pháp để đả thông hết kinh mạch, cô hãy cố gắng chịu đựng, có thể sẽ rất đau. – Nhị tiên tử nói, Trinh từ từ mở mắt ra, nhìn sang Nhị tiên tử mím môi rồi gật đầu, đã hao tổn tâm ý của Thất bà như vậy rồi, chỉ còn dựa vào bản thân Trinh bước này nữa thôi, cô biết mình cần phải cố gắng nhiều hơn chứ không phải chỉ là tinh thần hay nói mồm…
Nhị tiên tử nói Tinh lực chính là dùng máu của bản thân trộn với mấy cây thảo dược, pha thành một bát đặc sánh, khi trích máu ra mặt Nhị tiên tử tái mét, môi đã nhợt nhạt và làn da chuyển sang màu hơi xạm… Rút cuộn kim trong người bày sang bên cạnh bát, Trinh nhìn Nhị tiên tử thao tác, cô biết những thứ lúc giao kèo với Thất bà là hoàn toàn xứng đáng…
– Tại sao không lấy máu của tôi? – Trinh hỏi…
– Ta từ nhỏ đã ăn và dùng cực kỳ nhiều những loại thảo dược tốt vì vậy trong cơ thể bây giờ mới phù hợp để luyện chế bát thuốc này, cô sao có thể so sánh được? – Nhị tiên tử nói, vẫn giọng nói nhẹ nhàng nhưng cực kỳ cao ngạo…
Nhị tiên tử cho người kê cái bàn bên cạnh bồn của Trinh, đặt những thứ mình cần lên đó…
– Cô nhắm mắt tĩnh dưỡng đi, tôi sẽ châm cứu vào các huyệt, mạch vì vậy hãy cố gắng mà chịu đựng… – Nhị tiên tử nói lại lần nữa để Trinh chuẩn bị tinh thần.
Những cây châm được nhúng vào bát thuốc, thủ pháp điểm vào những huyệt vị cực kỳ dứt khoát và nhanh chóng, Trinh chỉ cảm nhận được nhói lên một chút khi kim châm vào huyệt vị. Mất một lúc lâu toàn bộ kim châm mới được cắm hết vào các mạch, huyệt vị… Trinh cũng thả lỏng hơn một chút… cô không thấy Nhị tiên tử châm nữa nên nghĩ đã kết thúc rồi, cứ ngồi tĩnh tâm lại để cảm nhận… Bất chợt Nhị tiên tử đi vào trong lấy ra một viên gì đó màu hơi sậm, thả vào trong bồn, Trinh từ từ cảm nhận được cơ thể đang nóng lên, những huyệt vị bị châm vào bắt đầu có cảm giác nhói lên từng cơn… tưng trong các chân của cây châm đang tiết ra một dịch thể màu đen và màu sậm chả xuống dưới bồn, mau chóng làm cho bồn bị chuyển màu như nước cống…
Từ mắt thường có thể nhìn thấy được các chất màu đen khi chạm vào mặt nước trong bồn không bao lâu đã tạo thành một xoáy nước, trực tiếp bị viên màu sậm mà Nhị tiên tử thả lúc nãy nuốt chửng, màu nước cũng chuyển dần lại thành màu ban đầu.
Trinh thấy từng cơn nhói hơn, ê buốt ở từng vị trí… Nhị tiên tử thấy làn da của Trinh đã hơi đỏ lên, cô vung tay điểm vào những huyệt cần thiết…
“Bịch… bịch…” Những nơi Nhị tiên tử điểm vào, nước màu đen từ trong chảy ra nhiều hơn, đậm hơn… Trinh không còn thấy nhói nữa mà là đau là rát, thậm chí chỗ đó còn nóng hơn… Trinh nghiến răng, cô bị đau mà mặt cau có, hai bên lông mày cau có, miệng run rẩy, nhìn đã biết Trinh đang chịu đựng cơn đau thế nào rồi…
“Hự…” Nhị tiên tử đánh mạnh vào đỉnh đầu của Trinh, hai cây kim châm bật lên, Nhị tiên tử phải trực tiếp cắm vào tay của mình để lấy máu thì phải rồi lại cắm vào vị trí cũ…
– Ngươi, sang gọi Thất bà NHANH!!! – Nhị tiên tử quay sang người hầu cận, thúc dục đi gọi Thất bà…
Cô lại tiếp tục mà đánh vào Vai… lần này khi đánh xong, Nhị tiên tử nhìn thấy tay chân run run dường như muốn bật ra… một tay phải giữ chặt lại, mồ hôi vã ra như tắm, khuôn mặt đã tái nhợt bây giờ còn muốn tối hẳn đi… Trinh thấy cơ thể nóng ran, lúc thì lại lạnh, thay đổi nhiệt độ liên tục… Nhị tiên tử phải dùng hai tay giữ hai cây châm hai bên vai, phải cố gắng chờ Thất bà sang, chứ một tay giữ không được…
Đang giằng co như muốn buông xuôi, Nhị tiên tử liền quát lên…
– Cô hít khí vào kim chế hai bên bả vai không được động nữa. – Nhị tiên tử nói, cô bây giờ ngoài chờ Thất bà thì phải để Trinh chủ động kiềm chế nữa, chứ bản thân cô sức không đủ…
Hai người một ngoài một trong cố gắng giữ, Trinh vừa phải chịu cơn đau vừa phải đón nhận cơ thể thay đổi nhiệt độ, lại phải gồng sức mà kìm hãm cùng Nhị tiên tử… Thời gian mỗi một khắc kéo dài lê thê, hai người một thì sắp kiệt sức, một thì tình thế muốn mất mạng tới nơi rồi…
“Binh…” tiếng đổ vỡ vang lên, Thất lão bà từ bên ngoài đạp tung cửa mà nhảy vào trong, nhìn cảnh tượng này mà lo lắng…
– Nhị tiên tử, này là sao? – Thất bà vội vàng hỏi, tay đặt lên người Trinh, bàn tay của bà truyền lại cảm giác lúc nóng lúc lạnh của cơ thể trinh, mắt trợn lên mà sợ hãi thay…
– Bà dùng nội lực, dẫn mạch cho cô ta… tôi sẽ chặn lại, nhanh. – Nhị tiên tử nói vội vàng.
