Phần 143
Chờ một chút rồi đám Gia tộc Khun do Thất bà dẫn đầu ùa vào trong Thiên long bang, tràng cảnh như địa ngục trần gian, mùi máu tươi tanh nồng xộc lên, khắp nơi là thi thể và có cả những bộ phận trên người rơi tứ tung, tiếng la hét và tiếng gào thảm thiết trong đêm làm cho nơi này cứ như đang trải qua 1 trường hạo kiếp như ở dưới ngục…
Mạnh nát đang khụy xuống mà bất lực thì thấy có đám người nhào vào trong này, sự cảnh giác lại được đề cao lên. Nhưng bây giờ nếu là địch thì lấy gì ra chống đây??? Thiên long bang và đồng minh thì đang đánh với đám kia rồi. Tứ long bỏ mạng, cao tầng không còn ai, chỉ có 5 người gia tộc khun thì 1 người đã chết thảm, 4 người đang vật lộn với Khôi vũ… nhưng Mạnh nát nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, nhìn kỹ lại thì Là Lão tứ, trong lòng cảm thấy hào hứng và tự tin hơn. Xem ra gia tộc kia đã cử người tới ứng cứu. Trận chiến này có lẽ sẽ được đảo chiều rồi.
Bốn người Gia tộc Khun thấy người của gia tộc mình thì cười gằn, hôm nay dù cho Khôi vũ có mạnh tới cỡ nào nhưng có sự trợ giúp của hai cao tầng trong Gia tộc thì có thể giải quyết Khôi vũ đơn giản hơn rồi.
– 4 Người các ngươi lùi ra, kẻ đó giao cho ta và lão tứ. – Thất bà lên tiếng.
Bốn người gia tộc Khun mặc dù không muốn lắm nhưng mà đành phải nghe theo, họ muốn được giết Khôi vũ trả thù cho đồng tộc, nãy giờ chịu sức ép quá lớn từ Khôi vũ cũng làm cho cơn giận dữ của bốn người thêm bùng phát hơn.
Khôi vũ quay người lại, là một lão bà. Khôi vũ cười cười.
– Bà sao? Gần đất xa trời rồi, tới đây để được rút ngắn đường xuống hoàng tuyền à? – Khôi vũ nói, nhìn vào thân ảnh già nua trước mặt… Đánh giá theo cái nhìn tổng thể thì bà lão này có phần khác lạ, nhìn tuy hom hem như vậy cơ mà thế đứng của bà ta cực kỳ vững chắc, không hề có chút nào ảnh hưởng của tuổi tác, hai tay bà ta chắp sau lưng, tư thế này hiên ngang và cực kỳ uy phong… Xem ra miếng thịt bị nẫu này khó nhai đây.
– Đúng thật như lời của cậu nói, nhưng mà lão trước khi xuống hoàng tuyền thì cũng phải có 1 cái đệm lưng mới được. Dạo này trái gió trở lời nên lưng hơi mỏi. – Lão bà từ tốn nói, khuôn mặt hiền lành phúc hậu.
– Vậy thì còn phải xem có đủ tư cách để dùng đệm lưng này không. – Khôi vũ cười lạnh nói.
– Nói rất hay, cậu là người của Bắc huyết môn hay Nam phong tinh? – Thất bà trực tiếp hỏi.
– HỬ? Bà biết sao? Nhưng chẳng cần biết nhiều đâu, nằm xuống rồi thì biết nhiều chả làm gì. – Khôi vũ khá ngạc nhiên, thân phận của mình mà bị bà lão này đoán hay như vậy.
– Nếu đã như vậy, động thủ thôi. – Thất bà cũng chẳng quan tâm là người của Nam phong tinh hay bắc huyết môn làm gì nữa, của bên nào thì khi tổn thất cũng sẽ đau lòng cả.
Khôi vũ chủ động xuống tay trước nhằm chiếm chút thượng phong, Thất bà cũng thủ thế hai tay được đặt ở vị trí trước người để có thể ra tay nhanh nhất. Khôi vũ nào tới, với thân hình được tăng lên về kích thước lực tấn công, bên cạnh đó lực phòng thủ cũng đà tăng lên cùng. Nhìn có vẻ to xác và nặng nề nhưng tốc độ lại rất nhanh, nhanh tới đang sợ.
Khôi vũ đấm tới, Thất bà nhanh nhẹn né sang, nắm đấm vào không khí cơ mà tiếng gió như bị ma sát với nắm đấm vậy rít gào… Thất bà tung đòn, bàn tay nắm chặt lại mà dồn sức nhằm vào ngực của Khôi vũ hồng giáng một đòn mạnh mẽ vào. Nhưng đó chỉ là suy nghĩ, nắm đấm của Thất bà tới sát ngực thì Khôi vũ dùng tay còn lại mà đập ra đê gạt nắm đấm của Thất bà không thể chạm vào người nó. Thất bà biết chắc sẽ như vậy hay sao, chỉ thấy tay còn lại đấm thẳng tiếp vào vị trí vừa rồi, lần này Khôi vũ chưa kịp chặn lại.
