Phần 179
– Thì??? – Phi lười nhác hỏi, nó vứt con mẹ cây đao đểu trên tay xuống khán đài khiến toàn bộ những người có mặt ở đây khó hiểu…
Tay nó thò ra sau lưng, kéo một cái bọc sau lưng ra. Trong ánh mắt khó hiểu của mọi người, cái bọc dần dần được gỡ xuống… một vài chi tiết màu đen được hở ra khỏi bọc… Mọi người mắt khôn giám chớp sợ rằng không kịp nhìn thấy thứ gì…
Sau vào công đoạn gỡ lớp vỏ bọc bên ngoài, trước sự trầm trồ của mọi người thì một cây đao màu đen tuyền lộ ra hoàn toàn… Con mẹ nó chứ… cây đao tỏa ra một sự áp bức rất khó chịu cho mỗi người nhìn chằm chằm vào nó…
– Ơ… no… nó lấy cây đao đi từ bao giờ vậy? – Lão cửu sửng sốt hô lên, mọi người trên bục cũng đều hoang mang khi nhìn cây đao trên tay Phi lé…
Tay nó nắm cây đao mà phần cánh tay nổi gân màu xanh cả lên, mọi người đoán chừng cây đao này chắc chắn phải nặng lắm thì mới khiến cho nó như vậy… Nhưng chẳng ai biết xuất xứ và nguồn gốc cây đao này của Phi cả, chỉ có 1 người thì lại đang cực kỳ ngạc nhiên ngồi trên bục kia…
– Lão cửu, ta thấy hình như cây đao này… giống loại đao bảo truyền của lão, thật sự không nghĩ tới lão lại thực sự tâm huyết với thằng đệ tử này. – Sư phụ mộc Cắc nói…
Lão cửu tuy rằng từ ngạc nhiên tới rất tức giận cơ mà trước mặt của mọi người không thể nào mà lại đi nói là Phi nó lấy trộm được. Vẻ mặt lão cửu trở nên rất tâm đắc và cực kỳ hài lòng là đằng khác…
– Đã là gì… nó là đệ tử chân truyền của ta, cây đao đó đã thấm vào đâu… – Lão cửu giả bộ rất là cao thượng… lại rất yêu quý Phi nữa chứ @@
– Cây đao này, thực sự là báu vật… nó còn đáng giá hơn cả cây kiếm của Trinh… – Vu bà bà tấm tắc gật đầu phụ họa…
Lão cửu nghe vậy thì cũng dần trở nên vui vẻ trong lòng, quả nhiên là toàn cao thủ thì mắt nhìn hàng cũng sẽ tốt hơn. Cây đao này nguyên liệu cực kỳ quý hiếm, thậm chí chưa chắc đã có cây thứ hai luôn ấy chứ… cây đao này ẩn chứa lượng khí tà môn rất mạnh, hơn nữa người cầm mà sử dụng được nó nếu không có ý chí mãnh liệt sớm muộn sẽ bị tà tính của nó thôn phệ mà trở nên cuồng bạo, khát máu…
Dũng từ khi nhìn thấy cây đao trong tay Phi, nó có cảm giác gì đó rất khó tả… đột nhiên cây vũ khí của nó cũng như có chút cảm tính mà trở nên lạnh lẽo hơn. Dũng liền tháo cây vũ khí của mình xuống, đột nhiên thu hút sự chú ý của lão cửu, lão ta cảm nhận được gì đó liền quay sang nhìn Dũng, nhìn cây vũ khí hình dạng dài và cực kỳ nặng trong tay của Dũng…
– Này… cây vũ khí của ngươi… Là gì vậy? – Lão cửu đột nhiên hỏi khiến mọi người quay phắt ra nhìn Dũng… họ cũng đổ dòn ánh mắt vào cây vũ khí mà Dũng vừa tháo xuống…
– Đây sao? Này là do sư phụ quá cố của tôi để lại… tên gọi không có… – Dũng cũng thản nhiên đáp, cây này là vũ khí bản mệnh của Lão Bảo, từng chinh chiến hàng trăm trận đấu sinh tử, vốn dĩ cây vũ khí này bản thân đã nhuốm máu không hề ít rồi, luôn có khí tức lạnh lẽo của chết chóc. Nhưng khi cây đao của Phi lé xuất ra thì cây vũ khí của Dũng lại cực kỳ có cảm ứng, nó lạnh như một khối băng trong tay vậy…
– Sư phụ quá cố? Đưa ta xem một chút được không? – Lão cửu vội đứng dậy, đi chậm từng bước tới chỗ Dũng đang đứng…
Dũng cũng không ngại ngần mà đưa cây vũ khí cho ông ta xem… Lão cửu đưa tay đón lấy, bàn tay cầm vào chỉ sau vài giây ngắm nghía, mọi người đã thấy hai cánh tay của lão cửu trở nên hơi run run… Mắt ông ta cũng chợt ướt đẫm…
– Sao vậy lão cửu? – Tộc trưởng Khun thấy vậy liền hỏi.
