Phần 139
Ngày hôm sau, tại một căn phòng tối bên Trung quốc, ngọn đèn giữa phòng đang leo lắt chắt, có lúc âm thanh nhỏ “lách tách” cháy… hai thân ảnh quen thuộc ngồi đối diện nhau.
“Thiên long bang có dị sĩ?”
“Theo như báo về trước giờ Thiên long bang không hề có kẻ này, chỉ có thể là người của gia tộc ẩn dẫn kia.”
“Hừ… bọn chúng cũng muốn bỏ ra chút vốn liếng mạnh tay thế này rồi à”
“Nhưng theo mô tả thì kẻ này thực lực mạnh khủng bố, biết dùng dị thuật mượn sức Thiên phạt.”
“Các truyền thuyết, truyện truyền miệng về những kẻ dị sĩ này người biết không còn nhiều, bọn chúng hầu như đã bị tuyệt chủng rồi vậy. Nam phong tinh ngày trước có 1 người, gia tộc ẩn dật kia cử người này đi không sợ sẽ bị mất nhân lực mạnh hay sao?”
“Bọn chúng sử dụng dị thuật mạnh như vậy, sao có thể diệt Thiên long bang đây?”
“Ngươi quên bọn chúng có mạnh tới đâu cũng sẽ có giới hạn sao? Thiên phạt được coi là 1 dị thuật cực độ mạnh mẽ, người có đủ trình độ dùng dị thuật này cũng chẳng thể trong thời gian ngắn dùng lại lần nữa.”
“Ý ngươi là người này chỉ có thể dùng 1 lần và kiệt sức rồi?”
“Haha… đúng vậy, so với ta với ngươi thì mấy trò dị thuật này không là gì, chưa nói tới 3 lão hủ của chúng ta. Khôi vũ và Lăng Nhi có thể giải quyết kẻ này được, trong 1 – 2 ngày khó cho kẻ này khôi phục hoàn toàn.”
“Nếu vậy thì cứ tiếp tục thôi, một cái Thiên long bang mà lại có chút phiền phức như thế.”
“Đúng là chỉ mạnh về sức, đầu óc ngươi bị chó gặm à? Hiện tại Tam giác vàng Thái lan hầu như kẻ mạnh đã tới đây trợ giúp cho thiên long bang, chỉ cần chúng ta dẹp yên được cái lũ này là có thể vươn tay thâu tóm nốt mảnh ranh giới tam giác vàng Thái lan rồi.”
“Haha… quan trọng là… cái kho báu mà chúng ta mất bao nhiêu công sức chắc chắn nó nằm tại vị trí Tam giác vàng đó.”
“He he, đúng vậy, một mũi tên trúng đến 2 – 3 cái đích…”
Tiếng cười the thé như tiếng quỷ kêu gào từ căn nhà phát ra…
Thiên long bang hiện tại, lão tứ đang nghỉ ngơi tại trong phòng, hôm qua sử dụng Thiên phạt làm cho người cô không chút sức lực nào cả.
– Lão tứ, người đã thấy tốt hơn chưa? – Mạnh nát ngồi cạnh giường hỏi…
– Đã ổn hơn rồi, hôm qua sau khi ta dùng dị thuật bọn chúng còn tốp nào tiến vào nữa không? – Lão tứ ngồi dậy tựa vào giường hỏi.
– Không, có lẽ bọn chúng bỏ khoảng gần trăm mạng ơ đây cũng đã sợ rồi. – Mạnh nát đăm chiêu suy nghĩ.
– Vẫn nên đề phòng thì hơn, thời gian này ta thực sự quá yếu, Lát nữa sẽ trở về gia tộc. – Lão tứ hơi mệt mỏi nói.
– Người về sẽ trở lại chứ? – Mạnh nát buột miệng hỏi, thời điểm bây giờ Thiên long bang rất cần những người có thực lực khủng bố như này để tọa trấn, chứ như hôm qua nếu như không có dị thuật của lão tứ e rằng để đẩy lùi được đám đó cũng sẽ có thương vong nhiều cho Thiên long và các thế lực đồng minh.
– Ta chưa biết, người có chuyện gì sao? – Lão tứ hỏi lại.
– Người cũng biết Thiên long bang đang rơi vào tình cảnh gì rồi ạ, hơn nữa chuyện… Chuyện mà tôi muốn người chỉ dạy cho… Thì… – Mạnh nát ngập ngừng nói.
– Ta biết rồi, chuyện ngươi nói với ta thì được rồi, vì tính cách 1 lòng bảo hộ Thiên long bang thêm nữa sự trung thành và đầu óc nhạy bén ta rất thích. Đây cầm lấy quyển sách này, ngươi hãy đọc và nghiền ngẫm quyển sách này trước, ta vào lần gặp sau sẽ chỉ dạy ngươi nhiều thứ hơn. Đằng sau quyển sách này có vài dị thuật cho người mới vào. – Lão tứ cầm quyển sách đưa cho Mạnh nát.