“Bịch…”
Thất bà đã đấm trúng ngực cơ mà khôi vũ hình như không cảm thấy đau hay bị thương, người vẫn cứng như tảng đá mà đứng trơ ra đó. Thất bà xoay nắm đấm 1 vòng nhỏ, dùng nội lực mà dồn xuống nắm đấm vẫn đang dính trên ngực Khôi vũ mà ấn vào.
“Hự”… Có nội lực gia trì, nắm đấm có lực công phá mạnh mẽ hơn rất nhiều. Khôi vũ bị bất ngờ cho nên lĩnh trọn, mặc dù không có đà để đấm nhưng nếu để cú đấm này mà vào 1 tảng đá to thì chắc chắn vẫn bị vỡ làm đôi. Đây chính là kết hợp với nội lực, nội lực càng cao thâm thì càng mạnh…
Thất bà nghĩ sau đòn đó Khôi vũ sẽ bị thương dù không chết cũng phải trọng thương nguy hiểm tới tính mạng, bà tự tin vào thực lực của mình. Nhưng Khôi vũ bị bật ra sau lại đứng dậy, phủi phủi bụi trước ngực ra chiều là chỉ làm bẩn được nó chứ chưa gây được chút thương tổn nào.
– Thân thể cứng rắn đấy. – Thất bà cười nhẹ nhàng nói.
– Nắm đấm của lão bà cũng mạnh, nhưng chưa đủ. – Khôi vũ đáp.
Thất bà nắm chặt hai bàn tay, đấm xuống không khí rồi vận lên. Khôi vũ nhìn được xung quanh bà ta có cái gì đó đang dao động, đây dường như là ngoại lực hay nội lực gì đó. Theo như nó hiểu biết về ngoại lực thì không có khả năng gây ra dị tượng như vậy, ngoại lực ngoại khí chỉ tăng cường mà thôi, nội lực khi đạt đủ mạnh sẽ tạo ra những gợn sóng nhỏ, mắt thường rất khó nhìn ra.
Khôi vũ bây giờ mới cảm nhận được áp lực từ bà già… thân ảnh già nua hom hem mà tưởng tưởng bất kỳ cơn gió mạnh nào cũng có thể thổi bay, vậy mà ẩn chứa trong đó quá kinh khủng về nội lực thế này. Khôi vũ cánh mắt trở nên căng hơn, nhắm mắt lại rồi gồng người lên. Từng đoạn cơ bắp không phô trương lên nữa, nó đang co bóp lại, săn chắc lại cảm tưởng như Khôi vũ đang ép cơ thì phải…
Lúc nãy là cơ thể đồ sộ, bây giờ lại nhỏ đi, không phô trương như lúc nãy, chỉ hơn lúc bình thường một chút… Những đường cơ bắp săn lại, nếu ai đứng gần có thể nghe được âm thanh siết chặt…
Thất bà ngưng trọng… chửi thầm trong lòng, tên thanh niên này quả nhiên không tầm thường có thể dùng thể thuật kiểu này tới lô hỏa thuần thanh trong khi tuổi còn quá trẻ, đây chắc chắn là 1 trong những con bài có tính ảnh hưởng lớn tới bang phái của tên này…
– Thiết Sát thể thuật… – Thất bà nói.
– Haha… Lão bà đúng là sống lâu thì cái gì cũng biết nhỉ? – Khôi vũ cười nói.
Thiết sát thể thuật, nếu như nội lực và ngoại khí là hai món phụ trợ cho cơ thể thêm đàn hồi và có thể thu phóng giúp tăng cường phòng thủ và tấn công thì Thiết Sát thể thuật này cũng vậy… Đây là một bí truyền chỉ cần học và sử dụng thành thạo đạt tới cảnh giới cao nhất, có thể so sánh cơ thể như là một khối kim loại thiết, bất kỳ thứ gì cũng không thể làm hại được bản thân. Chữ ” sát ” chính là miêu tả về tấn công của thể thuật này… đồ sát bất cứ thứ gì cản đường… Thể thuật này mạnh hơn Nội lực và ngoại khí, ngoại khí và nội lực được sử dụng dựa trên suy nghĩ và tâm trí của bản thân, nếu như khi tấn công mà còn phải suy nghĩ xem nên thu phóng bao nhiêu thì lại rất bất lợi, khiến cho độ tập trung trong trận chiến bị ảnh hưởng. Nhưng ” Thiết Sát thể thuật ” này lại khác, khi vận dùng thì cả cơ thể đã trở nên cứng rắn như thiếc rồi.
