Phần 52
Hai người đi xuống, ôi mẹ ơi, ngợp luôn, bên dưới rộng quá có khá nhiều máy móc nhìn rất khó hiểu. Hai bố con nhà này có quả mô hình nghiên cứu tầm cỡ này cũng đúng thôi, Lão Đoành cũng dù gì cũng được đám mấy lão già ở nhà coi trọng và nói đến muốn nâng lão ta thành tiên đến nơi, thì tiền nong với lão ta không còn là vấn đề nữa rồi, để tạo nên được 1 phòng nghiên cứu như này trên núi, số tiền bỏ ra không thể tính bằng con số nữa rồi. Để xây một căn nhà trên núi thì giá tiền cũng đã khác nói gì tạo hẳn một phòng như này, quá khiếp… Hương với Phi đứng nhìn ngắm cái phòng này, bây giờ thì họ tin vào những gì thằng Bưởng nói…
– Sao, thấy được không anh? – Bưởng tự hào mà chỉ quanh căn phòng cho Phi xem.
– Ừ, nhưng mà cái này là cái gì??? – Phi cầm 1 cái có độ to bằng cốc thủy tinh uống nước, bên trên có một cái lỗ khá nhỏ, nhưng hình giống cái miệng, cũng không đúng… là cái gì mà nó thấy rất quen… Dkm… đúng rồi… cái này bên trên giống cái âm đạo của chị em… nhưng sao lại có cái cốc à??? Hay cái bình đựng nước lạ thế nhỉ?? Phi nắn nắn cái phần giống như âm đạo kia, Ô!!! Rất mềm… lại còn đàn hồi khá dẻo dai, Phi tò mò mà cho ngón tay vào giữa cái lỗ đó, nó chọc xuống, hử??? Sao lại có cảm giác hơi mút mút tay mình, Phi đưa cái đó lên mũi hửi hửi… dkm… Sao lại có mùi ngai ngái giống như… mùi… tinh trung à???
Bưởng nhìn thấy Phi đang cầm cái đó nghịch thì tái mặt, nó lao tới mà vồ lấy khỏi tay Phi, mặt nó đỏ gấc gác cả lên. Phi hơi bất ngờ với hành động của nó, nhưng cũng kệ, nó lại quay ra sau, sao lại… có hình… mấy con bé người mẫu ở đây??? Phi thấy có gì không đúng, hương cũng cảm thấy như vậy…
Phi quay phắt lại nhìn cái thứu trong tay thằng Bưởng vừa giật lại từ Phi, nó bật tới mà túm lấy cô áo thẳng Bưởng.
– Cái gì đây?? – Phi gằn giọng…
– Là… là… – Bưởng lắp bắp…
– Là đồ gì??? Con mẹ nó nói nhanh lên. – Phi giục…
– Là âm đạo giả… làm bằng silicon… – Bưởng nói, cả Phi với Hương tái mặt… Thằng ranh này… Nó có vợ rồi cơ mà??? Sao nó lại dùng cái này… má nó chứ thằng này, có vợ mà vẫn phải dùng tới này là sao???
– Mày có vợ rồi mà?? – Phi hỏi…
– Tại có đốt em ở đây… nghiên cứu phải mất 1 – 2 năm… ít ra ngoài… cho nên cũng sắm luôn cái này để ở đây, lúc nào bấn quá thì tự xử… – Bưởng nói…
Hương ngại vô cùng, đúng là… nếu người ngại không phải bạn thì chắc chắn người xung quanh sẽ ngại thay bạn @@, Phi nghe cũng hợp lý, đồng cảm cho Bưởng, nó cũng vì vất vả nghiên cứu cho nên cũng không trách được.
Hai người đi xung quanh nơi này, nhìn ngó một lúc thì cũng theo Bưởng, lên trên ngồi ăn tiếp, Phi phải đi rửa tay gấp.