– Đây… đây… sư phụ của cậu mất rồi sao? – Lão cửu chợt ngẩng lên hỏi.
– Đúng vậy, ông ấy mất rồi… – Dũng trả lời, trên mặt cũng có chút buồn… Đây là người thầy đúng nghĩa với hắn, tới khi gần đất xa trời vẫn cứ tiếp tục xả thân mà chiến đấu cứu hắn. Sống mũi của Dũng chợt hơi cay cay khi nghĩ tới người thầy, người cha là lão Bảo…
– Cậu là đệ tử của ông ta sao??? Haha… định mệnh thật… – Lão cửu cầm cây vũ khí của Dũng trên tay mà cười một cách đầy chua xót.
– Ông biết sư phụ tôi sao? – Dũng hỏi lại.
– Không chỉ biết mà giao tình còn sâu đậm hơn thế, trước tiên cậu biết cây vũ khí tên gì chứ? Sư phụ cậu có nói và kể cho cậu nghe về xuất xứ của nó không? – Lão cửu cầm cây vũ khí mà trầm ngâm…
– Tôi không biết, người chỉ đưa cho tôi chứ chưa bao giờ nói đến tên hay nguồn gốc cả. – Dũng thanh thật nói.
– Vậy sao? Vậy để ta nói cho cậu nghe vậy. – Lão cửu thở dài rồi đi thêm 1 – 2 bước nữa.
Mọi người thuộc cao tầng và thủ hộ giả cũng khá tò mò về thứ vũ khí trên tay của lão cửu… nhìn nó rất đặc biệt nhưng đặc biệt thế nào? Và độ trân quý ra sao thì phải có người biết mà nói ra thì mọi người mới biết được.
– Cây vũ khí này, tên gọi là “ĐỊNH LĂNG THƯỚC”… nó cùng với cây đao mà thằng Phi đang cầm là cùng một mảnh nguyên liệu nó thuộc kim loại trong khoáng thạch không phải của trái đất… Trước đây cơ duyên mà nhờ khối nguyên liệu đó chúng ta có giao tình ngày càng sâu đậm hơn, cây đao mà thằng Phi dùng là dành cho sư đệ của ta, còn cây thước thì sư phụ ngươi dùng… tà tính của khối nguyên liệu này rất lớn, hôm nay nhìn ngươi cầm ở đây như này ta biết sư phụ ngươi đã hoàn toàn khống chế và tiêu trừ hoàn toàn tà tính của nó rồi. Cây đao Phi đang cầm thì tà tính vẫn còn do sư đệ ta chưa kịp dùng đã bỏ mạng… Phải nói thật sự hữu duyên mwois có cuộc gặp gỡ này… – Lão cửu kể lại, trong đầu là vô số hình ảnh ngày tước hoành tảo bá đạo tới thế nào, cùng với Lão bảo một đao một thước đánh ra sao, khuấy động cơ nào… Rồi lui về dưới gia tộc…
– Ra là vậy… cảm ơn ông đã nói cho tôi biết. – Dũng cũng phải trầm ngâm một lúc…
Khi mọi người còn đang bồi hồi trước câu chuyện của lão cửu thì bên dưới sàn đấu đã có tiếng la ó và rộn ràng bởi vì Phi vừa mới tung ra một đòn đã khiến cho đối thủ nằm vật ra đất, đoa bị đứt mấy đoạn mất khả năng chiến đấu…
Phi đứng sừng sững giữa sàn đấu, cơ thể toát ra sự lạnh lùng của sát khí, cánh tay của Phi đang nắm cây đao mà như một Hung thần… Hình ảnh đó lại trở về một lần nữa trong tâm trí của những người Thiên Long bang…
“Viu…”
Tiếng âm thanh xé gió ngay lập tức vang lên…
“Kenggggg…”:
Tiếp tục là âm thanh hai loại vũ khí va chạm vào nhau… Mọi người nhìn lại thì thấy cây Định lăng Thước của Dũng đã bay tới chỗ Phi và bị đánh cắm lún xuống đất…
Trước sự hoang mang của mọi người thì Dũng cũng phi thân xuống dưới sàn đấu, rút cây Thước lên mà nhìn Phi… hai ánh mắt của hai thằng nhìn nhau trong đó cảm xúc đủ cả, mọi loại cảm xúc lẫn lộn vô cùng…
– Các ngươi… – Tộc trưởng Khun lên tiếng.