Thất bà lập tức co trảo, tay vung lên vào đỉnh đầu của Trinh mà hơi ấn xuống, Trinh cảm thấy đỉnh đầu đang có một luồng khí gì đó vào cơ thể, luồng khí này ấm áp vô cùng, len lỏi qua các mạch kim châm của đầu đầu xuống dưới, dòng khí dẫn tới đâu Trinh cảm nhận thoải mái tới đó, hai cây kim ở bả vai cũng rung lên dữ dội hơn…
– Mạch nghẽn, làm cho hai huyệt vị phong bế, bà dùng nội lực mạnh hơn để đả thông chứ tôi sắp hết sức rồi. – Nhị teien tử nói.
Thất bà cũng biết, vì bị phong bế cho nên những cây kim ở huyệt vị gần đó mới bị bật ra để thoát khí ép, vì vậy cần phải đánh vỡ lớp chắn… Thất bà cũng vội vàng điều tiết lại nội lực, không thể mạnh quá, dễ vỡ kinh mạch của Trinh trở nên tàn phế… cần phải từ từ đnahs từng đợt vào…
Trinh thấy cơ thể vẫn còn đau nhói, cô không mím chặt môi được nữa, hơi rên lên “hừu… hừ…” Thất bà nhìn cháu gái đang cực độ nguy hiểm, phải đặt cược vào lần này chứ để thêm lúc nữa, có nguy cơ ngãn mạch, nghẽn cả máu không thể lưu thông nữa luôn ấy chứ…
“Đinh…” Trinh cảm nhận được có âm thanh trong cơ thể vang lên, ồ ạt một luồng khí chạy dọc xuống các huyệt vị, bây giờ không thấy đau đớn như lúc nãy nữa, do được kim châm chỉ định, được Thất bà dẫn sức cho nên nội lực đi dần đến các huyệt vị cuối cùng không còn bị cản trở nữa…
Thất bà thở hắt ra một hơi, Nhị tiên tử cũng lau mồ hôi ướt đẫm trên trán… tình huống vừa rồi thực sự quá ma giáo… suýt thì tiễn cả cô đi luôn… Thất bà may mắn đến kịp thời…
Trinh bây giờ nhẹ nhõm hơn rồi, cơ thể không còn cảm giác nóng lạnh lẫn lộn nưa, x cũng chẳng còn thấy đau ở đâu cả…
– Cô tĩnh dưỡng đi, xong rồi, lát ta sẽ thay bồn, ngồi trong bồn qua đêm nay nữa là xong rồi. – Nhị tiên tử nói, Trinh không mở mắt mà khẽ gật đầu…
– Sao lại chật vật như vậy? – Thất bà tiến tới hỏi Nhị tiên tử…
– Cô ta cũng đã luyện căn cốt cơ bản vì vậy các mạch huyệt vị đã cứng cáp hơn, cho nên mới khó hơn người chưa biết gì… hừm… suýt thì đi cả mạng của tôi… – Nhị tiên tử mệt nhọc ngồi xuống nói.
– Nãy người của cô sang kêu đúng lúc ta cũng đi gần tới đây để xem cháu gái ta thế nào rồi, cũng vừa may, chậm chút nữa là không xong rồi. – Thất bà vuốt mặt nói, bà lo hơn cả mạng sống của mình luôn ấy chứ…
“Phù… phù…” Nhị tiên tử cùng Thất bà ngồi thở…
– Ngươi vào lấy theo danh sách này, pha thành bồn ngâm như này, bê ra đây rồi nhấc cô ta vào trong đó… – Nhị tiên tử đưa cho người hầu cận một tờ giấy, ngáp ngắn ngáp dài…
– Còn thất bà à… lân này thực sự cầm đồ của bà mà ta lỗ… – Nhị tiên tử đứng dậy, vươn vai đi vào trong phòng.
– Cảm ơn Nhị tiên tử, lão cũng sẽ không quên lần này. – Thất bà cười khổ.
Đi tới nhìn Trinh đã dịu hơn rồi, ngồi trầm tĩnh trong đó làm Thất bà cũng yên tâm, khai huyệt toàn bộ, chỉ cần như vậy là Trinh đã đạt được cấp bậc rất cao rồi, bồi dưỡng thêm chút thời gian, đại cao thủ chỉ trong tầm tay mà thôi…
Dũng đang ngồi một mình tại khoảng đất trống, miệng lẩm bẩm… Con mẹ nó nội khí hay nội lực con mẹ gì cảm nhận được mà lôi không ra được, hay bà lão này bịp mình, mấy ngày rồi còn chưa thấy mặt ngang mũi dọc nó ra làm sao nữa…