– Anh chị nếu như mà được, thì nên đưa anh ấy tới đây, em sẽ làm cho nhưng cũng mất phải 3 – 4 tháng đấy – Bưởng nói.
– Ư, tao sẽ đưa nó lên vậy, nhưng mày nói công cán đi, tao đáp ứng. – Phi nói, nó thích thẳng tính.
– Em chẳng cần gì về vật chất… có điều… – Bưởng ấp úng nói.
– Nói đi đừng sợ – Phi nhìn nó ngập ngừng thì cũng lên tiếng.
– Em muốn có thêm vợ nữa, anh đáp ứng tìm giúp em, em sẽ làm tốt việc anh giao. – Bưởng đáp.
Mẹ nó chứ, có vợ rồi vẫn muốn có thêm, thằng này tham như mình @@ Phi nghĩ… nhưng mà kiếm vợ cho nó thì cũng dễ thôi mà??? Sao lại khó tìm vợ như vậy???
– Yêu cầu thế nào? – Phi hỏi…
– Xinh như chị này, đẹp như chị này là được. – Bưởng chỉ tay vào Hương, cô đẹp với ngon quá còn gì, ai mà chả muốn… có ngẩn mới không muốn.
– Vậy mày bế luôn đi. – Phi hồn nhiên nói, vợ Dũng chứ vợ nó đâu mà lo @@
Hương quắc mắt nhìn Phi, nãy giờ cô đã ngồi im rồi, không lên tiếng thì chớ, lại còn giám quyết để thằng Bưởng bế cô đi luôn.
– Chuyện đó chị sẽ giúp em, nhưng phải cố gắng giúp anh ấy hồi phục – Hương nói, tìm gái thì đơn giản, cái gì không mua được bằng tiền thì mua được bằng rất nhiều tiền. Thiếu gì những em gái xinh tươi mơn mởn cần tiền chứ, bơm đẫm là giải quyết được hết…
Hương với Phi ở lại thêm 2 ngày nữa, ghi chép tất cả những gì mà Bưởng dặn dò, nhũng thứ cần sắm, đặc biệt là một cô em xinh tươi như Hương để nó lấy làm vợ.
Hai người rồi đi cũng nhanh hơn dự kiến, có chục ngày là đã tìm được, trở về nơi Dũng và các lão thầy đang ở, vì không thể chữa trị cho nên mọi người cũng đã đưa Dũng về biệt thự, tất cả chị em đều biết, khi Dũng trở về như vậy, ai cũng khóc lóc mà thương xót cho đôi bàn tay của Dũng, nhưng mà lan với Trinh là buồn nhất, Dũng không còn tay… thì lấy gì bóp… Với moc… đây… đúng là trớ trêu mà… Người mấy bình sữa không được bóp người không bình nào…
Khi 3 ông thầy về đây để tá túc, chờ đợi hai người kia quay lại, ở chung trong nhà của đệ tử với vợ của hai thằng… thực sự nhìn dàn nữ nhân của hai thằng cũng “xốn xang xao xuyến” lắm @@, nhưng cốt cách của thầy cao cao cho nên cũng nén lại mà nhịn, có ra ngoài mấy lúc tìm mấy em gái ngành để giải tỏa…
Phi với Hương về tới nơi, mọi người đều ra đón, họ háo hức mà chờ hai người nói kết quả, vây kín quanh căn phòng của Dũng, vẻ mặt của ai cũng chờ đợi kể cả 3 ông thầy cũng vậy…
– Sao rồi, có tìm được không? – Lão Bảo hỏi.
– Không, lão Đoành chết rồi. – Phi nói.