– Nam phong tinh, Lão già tổ phụ của ngươi khỏe chứ? – Thất bà bất ngờ lên tiếng.
– Tổ phụ? Ông nội của ta sao?? – Khôi vũ hỏi, lão bà này có chút quái đản, đang đánh thế này mà lôi chuyện hỏi tổ phụ của mình ra để làm gì???
– Chứ còn ai??? Khôi Nguyên, lão già đó còn sống không? – Thất bà hằn học hỏi, giọng nói có ẩn chứ sự căm thù căm hận trong đó.
– Hừ, bà là ai? Tổ phụ ta không còn. – Khôi vũ đáp, sự nghi hoặc đang được hiện trong đầu nó.
– Cũng đúng, quá lâu rồi. Người dạy ngươi Thiết sát thể thuật này là tổ phụ ngươi đúng chứ? – Thất bà vẫn giọng nói đó mà hỏi.
– Phải, tại sao bà biết? – Khôi vũ hỏi ngược lại mà nheo nheo mắt nhìn.
– Biết sao??? Biết rất rõ là đằng khác. – Thất bà càng nói thì càng hằn học hơn.
– Nếu là người quen của tổ phụ thì ta có thể tha cho bà 1 mạng. – Khôi vũ tự tin nói.
– Nực cười, hôm nay… Khôi nguyên a… ngươi đã nằm xuống rồi nhưng thù này của ta với ngươi hôm nay sẽ tính lên đầu của cháu ngươi vậy. Đừng trách ta, có trách thì trách năm đó ngươi ra tay quá ác độc. – Thất bà ngửa mặt lên trời, nụ cười thê lương và hồi ức được tái hiện lại một lần nữa…
Vào mấy chục năm trước, một khung cảnh hạnh phúc của một gia đình được hiện ra, tiếng cười đùa của đứa bé gái, tiếng hô hào của người đàn ông khi nô nghịch với đứa bé gái đó. Một thân ảnh hiền từ xinh đẹp ngồi ghế ở gần đó mà nhìn hai người vui đùa… Người ngồi nhìn đó chính là Thất bà, còn người đàn ông và bé gái là chồng và đứa con gái… cảnh gia đình hạnh phúc viên mãn.
Lại chuyển cảnh, bây giờ là khung cảnh tang thương, tiếng khóc của Thất bà vang lên… Khi nhận được thi thể của chồng… đã bỏ mạng trong một lần thực hiện nhiệm vụ của gia tộc. Thi thể được gửi về với một lời nhắn của đồng tộc đi cùng.
“Khôi nguyên, thiết sát thể thuật”…
Chỉ một câu vỏn vẹn đó, Thất bà cũng đã hiểu… nhưng ngặt nỗi còn con gái… cho nên Thất bà không thể mạo hiểm đi trả thù được. Mối thù in hằn trong tâm trí của thất bà, rồi thời gian thấm thoát, vì chăm con và còn chuyện gia tộc cho nên Thất bà cũng dần nguôi ngoai mà quên đi chuyện này chỉ muốn con gái được khỏe mạnh…
Tới khoảng thời gian khi mà con gái của Thất bà bỏ đi theo người nó yếu, bà đã tới trước mộ của chồng mà khóc lóc… Rồi cơn hận thù ấy lại quay lại. Thất bà đã 1 lần nữa hạ quyết tâm bây giờ không còn vướng bận gì nữa phải báo thù cho chồng. Một người cầm tích trượng ra ngoài tìm kiếm tung tích của Người có tên Khôi nguyên… sau bao lâu thời gian cũng đã tìm hiểu được thì biết kẻ đó là bang chủ của Nam phong tinh. Thất bà cũng có tới để tìm Khôi nguyên cơ mà thân cô thế cô không thể trả thù được nên đành trở lại gia tộc.
Bẵng đi khoảng thời gian, gia tộc nhận được tin hai bang phái kia có ý đồ với mảnh bản đồ đã cử người để xem có thể triệt để tiêu diệt hai bang phái này không. Khi ấy Thất bà nghĩ đây là cơ hội tốt để bản thân trả thù, liền cùng với người trong gia tộc tới hai bang phái trung quốc kia.
Cũng có cơ hội để cùng với Khôi nguyên kia đối đầu trực diện… Nhưng kết quả Thất bà không đủ khả năng để giết, vì vậy đành phải rút lui.
Cho tới bây giờ, khi gặp được cháu của kẻ đó, Thất bà lại bùng lên ý chí trả thù mãnh liệt…
– Bà lão, nếu không phải quen biết mà là kẻ thù thì hôm nay ta cũng thay cho ông nội tiễn ngươi xuống dưới đó. – Khôi vũ cười lạnh.
Thân thể đã được tiết chế, tốc độ lại trở nên nhanh hơn bao giờ hết. Thắt cái đã tới trước mặt Thất bà rồi!!!