Chưa kịp nói hết câu đã bị Lão cốt đầu vung tay cản lại, ra hiệu dừng…
– Trận này mới đáng xem… Còn một kẻ nữa… – Lão cốt đầu nói.
Mọi người nhìn sang thấy Mộc Cắc cũng đã lao lên sàn đấu, bây giờ bên trên sàn đấu là hình dáng của ba người đứng đầu Thiên long bang, họ đều toát ra vẻ uy thế và oai phong khác nhau… Thì ra đây mới chính là khi họ thể hiện hết sức của mình chăng??? Sao ba người này lại đứng tạo thành một thế kiềng ba chân thế này??? Có phải… họ muốn đánh nhau à??
Phi lé dồn khí lực và sát lực hòa lẫn vào nhau, khuôn mặt âm trầm khí thế như một vị thần sát diệt mọi thứ, danh xưng HUNG THẦN PHI lé một lần nữa được dựng lên với một sự áp đảo khác hoàn toàn khi đối đầu với Thiên tru… ánh mắt vằn đỏ, đao khí lạnh lẽo… mẹ nó… bức người quá…
Dũng Bẹo, vận nội lực quanh thân, tay xách Đinh Lăng Thước… tiếng rít gió không khí vặn vẹo xung quanh cây thước như một cỗ xoáy năng lượng mà mắt thường khó nhìn thấy được, cơ thể phập phồng bởi nội lực gia trì khiến cho quần áo không gió tự bay… nếu so sánh với Phi thì không có chút nào thua kém cả…
Mộc Cắc hai tay đan vào nhau, ngoại khí lại lần nữa như làn sương dày đặc thôi diễn ra ngoài, tiếp tục lặn vào trong cơ thể “ken… két…” hai cánh tay có ngoại khí thôi động và gia trì, cọ vào nhau âm thanh ghê rợn nổi da gà vang lên, những người đứng gần có kẻ còn nhìn thấy được cả tử thần đang vẫy gọi theo…
Ba ngời của Thiên long bang đang tạo nên 1 bức tranh khủng bố mà đám nội viện phải câm nín tại chỗ, vài tháng trước gặp nhau còn có thể bắt nạt vậy mà chỉ trong thời gian từng đó, họ đã có thể cùng nhau phát triển tới bực này… Thực sự cảm thấy bản thân còn thua xa qua nhiều…
– Hừm… rất hay… – Lão cốt đầu và toàn bộ mọi người trên bục không ai không gật đầu tấm tắc… mẹ nó đây mới thực sự là hạt giống tốt để ươm mầm chứ? Lần này đủ cho bọn nội viện phải tự thấy mà hổ thẹn với chính mình…
– Lâu rồi không thử… hôm nay… phân định lại vị trí thôi. – Phi lé cười lớn nói, nó cảm thấy cơ thể đang cuồn cuộn một loại sát khí rất mãnh liệt…
– Vị trí có là gì? Thử xem hôm nay thằng nào bò ra khỏi sàn trước. – Dungx nhìn hai thằng mà cũng không giấu được nụ cười hài lòng khi chứng kiến hai thằng anh em có thể đạt tới thực lực như vậy…
– Tất nhiên sẽ không phải là tao… – Mộc Cắc cũng nhún chân lấy đà mà cười khẩy nói…
“LÊN…”
Một âm thanh vang lên đột ngột, ba thằng dùng sức dậm xuống đất, bật thật nhanh về phía trước…
“Keng… keng… keng…” Tiếng âm thanh của ba loại vũ khí va chạm vào nhau… Sóng xung kích đánh dạt tất cả mọi người lùi lại mấy mét…
Phi nắm cây đao mà dẫm lên không khí chém xuống một đường.
“Đỡ thử đao này…”
Phi hô lên, đao chém xuống… một luồng sát khí ken kịt như đang xẻ hết những thứ cản trở trước mặt của nó vậy… Mắt vằn đỏ mà nhìn hai thằng kia ra tay không chút nương tình nào cả…
“Con mẹ mày… hơi yếu…”
Dũng chửi, cây thước trong tay nó run run lên. Nội lực được truyền vào trong cây thước, khiến nó đang từ màu đen chuyển dần sang màu đỏ mà quét ngang quang… không hề giảm lực, chỉ có một ý niệm… Chiến!!!
“Hừ… Cút hết!!”