Khuôn mặt của ai cũng đần ra, ai cũng tụt cảm xúc, nét buồn nhanh chóng hiện lên trên mặt của tất cả, Dũng cũng nằm đó, hắn ta cũng biết khó để phục hồi được, thôi thì… chắc đây là ngã rẽ để hắn gác kiếm vậy… vậy là hết rồi… nhưng tiếc nuối của Dũng là Ying… hắn chưa cứu được cô về… azz… Nếu như thế này thì sao mà cứu được…
– Nhưng mà, lại biết được con trai lão ta, cũng rất am hiểu y thuật, lại còn giỏi hơn cả thằng bố nó. – Phi nói, mọi người lại đang từ vực thẳm, như được vứt chiếc thang xuống mà kéo lên, lại thấy được vẻ hớn hở trên khuôn mặt của họ.
– Nó có đưa ra điều kiện, tìm vợ cho nó, nó muốn lấy vợ hai. – Phi noi thêm, mọi người cũng không để tâm lắm, chuyện đó cũng đơn giản, họ cùng suy nghĩ với Hương về chuyện này, chẳng ai để ý làm gì.
– Và không thể chữa tay như trước, nhưng có thể ghép tay bằng titan. – Phi tiếp tục dắt mọi người đi cảnh… không ai nói câu nào, nhin Phi với ánh mắt thù hận, mẹ nó thằng này, đéo nói rõ ra, cứ tí một tí một, lão Mộng với tay, rút cây đao mà Phi dựng ở góc nhà, muốn nhảy tới mà bổ thằng mất dạy này, nhưng được mọi người cản lại.
– Hương, nói lại từ đầu đi. – Dũng lên tiếng, hắn là người trong cuộc, thằng Phi nó thông báo thế này thì đến hắn còn tí thì nổ tim mà chết với nó, may mà Dũng đang nằm đây chứ Dũng mà không bị thì thằng này nay xác định…
– Tên thanh niên con của lão Đoành tên là Bưởng, giỏi y thuật hơn bố, anh phải tới đó để điều trị và cấy ghép tay bằng Titan còn điều kiện là phải tìm cho tên đó một cô gái trẻ đẹp làm vợ hai. Còn thời gian thì phải mất đến tầm 3 – 4 tháng là ít. – Hương nói rất ngắn gọn.
– Tốt, có thể dùng được tay là được rồi, không cần biết cấy ghép thay thế hay là gì. – Dũng nói, hắn bây giờ chỉ cần có thể tiếp tục chiến đấu là được.
Nhưng cấy ghép thay thế bằng titan, trên thế giới cũng có những phương pháp này nhưng chỉ là thay xương thôi, còn thay hoàn toàn thì chưa ai thử, họ cũng hoang mang và lo lắng hơn.
– Việc này có tiến triển là tốt rồi, thôi 3 lão già bọn ta đi đây, hy vọng người sớm bình phục, bọn ta vẫn sẽ dõi theo 3 người các ngươi, nếu có khó khăn gì cứ tìm bọn ta… – Lão Mộng nói, họ ở lại chỉ vì muốn biết kết quả, nay đã biết được rồi thì cũng nên rời đi thôi, họ thích ẩn dật, không thích nơi này, ở chục ngày đã là quá với họ rồi, lại còn ngày nào cũng chứng kiến mấy con mẻ của hai thằng này muốn ứa dãi, thôi thì rút là tốt nhất.
Phi – Dũng – Hương muốn giữ 3 người ở lại để chăm sóc vì biết tuổi họ chẳng còn nhiều nữa là nằm xuống, qua trận chiến vừa rồi cũng muốn lấy đi nửa cái mạng của họ. Nhưng họ kiên quyết từ chối, 3 đứa đành tạm biệt và tiễn họ rời đi.
– Mọi người ra ngoài đi, Phi với Hương ở lại. – Dũng nói.
Sau khi mọi người rời đi, Hương với Phi ngồi ngay ngắn ở ghế mà chờ Dũng nói.