– Đây là… – Mạnh nát cầm lấy quyển sách từ tay của lão tứ, đưa lên xem.
“Dị Truyện đại ký”. Trên bìa quyển sách này ghi mấy chữ.
– Đây là sách do ta viết, những thứ đã trải qua và các mẩu truyện về các dị sĩ đời tước do sư phụ kể lại, đằng sau những dị thuật đó là ta ghi chép lại, có cả những ghi chép về suy nghĩ của ta với dị thuật. – Lão tứ nói.
Mạnh nát gật gù cầm quyển sách mà hai tay hơi run rẩy, đây khác nào 1 ân huệ to lớn với nó chứ.
Tại một khu vực nằm ở biên giới Việt nam, đám Khôi vũ và Lăng nhi rút về ở tạm đây chờ đợi lệnh bên trên tổng bộ Nam phong tinh và bắc huyết môn.
– Ngươi nghĩ kẻ đó có phải quá mạnh rồi không? – Khôi vũ hỏi Lăng nhi.
– Dị sĩ tầm cỡ đó thì chắc phải mạnh nhất hiện tại trong giới đó thời điểm bây giờ rồi. – Lăng nhi nói.
– Nếu ta hoặc ngươi đánh, có thắng được không? – Khôi vũ hỏi…
– Chưa biết, nhưng bọn dị sĩ không giỏi đánh đấm, dị thuật dùng rồi sẽ dần kiệt sức. – Lăng nhi trả lời.
Khi hai người đang bàn tính thì có người của tổng bộ chạy tới báo lệnh cho họ.
– Bang chủ nói rằng dị sĩ kia dùng Thiên phạt chắc chắn đã kiệt sức, đây là thời cơ tốt để ra tay. Hai người phải đánh thẳng vào nhanh chóng diệt toàn bộ thiên long bang và các thế lực đồng minh tại đó. Thêm nữa sau khi tuyệt diệt Thiên long bang thì hãy tiếp tục dẫn người tới tam giác vàng Thái lan. Chiếm luôn khu vực đó rồi báo về. – Người này nói.
Hai người Lăng nhi và Khôi vũ nhìn nhau, xem ra hai bang chủ cũng có tính toán cả rồi.
– Vậy thì cứ theo lệnh mà làm thôi. – Khôi vũ nói rồi nở nụ cười. Nụ cười cực kỳ rét lạnh, hứa hẹn chắc chắn sẽ mở ra 1 tràng máu tanh kinh khủng…
– Bao giờ? – Lăng nhi hỏi…
– Tối nay, tránh đêm dài lắm mộng. Bên trên cũng có lệnh rồi, nhanh chóng còn đi làm nốt mục tiêu còn lại. – Khôi vũ tự tin nói, cứ như là chuyện đơn giản thò tay vào túi lấy kẹo ăn vậy.
– Được rồi. – Lăng nhi nói.
– Vậy được, cô ngồi đây nghỉ đi tôi ra ngoài thông báo cho mấy con bù nhìn. – Khôi vũ rất hay và thậm chí là nói thích đặt biệt danh cho những yếu hơn mình để gọi. Nó như giúp Khôi vũ cảm nhận sự trên cơ của người khác, thỏa mãn tính tự cao của nó.
Lão tứ lúc này đã trở về Gia tộc, tới gặp đại lão và nói lại toàn bộ sự việc.
– Rất tốt, ngươi về là đúng lúc rồi. Ta đoán chỉ trong đêm nay hoặc ngày mai là chắc chắn hai bang kia sẽ có một đợt tấn công nữa, lần này chắc chắn còn có cao thủ thực lực cực kỳ khungr bố. – Tộc trưởng nói.
– Nếu vậy thì vẫn như ban đầu, mặc kệ thôi đúng không? – Lão tứ hỏi.
– Không phải mặc kệ, chúng ta cũng đã hỗ trợ rồi, hơn nữa 5 người của chúng ta vẫn còn ở đó mà, chuyện Thiên long bang bị diệt chỉ là sớm muộn, cũng coi như là động lực và nâng cao ý chí chiến đấu của đám người ở đây. – Tộc trưởng chỉ hơi nhếch mép nở nụ cười nhẹ nhàng như không.
– Rõ rồi, tôi về nghỉ đây. – Lão tứ nói rồi đứng dậy.
– Về đi, ta cũng phải quay lại chỗ tên kia xem tập luyện tới đâu rồi. – Tộc trưởng phất phất tay rồi cũng rời đi sau đó.
Thời gian nữa ngày trôi nhanh như chó chạy ngoài đồng, bây giờ Thiên long bang đã buông lỏng cảnh giác, họ nghĩ rằng hôm trước đã là kết thúc, nhưng… Hôm nay mới thực sự là ác mộng của Thiên long bang…