Mộc Cắc quát, hai tay nó dựng thành song quyền, ngoại khí gia trì mạnh mẽ… lưu chuyển mãnh liệt từ cánh tay xuống bàn tay, màu kim loại đã trở nên đục hơn do ngoại khí dồi dào… Đấm trực tiếp tới…
“Binh…”
Âm thanh trầm đục vang lên, dư lực và kình lực quá khủng khiếp, sàn đấu những vết nứt những hố sâu lan dần ra chẳng mấy chốc bề mặt của sàn đấu lấy ba người làm vị trí trung tâm bị thụt xuống một đoạn…
“Keng… binh… Keng… keng…”
Liên tiếp những âm thanh phát ra, tốc độ ra đòn của ba người ngày một nhanh. Bụi và vụn từ những vết nứt bay lên bao bọc toàn bộ tràng chiến đấu, âm thanh vẫn cứ vang dền truyền ra ngoài… Không ai nhường ai, nhưng tuyệt nhiên chưa thấy ai bị thương bật ra ngoài cả… hoặc là bị thương nhưng không ai muốn là người bị loại thì phải…
Ying và Trinh cùng với Định trâu vừa được tỉnh lại cũng đang chăm chú nhìn xuống sàn đấu, những vết nứt vẫn lan rộng ra xung quanh, tiếng va chạm đã to như tiếng sấm đánh rồi…
Cao tầng và thủ hộ giả không ai nói gì, trận chiến của lớp trẻ làm họ thấy rất hay… ba người này so với họ ngày trước khi cùng độ tuổi chắc chắn họ không mạnh bằng ba thằng này…
– Con mẹ nó… khó nhìn quá. – Lão cẩu tử mắng…
“Vù…” Mộc Cắc vừa bật ra ngoài thì cây thước cũng văng theo nó, nó phải dầm chân xuống tránh né thì tiếp tục Phi cũng lao tới bổ cây đao xuống, một vệ dài bị chém lộ ra… Phi định chém vào Dũng thì Mộc Cắc liền lao tới tung cú đạp vào thẳng người. Phi phải dừng lại thế công mà dơ cây đao ra chắn, miệng nó cười rất tươi…
“Bịch…” Dũng rút cây Thước lên mà bỏ tới chỗ Mộc Cắc, khiến nó phải dậm vào đao của Phi nhảy lên rồi vung quyền đấm thẳng vào thân thước… thê công của Dũng ngừng lại, phi nhân cơ hội tung đao lên mà vận sát lực vào tay đấm thẳng sang Dũng… Dũng cũng không phải dễ ăn đòn như vậy, co cánh tay lại hất đâm của Phi đập sang người của Mộc Cắc.
Mộc Cắc biết kiểu gì Dũng cũng sẽ mượn lực của Phi mà dồn sang Mình, nó liền quay người, co chân mà kẹo lấy đấm của Phi…
Con mẹ nó cái thế gọng kìm gì đây? Ba thằng không nhúc nhích được… khói bụi cũng tan dần, cảnh tượng khiến mọi người há hốc mồm… thằng nào cũng bị thương, đao của Phi để lại trên người hai thằng vài vết chém nhưng không đủ sâu, Phi cũng bị dính vài phát bầm tím trên cơ thể… thằng nào cũng dính cả…
– Thôi, dừng được rồi. – Lão cốt đầu nói, sau đó thoắt cái đã ở dưới sàn đấu rồi. Đưa tay ra gỡ bọn nó ra khỏi nhau…
Thủ hộ giả và cao tầng cũng xuống hết dưới này… thủ hộ giả đánh mắt nhìn mấy người nội viện bên dưới xong không nói gì mà trực tiếp cùng đệ tử rời đi luôn!!! Cao tầng cũng chia tay mà rời đi, một mảnh hỗn loạn bây giờ đã không còn ai nữa!!! Chỉ để lại đám nội viện ngơ ngác nhìn tràng cảnh này…
Thực ra bọn họ đều lui về khu vực phía sau của gia tộc khun…
– Các người đều có đệ tử cả rồi, hãy đào tạo và bồi dưỡng bọn nó thật tốt. – Vu bà bà cất tiếng đầu tiên.
– 5 Năm nữa, sẽ gặp tại đây để tiến hành nhận truyền thừa các đời… các vị nhớ đưa bọn chúng tới. – Mai bà bà nói.
– Được rồi, các ngươi Thiên long bang ta biết rất nhớ nhà nhưng hiện tại, thời gian gấp gáp. Hãy cùng bọn ta rời đi luôn, sau này sẽ hiểu tại sao. – Lão cốt đầu kèm theo Dũng mà nói rồi trực tiếp rời đi luôn trước mặt mọi người!!!
Thiên long bang còn chưa kịp nói lời gì với nhau cả mà đã bị tách ra rồi… Định trâu cũng còn chưa kịp cả hôn Nhị tiên tử phát nào đã bị kéo đi luôn…
VẬY LÀ… THIÊN LONG BANG… ĐÃ ĐƯỢC CÔNG NHẬN… VÀ ĐEM ĐI HUẤN LUYỆN HẾT RỒI!!!