– Đi chữa trị 3 – 4 tháng thời gian, còn chưa xác định được là bao lâu, như này sợ rằng không kịp chuyện của Ying. – Dũng nói…
– Vậy bây giờ sao? – Phi hỏi…
Hương cũng biết chuyện này… tát nhien cô cũng sẽ qua đó giúp Dũng khi hắn sang đón Ying vê, nhưng bây giờ hơi khó…
– Tao vẫn chưa biết phải làm gì nữa. – Dũng băn khoăn.
– Lo chữa đi, tao sẽ đi qua đó. – Phi nói, nó nói câu đó làm Dũng rất vui, nhưng Dũng biết ở đó có bao nhiêu nguy hiểm rình rập nên dù có vui lòng cảm động trước lời nói của nó nhưng hắn tất nhiên không muốn bạn mình phải lao đầu vào đó.
– Không cần đâu, nếu như không kịp… coi như duyên số vậy… – Dũng nói, hắn bây giờ thực sự bất lực rồi.
– Số má con cặc, để đó, nếu như gần 3 tháng mày chưa về, tao sẽ đi. – Phi cương quyết nói.
Dũng với Phi đều hiểu nhau đến hơi thở cũng hiểu, Dũng biết Phi nó đã nhận lời giúp chắc chắn nó sẽ làm hết sức kể cả có bỏ mạng…
– Tao không muốn mày tới đó một mình. – Dũng nói.
– CÓ Nhi đi cùng, yên tâm, cũng số má đất, thực lực nó mày biết rồi. – Phi đáp, vẻ mặt rất nhẹ nhàng.
– Được rồi. – Dũng cũng không nói nữa, có nói cũng bằng không.
– Còn chuyện này. – Dũng nói tiếp, mặt hắn thay đổi, cực kỳ nghiêm túc…
Hương với Phi nhìn ra sự khó chịu và nguy hiểm từ ánh mắt của Dũng… Hai người không biết là chuyện gì mà làm cho Dũng như vậy.
– Nội gián… Cần tìm ra nội gián trước… – Dũng nói, Phi với Hương lúc này mới sực nhớ, vì phải tìm kiếm người giúp Dũng cho nên chuyện này cũng bị quên lãng.
– Mày nghĩ là ai? – Phi hỏi…
Dũng đăm chiêu, là ai đây??? Chỉ có những người thuộc dạng vị trí cao thì mới biết được hành tung của hắn và mọi người, kế hoạch để đáng ông trùm cũng bị lộ ra, thông tin về bản thân cũng bị lộ nốt, vậy thì chỉ có người bên cạnh mới có thể làm được, ngoài ra không ai làm được, nhưng mà từ khi Thiên Long Bang lên nắm toàn bộ việt Nam, tất cả những đại ca từ cá tỉnh thành đều quy thuận, Dũng cũng nói những người bên dưới cứ vị trí cũ mà làm tiếp, chỉ có mấy người coi như là thân cận của hắn là…
“Mộc Cắc – Phi – Hương – Chị chảnh – Nhân – Hiếu đen – Vương”.
Phi với Hương thì loại rồi, chỉ còn 5 người kia…
– Còn 5 người “mộc cắc – Chị chảnh – hiếu đen – Vương – nhân” – Dũng nói.
– Chi Chảnh theo tao từ Đấu trường về đây, từ bé đã ở trong đó nên tỷ lệ cực kỳ thấp… – Phi nói.
Hương với Dũng thấy Phi nói đúng, loại luôn chị chảnh ra, vậy thì còn 4 người.
– Hiếu đen và Vương là mình tới khuyên đi theo nên cũng hơi thấp hơn so với mấy người kia một chút – Phi nói.
– Vậy thì còn ai? Mộc cắc với Nhân à??? – Dũng hỏi…
– Sao anh lại nghi ngờ Mộc cắc??? Anh ta theo anh từ khi còn thời anh Long mà?? – Hương thắc mắc.
Cả Phi vơi Dũng cũng thấy hay là mình quá đa nghi mà lôi một thằng chiến hữu lâu năm vào diện nghi ngờ nhỉ!!!